Lạc Lối - Phần 3
– Không phải như vậy… Cháu còn nhỏ, cháu biết chú nói gì mà. – Tôi cũng không biết mình đang nói gì.
– Cháu không nhỏ…. Ít ra cháu còn lớn hơn Ca sĩ Hạ Thi… Chú đã chụp cho Hạ Thi, sao không chụp cho cháu ?! – Ngọc Tiên mím môi mắt hơi đỏ nhìn tôi.
Tôi hơi cúi đầu né tránh ánh mắt đó. Tôi phát hiện không biết từ lúc nào mình sợ ánh mắt u oán của Ngọc Tiên. Dĩ nhiên tôi nhớ Ca sĩ Hạ Thi… Tôi chụp hình nóng bỏng cho con bé đó theo yêu cầu của Cty đại diện. Có hợp đồng đàng hoàng… Vả lại, Hạ Thi ngoại trừ số tuổi là nhỏ, còn lại đều chai sạn từng trải. Còn Ngọc Tiên… Tôi thật sự không muốn mình trở thành vết mực nhơ đầu tiên trên trang giấy trắng này.
– Ngọc Tiên… Cháu nghe chú… Khi cháu lớn hơn vài tuổi, có chồng hoặc có bạn trai… Đi chung với cậu ta đến tìm chú… chú sẽ chụp cho cháu. – Tôi nói mà nghe giọng mình yếu ớt khổ sở.
Ngọc Tiên chợt đứng phắt dậy, mím môi rồi dúi cuốn album kia vào tay tôi. Giọng nàng hơi run run kềm nén:
– Không, cháu không muốn như vậy. Chú không chụp thì cháu sẽ tìm người khác.
Để lại một câu cuối cùng, Ngọc Tiên giận dỗi quay người đi thẳng vào nhà. Không gian xung quanh tôi như sụp đổ, chán chường, khổ sở. Tôi muốn chạy theo níu nàng lại và nói mình đồng ý. Nhưng nửa còn lại cứ ghì chặt tôi chết lặng trên ghế.
Sau ngày hôm đó tôi âm thầm buồn bã như một cậu trai mới lớn tương tư lần đầu. Ăn mất ngon, ngủ không yên, hỏi cũng lười trả lời…
Nhưng tôi buộc phải thay đổi tâm trạng của mình nếu không muốn dòng lũ công việc nhấn chìm không thương tiếc. Hình chụp của vợ chồng ông Phước Long tôi giao hẳn cho cô trợ lý tự đi giao, còn mình thì lao đầu vào công việc.
Hơn hai tháng sau,
Một căn nhà trong hẻm Nguyễn Đình Chiểu – Quận 3. Phía trên cách cửa sắt đóng kín là một tấm bảng hiệu đen trắng ấn tượng “Studio Tín Huy”
Trên tầng một, tôi ngủ vùi trùm kín chăn qua đầu. Vợ tôi và con trai đã về ngoại từ sớm. Bất chợt từ tiếng chuông cửa vang lên mấy đợt. Tôi không buồn xem, cố bịt kín hai tai ngủ tiếp. Nhưng không được vài giây sau, điện thoại cá nhân của tôi reo vang.
– Alo. Ai vậy ? – Tôi không che giấu sự bất mãn qua giọng nói của mình.
– Xin hỏi phải chú Huy không ạ ?
Một giọng nói rụt rè vang lên bên kia. Tôi nhíu mày khó chịu. Tôi biết mình đã 40, nhưng đến nay không mấy người gọi tôi là chú, đặc biệt là phụ nữ trẻ.
– Huy đây. Ai đó ? – Tôi cộc lốc.
– Cháu… Cháu Ngọc Tiên đây. Cháu đang ở trước cửa Studio, nhưng thấy đóng cửa. – Giọng cô bé có vẻ gấp gáp như sợ tôi cúp máy.
Tôi thừ người vài giây chợt tỉnh táo hẳn. Ngày hôm qua, chúng tôi vừa hoàn thành một series ảnh cho Tạp chí Thời trang, hậu kì đến hơn ba giờ sáng, nên tôi quyết định đóng cửa studio nghỉ ngơi một hôm. Nhân viên bảo vệ, nhân viên đến trợ lý tôi cũng cho nghỉ hết.
– Alo, chú còn đó không ạ ? – Giọng Ngọc Tiên lo lắng.
– Còn… Cháu chờ chú một chút…
Tốc chăn, lao ra khỏi phòng như một vận động viên chạy nước rút. Ba phút sau, đứng trước cửa tôi thấy tim mình đập thình thịch như trống vỗ. Hít một hơi thật sâu, tôi kéo cửa.
– Chào chú Huy… Đây là bạn… trai của cháu.
– À, chào…
Vừa vài giây trước muôn vàn suy nghĩ trong đầu tôi tan biến trong phút chốc. Ngọc Tiên vẫn xinh đẹp. Không, nên nói là nàng hôm nay càng xinh đẹp hơn. Đôi mắt rực rỡ, gương mặt hoàn mỹ đến người đối diện phải nín thở. Nàng mặc một chiếc váy chữ A đen bóng tôn lên bờ vai trần trắng nuột đến choá mắt. Nhưng bên cạnh Ngọc Tiên hôm nay là một thanh niên sáng láng điển trai. Nhìn nàng khoát tay cậu ta rất vui vẻ, mỉm cười với mình, lòng tôi chợt đắng chát lạ lùng. “Mình nghĩ đi đâu vậy chứ ?! Ngọc Tiên dĩ nhiên là xứng đôi với cậu thanh niên kia… Xứng hơn mình nhiều… Rất nhiều…”
– Cháu và bạn… đến chơi à ?! Vào đi…
Tôi quay người đi vào trong nhà, cố ra vẻ tự nhiên nhưng ngay cả tôi cũng thấy mình đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Đi vào sau bếp, lấy hai chai nước suối trong tủ lạnh… Rồi đi ra ngoài ngồi xuống sofa đối diện đôi tình nhân trẻ…Tôi cũng không biết mình làm gì. Hai đứa trẻ quá, rất xứng đôi. Có thể nói là cặp đôi nam nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi chỉ nhận xét theo bản năng vì đầu óc đã trống rỗng không còn tồn tại chút gì.
– Con hâm mộ hình của chú bao lâu nay… Nay nhờ Ngọc Tiên mới được gặp mặt chú Tín Huy.
Cậu thanh niên nói vài câu xã giao. Tôi chỉ gật đầu lấy lệ vì ánh mắt tôi còn dõi theo bàn tay cậu ta nắm chặt tay Ngọc Tiên. Nàng như muốn lấy tay lại, nhưng cậu ta cứ giữ khư khư đành buông xuôi.
– Sao chú đóng cửa Studio hôm nay vậy ? Hôm nay là giữa tuần mà… – Ngọc Tiên hỏi.
– À, hôm qua ê kíp thức khuya… Nên hôm nay nghỉ… – Tôi trả lời cho qua chuyện.
Câu chuyện lại tắt nghẽn. Bầu không khí xung quanh trở nên nhạt nhẽo kì lạ. Ngọc Tiên nhìn tôi mấy lần như muốn nói gì đó lại thôi. Nàng lén nhìn qua bạn mình rồi ấp úng hỏi tôi.
– Chú còn nhớ… lần trước chú nói… chú chụp hình cho con… nếu…
– Nếu thế nào ? Sao tôi không nhớ nhỉ ?! – Tôi nói dửng dưng như không làm đôi mắt Ngọc Tiên hơi ửng đỏ.
Nàng mím chặt đôi môi thành một đường chỉ mỏng, chợt kiên quyết rút bàn tay nhỏ nhắn của mình đang bị cậu thanh niên kia nắm chặt. Ngọc Tiên đứng lên, quay người lau đi giọt nước mắt chực rơi.
– Tiên… Em sao…
Chàng thanh niên không hiểu gì. Bước đến sau lưng Ngọc Tiên xoa xoa hai cánh tay trần của nàng như an ủi. Hành động đó làm máu nóng tôi tôi sôi lên. “Tôi đang ghen sao ?! Ghen vì một thằng thanh niên tuổi con mình.” Trong mắt tôi Ngọc Tiên như một nữ thần, không thể bị vấy bẩn dù bởi bất cứ ai, bao gồm cả bản thân tôi.
– Anh đi về trước đi… Lát em tự bắt xe về. – Ngọc Tiên gạt tay cậu ta ra khỏi người mình, nói nhỏ.
– Không, tại sao em không về với anh ? Để anh đưa em về… – Cậu ta vừa nói, vừa lén nhìn qua tôi.
– Anh không hiểu đâu. Anh đi về đi… – Ngọc Tiên kiên quyết, đẩy cậu ta ra cửa.
– Nhưng để em lại đây một mình… Ông ta… – Cậu ta che miệng nói, ánh mắt đáng ghét không ngừng nhìn về phía tôi.
– Anh không được nghĩ lung tung… – Ngọc Tiên gắt lên thật khẽ. – Chú Huy là… là bạn của Ba Mẹ em… Chú ấy… còn hơn tuổi mẹ em…
– Hay là anh chờ em ngoài kia…
– Anh còn nói nữa… thì mình chia tay đấy. – Ngọc Tiên mím môi ra tối hậu thư.
Cậu thanh niên chán nản, bước ra leo lên xe máy rú ga giận dữ. Khi bóng dáng cậu ta mất hút, Ngọc Tiên mới quay lại nhìn tôi.
Cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi tôi đã nghe hết. Giờ tâm tôi như nguội lạnh, không gợn lên chút cảm xúc nào. Tôi khép kín hai cánh cửa shop, quay trở lại đối diện Ngọc Tiên trên sofa tôi điềm nhiên nói:
– Tốt thôi. Nếu cháu đã muốn chụp hình thì chú nhận thôi. Ba trăm năm mươi ngàn một kiểu… Tiền tới cửa mà ai không nhận.
– Chú… – Ngọc Tiên ngơ ngác nhìn theo tôi.
Tôi quay lưng đi vào trong phòng chụp. Đầu óc trống rỗng, tôi bật đèn, kéo phông… thậm chí làm những việc đó khi ý tưởng ban đầu còn chưa thành hình. Tôi nghe tiếng bước chân của Ngọc Tiên, cũng không quay đầu, tôi nói:
– Buồng thay đồ bên trong nhà tắm bên kia… Trang điểm nghỉ hôm nay. Cháu có thể tự trang điểm sơ một chút… Chú sẽ chỉnh hậu kì nét mặt sau.
Ngọc Tiên không trả lời. Nàng đi thẳng vào phòng thay đồ, khép cửa lại. Tôi thở dài im lặng, từng câu nói của Ngọc Tiên cứ vang lên trong đầu làm tim tôi thắt lại. Nàng nói không hề sai… Tôi lớn hơn tuổi Mẹ nàng… Và tuổi này dù không chính thức cũng có thể xem như bạn Ba Mẹ nàng. Chỉ có kẻ đầu hai màu tóc lại suy nghĩ lệch lạc như tôi mới thấy đau lòng vì điều đó.