Lạc Lối - Phần 6
Ngón tay tôi vuốt ve mồng thịt nhỏ giữa hai mép âm hộ Ngọc Tiên, lưỡi tiếp tục vét cạn hương vị tươi mát từ nơi sâu kín của nàng. Ngọc Tiên rên siết, hai chân mềm nhũng như muốn khuỵu xuống. Âm hộ nàng bắt đầu rỉ nước đầm đìa chảy dọc xuống cặp đùi non mơn mởn. Tôi biết nàng đã sẵn sàng, trong khi tôi càng quá sức chịu đựng. Quỳ gối giữa cặp đùi thon dài mở rộng của Ngọc Tiên, cầm dương vật to cứng của mình, tôi chậm chậm chèn vào.
– Ưm…. Oii…
Ngọc Tiên há hốc, mắt nhắm nghiền khi tôi từng chút lấp kín người nàng. Tuyệt vời không thể tả hết. Âm hộ nàng thật khít khao, bó chặt, nhưng lớp nước nhờn trơn tuột giúp tôi vào sâu tận cùng. Tôi dừng lại, chồm người ngậm mút vành tai nhỏ nhắn của Ngọc Tiên. Hai tay tôi luồn xuống lớp chăn, thoả thích xoa nắn hai bầu vú nàng. Cảm giác nóng ấm trùm kín cả dương vật làm tôi sướng ngất ngây. Tôi muốn giây phút này kéo dài mãi mãi để tôi được ở trong nàng.
– Uwmmm… Ôi…
Tôi quỳ thẳng người, tay bóp chặt bờ eo nhỏ của Ngọc Tiên, bắt đầu thúc đẩy. Hạ thể tôi dập vào bờ mông căng tròn của nàng, phát ra những tiếng bành bạch chắc nịch. Trong cơ thể Ngọc Tiên từng dòng dâm thuỷ tuôn ra không ngớt. Nàng vùi đầu trong tấm chăn, rên siết sung sướng với tên tôi.
– Ôi… Chú Huy ơi…. Uwmmm…
Cả căn phòng tràn ngập mùi hương tình ái… Chỉ còn lại tiếng da thịt và hơi thở dồn dập của chúng tôi. Mồ hôi rịn ướt óng ánh trên tấm lưng thon dài trắng nguột của Ngọc Tiên. Tôi chợt dừng lại. Dương vật tôi rời khỏi người Ngọc Tiên mang theo một dòng nước vung vãi giữa hai chân nàng. Trước ánh mắt say tình chờ mong của nàng, tôi nằm ngữa xuống giường rồi vỗ vỗ lên bụng mình.
– Tiên lên đây nào…
Ngọc Tiên mặt đỏ hồng theo hướng dẫn bước chân qua người tôi. Nàng quỳ gối hai bên hông tôi, tay chậm chậm cầm lấy dương vật tôi đưa vào cửa mình. Nàng cắn môi, chậm chậm ngồi xuống.
– Ưm…
Người Trung Quốc thường nói vưu vật trời sinh dành cho người phụ nữ đẹp, cái đẹp so sánh tựa như vật quý của trời đất. Trong mắt tôi Ngọc Tiên còn hơn như vậy. Từ cơ thể đến từng cái nhíu mày đến cả việc vụng về nhất mà nàng đang làm trên người tôi cũng đẹp đến lạ thường. Hai tay nàng chống lên ngực tôi, cặp vú căng tròn khép lại núng nính rung động, cặp mông tròn trịa hoà nhịp cùng cặp đùi thon dài trắng nuột lên xuống nhấp nhỏm… Và tất cả hành động vụng về theo bản năng này lại làm máu nóng tôi sôi trào. Tôi ưỡn người từ dưới hoà nhịp cùng nàng. Hai tay tôi mê mẩn đón lấy hai bầu vú nàng mà xoa nắn thoả thuê.
– Uwmmm… Chú ơi… Cháu… Cháu… – Ngọc Tiên rên siết, gì hai tay tôi ép chặt lên ngực nàng.
– Cháu thích không ? – Tôi hít hà thúc mạnh mạnh hơn.
Nàng gật gật đầu, hai gò má ửng đỏ như xuất huyết. Tôi chợt ngồi bật dậy. Hai bàn tay mạnh khoẻ bợ lấy cặp mông tròn của Ngọc Tiên, hoà nhịp lên xuống dồn dập. Mặt tôi úp vào hai bầu vú mềm mại, miệng há to ngậm lấy chiếc núm vú đỏ hồng của nàng, mút mạnh.
– Ah… Chú ơi…. Cháu thích quá…
– Ah…
Ngọc Tiên như vỡ oà từ bên trong. Nàng ôm ghì lấy đầu tôi, rùng mình nhiều lượt. Dương vật tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rồi nuốt sâu vào. Không thể kiềm nén, tôi xuất tinh ồ ạt lấp kín mọi ngõ ngách trong âm hộ nàng.
– Cháu yêu chú… Ưm…
Ngọc Tiên cúi đầu đón lấy chiếc lưỡi tham lam của tôi, hôn mút trong cơn đê mê. Nàng thì thào trong miệng tôi. Tiếng lòng nàng mà chỉ riêng hai người chúng tôi nghe thấy.
Đặt Ngọc Tiên xuống giường, mặc cảm giác ẩm ướt chảy lan giữa hai chân. Tôi ôm tấm lưng thon gầy, vòng tay ôm trước ngực nàng. Tôi mang theo hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc Ngọc Tiên và cảm giác mềm mại tuyệt vời của cơ thể nàng đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, tôi chợt tỉnh lại. Tôi mỉm cười nhận ra trong lòng tôi có một thiên thần đang mê ngủ. Tôi dùng ngón tay mình vuốt nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Ngọc Tiên. Tôi cảm nhận hàng lông tơ mịn màng li ti đang đùa nghịch với tôi. Ngọc Tiên vẫn nằm im như ngủ rất say.
– Công chúa lười biếng… Dậy đi ăn nào… – Tôi đặt tay lên vai nàng lay nhẹ.
Ngọc Tiên vẫn không có phản ứng. Tôi chợt cảm nhận hơi lạnh lẽo khác thường từ bờ vai thon gầy của nàng. Một nỗi sợ hãi vô căn cứ dâng lên trong lòng tôi. Tôi tốc chăn ngồi bật dậy, chồm qua Ngọc Tiên.
– Ngọc Tiên… Cháu… Cháu làm sao vậy ?!
Ngọc Tiên mặt trắng bệt, vẫn nhắm chặt hai mắt mặc tôi lay gọi. Tôi hoảng hốt nhìn thấy trên áo gối dưới mặt nàng có một vũng máu đỏ còn ẩm ướt. Từ mũi nàng chảy xéo xuống má là vệt máu khô màu nâu sẫm. Trời đất quay cuồng quanh tôi, trái tim tôi như nứt vỡ ra từng mảnh. Tôi đỡ lấy đầu nàng, nước mắt cứ tuôn tràn trong cơn nghẹn ngào.
– Tiên ơi….
– Chú yêu cháu nhiều lắm… Đừng bỏ chú… Tiên ơi…
—————–+++++++++—————–
Trung tâm cấp cứu Bệnh viện Mercury
Băng ghế chờ trống trải chỉ có mình tôi thẫn thờ. Ánh mắt tôi mờ đục chốc chốc lại ngẩng lên nhìn. Hộp đèn phòng cấp cứu đã sáng lên rất lâu chưa hề gián đoạn. Trong đầu tôi càng chằng chịt những suy nghĩ lo lắng mâu thuẫn. Tôi muốn ánh đèn kia tắt đi để mình biết được kết quả… Lại cũng muốn nó mãi không tắt để cho tôi một niềm hy vọng cuối cùng.
Tiếng bước chân dồn dập cuối hành lang. Một người phụ nữ sang trọng hớt hải chạy vội. Sau lưng bà là một người đàn ông bệ vệ cũng vội vã không kém. Hai người dĩ nhiên là Bích Chi và ông Phước Long, ba mẹ của Ngọc Tiên. Tôi đã gọi cho họ, ngay sau khi đưa Ngọc Tiên vào cấp cứu. Dĩ nhiên tôi biết mình sẽ phải đối diện với hậu quả kinh khủng như thế nào khi mối quan hệ của tôi và Ngọc Tiên bị công khai. Nhưng lòng tôi đã tan nát, còn có gì để mất ?
– Anh Huy…
Bích Vân gọi tôi là anh cũng hợp lẽ. Nhưng cũng chính vì vậy tôi càng không dám ngẩng đầu lên đối diện với cô ta.
– Ngọc Tiên sao rồi ?
Câu hỏi thứ hai với chất giọng ồm ồm đặc nét Sài Gòn lại là của ông Phước Long. Tôi không thể không trả lời. Ánh mắt tôi bối rối nhìn ông ta.
– Cháu Tiên đang cấp cứu… Vẫn chưa ra…
– Cháu… Tiên…
Tôi vừa dứt lời thì ông Phước Long với vẻ hậm hực nhại lại lời của tôi. Tôi chột dạ cả người đông cứng, mặt cúi gằm không dám nhìn ông ta. Bích Chi có vẻ không thoải mái, quay đầu nhìn đi nơi khác. Sau vài giây định thần, tôi ngẩng cao đầu nhìn ông Phước Long.
– Tôi… Tôi thật sự xin lỗi… Tôi…
– Không cần nói nữa… Chúng tôi đã biết… – Ông Phước Long xua tay cắt ngang lời tôi, rồi rút từ túi áo ra một tấm hình đưa qua tôi.
Tay tôi run rẩy. Tấm hình trên tay như nặng bằng cả ngọn núi. Đó là tấm hình do chính tôi chụp Ngọc Tiên khoả thân ngồi trên bàn gỗ trong studio. Tại góc tấm hình còn ký hiệu tác giả của chính tôi. Khi tôi lật ra mặt sau, một hàng chữ nghiêng nghiêng xinh xắn làm trái tim tôi rạn vỡ.
“Nếu chỉ còn một ngày cuối cùng… Con vẫn muốn được bên người trong tim mình.”
Tôi gần như sụp đổ. Cả không gian quay cuồng làm thân hình tôi lảo đảo ngã ngửa ra băng ghế. Giọng ông Phước Long vang lên bên tai tôi.
– Chỉ nhìn ở góc tấm hình tôi đã biết là anh. Chúng tôi không trách anh… Ít ra anh cũng cho Ngọc Tiên những ngày vui vẻ… Có thể là niềm vui cuối cùng.
Tiếng khóc sụt sùi của Bích Chi vang lên khe khẽ. Ông Phước Long xoa lưng vợ, nói tiếp:
– Ngọc Tiên khi còn học bên Anh, phát hiện một khối u não. Khối u đó còn đang phát triển, đè lên bán cầu não gây vỡ mạch tràn máu màng não…
Không ngẩng đầu lên, nhưng lời ông Phước Long như những nhát dao cứa sâu vào tim tôi. Ngón tay tôi bấm vào da thịt đến bật máu, nhưng tôi không hề thấy đau. Vì nỗi đau trong lòng đã xa xa vượt qua cái đau của thể xác.
– Nếu mổ não bên Anh thì cơ hội sống sót là 1/10. Còn về VN thì tỷ lệ đó thấp đến không tính toán được… Nhưng Ngọc Tiên vẫn về, nó hoàn toàn giấu chúng tôi trong thời gian đầu…