Lạc Lối - Phần 2
– Ơ… Tôi là người mới tuần trước đến đây chụp hình cho ông bà Long mà… – Tôi giả vờ ngạc nhiên nói hơi lớn tiếng.
Bà quản gia rất nguyên tắc kiên quyết lắc đầu:
– Tôi biết. Nhưng xin lỗi. Ông Long nếu không tự đưa số cho ông thì tôi cũng không dám… Mong ông thông cảm.
– Cái chị này… Mới tuần trước chính chị đã mở cửa cho tôi… Còn dẫn tôi vào…
Bà quản gia hơi nhíu mày có vẻ khó chịu. Nhưng khi bà ta định nói tiếp thì thấy tôi quay lưng bỏ đi. Dĩ nhiên tôi không thực sự bỏ về, tôi quay lưng đi vì biết sẽ có người ngay lập tức gọi mình quay lại.
– Chú Huy…
Đúng như tôi dự đoán, giọng nói Ngọc Tiên thật nhẹ nhàng đáng yêu gọi theo. Tôi cố tình tạo âm thanh tranh cãi với bà quản gia để nàng chú ý và đi ra cửa. Tôi như bất ngờ, sững người quay lại.
– À, chào… cháu…
Tôi ấp úng chợt nhận ra cổ họng mình khô đắng. Ngọc Tiên lộ nửa người ra sau cánh cổng. Trên người nàng là một bộ đồ bơi một mảnh trắng tinh. Ánh mắt tôi không thể né tránh khối thịt căng tròn đang tì ép lên cánh cổng sắt thô dầy.
– Chú vào nhà chơi… – Ngọc Tiên vui vẻ mời.
– Cô Tiên, ông bà không có nhà…
Bà quản gia nhắc khẽ. Nhưng Ngọc Tiên cứ như không nghe thấy, cô bé lùi lại kéo rộng cánh cửa ra cho tôi.
– À, cũng được. Tôi muốn đưa Tiên xem một số hình của Ba Mẹ.
Tôi bước vào, lời lẽ lấp liếm biện bạch cho sự đường đột của mình. Nhưng ánh mắt bà quản gia cứ làm mặt tôi nóng lên.
– Dạ được. Dì Tâm đưa chú vào phòng khách nha… – Giọng Ngọc Tiên như reo vui.
– À thôi không cần đâu. Cũng nhanh thôi. Chú cứ ngồi ngoài vườn là được rồi.
Không đợi hai người có ý kiến, tôi quay người đi về hướng hồ bơi. Tôi không hiểu mình tự bao giờ đã trở thành mồm mép lươn lẹo như vậy. Tôi không muốn vào phòng khách để phải từng chút từng chút bị kiểm soát dưới ánh mắt của người quản gia. Tôi càng không muốn Ngọc Tiên thay ra một bộ đồ kín đáo khi mình chưa được nhìn ngắm cơ thể mới lớn tuyệt đẹp của nàng.
Ngọc Tiên không suy nghĩ nhiều, nhận lấy chiếc áo choàng lông từ tay người quản gia khoác lên người, vui vẻ bước theo tôi.
Khu vực hồ bơi của nhà ông Phước Long rất đẹp. Chiếc hồ không quá lớn, nhưng lót đá thiên nhiên xanh ngọc sang trọng. Bao quanh hồ bơi là hàng cây xanh cao cao phủ mát chỉ chừa một khoảnh nắng nhỏ nơi Ngọc Tiên nằm đọc sách khi nảy. Tôi bước thẳng đến chiếc ghế ngồi xuống, tự nhiên cứ như mình vừa ngồi đây khi nảy. Ngọc Tiên thoáng ngần ngừ đứng đối diện tôi:
– Cho cháu xem hình đi…
– Ừ, có ngay đây…
Tôi giở tập bìa giấy ra, ánh mắt cẩn thận nhìn quanh phát hiện bà quản gia đã khuất bóng trong nhà. Ngọc Tiên háo hức bước đến, một bên chiếc đùi trắng nõn lộ ra giữa hai vạt áo lại ngay sát tầm mắt tôi. Tôi muốn loá mắt. Tôi thề rằng mình đã tận mắt nhìn cơ thể loã lồ của rất nhiều phụ nữ, trong đó không ít là diễn viên, người mẫu… Nhưng không có người nào có làn da mịn màng láng bóng hừng hực sức sống như Ngọc Tiên. Mà thật sự tôi chỉ vừa được thấy một góc nhỏ… Đáng hổ thẹn.
– Cho cháu xem với…
Ngọc Tiên chợt ngồi xuống bên cạnh tôi, nhận lấy cả cuốn album từ hai bàn tay ngỡ ngàng chết sững của tôi. Trong mũi tôi tràn ngập một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng xen chút ngọt ngọt như nhuỵ hoa. Tôi chợt muốn biến thành một con ong để say mê hút cạn bông hoa nhỏ chớm nở này. Tôi vô thức hơi nhỏm người đến, hít nhẹ một hơi.
Hai bàn tay đang lật hình của Ngọc Tiên chợt dừng lại. Đầu nàng hơi cúi xuống. Dưới ánh nắng từ trên tán cây, tôi say mê nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp nàng. Cái vành tai nhỏ nhắn phủ một lớp lông tơ mịn tí ti như lấp lánh dưới ánh nắng. Tôi thấy cổ họng mình khô khốc như đi giữa sa mạc nhìn thấy một ngụm nước tinh khiết mát lạnh đang lơ lửng trước mặt. Tôi chậm chậm cúi xuống. Chiếc vành tai nhỏ nhắn kia thoáng đỏ lên, nhưng không trốn tránh…
– Mời ông uống nước…
Giọng nói của bà quản gia chợt vang lên sau lưng làm tôi giật thót mình, ngồi thẳng lên. Ngọc Tiên giật mình xoa xoa hai gò má hồng hào, nhưng mặt vẫn cúi gằm như đang xem hình.
Giây phút đó tôi thậm chí không dám quay đầu lại nhìn bà quản gia. Tôi biết chắc chắn bà ta đang nhìn chằm chằm vào tôi như một lão già dơ bẩn âm mưu chuyện kinh tởm. Một phần trong tôi cũng cảm thấy tội lỗi. Trong khi phần còn lại thì tìm cách biện bạch thanh minh. “Tôi chẳng qua mới 40 tuổi… Ngọc Tiên cũng khoảng 18, không phải là con nít…” Đương nhiên những lời đó tôi chỉ dành cho bản thân mình tự nuốt xuống. Tôi thấy không khí trầm xuống. Dù ngồi giữa một vườn cây xanh mát tôi vẫn thấy ngột ngạt khó thở.
– Dì Tâm… Dì vào nhà đi…
Chợt giọng nói của Ngọc Tiên vang lên bên cạnh. Vào tai tôi lại thanh thót du dương như tiên nhạc. Nàng thật sự giải vây cho tôi ? Tôi chợt nghĩ đến biểu hiện vừa khi nảy của Ngọc Tiên… Nàng dường như không phản đối tôi. Tim tôi lại loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
– Nhưng cô chủ à… – Bà quản gia khẽ lo lắng gắt lên.
– Dì sao vậy ?! Dì vào nhà đi mà…
Ngọc Tiên vẫn nhẹ nhàng khuyên giải. Tôi chỉ biết thừ người nhìn xuống mũi giày mình như một thằng con trai ngày đầu đến nhà bạn gái.
Tiếng bước chân nặng nề của bà quản gia như cố tình dằn mặt đe doạ tôi. Bà đi xa dần rồi khuất bóng sau khu nhà. Tôi thầm thở phào, nhưng rồi chợt nhận ra mình thật ngớ ngẩn. Giây phút vừa rồi khi tâm hồn xao xuyến kì lạ tôi đã hành động như vậy. Nhưng giờ đây cả người lại cứng ngắt thậm chí không dám quay qua nhìn Ngọc Tiên một lần.
– Chú chụp đẹp lắm…
Ngọc Tiên chợt nói nhỏ. Tôi cười nhẹ nhìn lại chợt bắt gặp ánh mắt đau đáu của nàng dành cho tôi. Ánh mắt ấy làm trái tim tôi như tan chảy. Tại sao nàng nhìn tôi như vậy ? Tôi bối rối. Tôi không nhớ lần cuối cùng mình có cảm giác bối rối là khi nào ? Dường như là năm cuối trung học ? Khi cô bạn gái chung lớp dành cho tôi một nụ hôn bất ngờ ! Vậy mà giờ đây tôi lại bối rối trước ánh mắt của cô gái chỉ ngang tuổi con trai mình.
Tôi thấy mặt nóng rang, vừa quay thì thấy những ngón tay thon nhỏ của Ngọc Tiên đang mân mê tấm hình trong album. Tấm hình đó tôi chụp Bích Chi với tư thế bán khoả thân nằm sấp trên giường ngủ, tấm chăn che ngang chỉ lộ ra bờ eo thon dài tuyệt đẹp. Dĩ nhiên tôi còn chụp khá nhiều hình nóng bỏng khác của mẹ nàng, nhưng những tấm hình đó chỉ xử lý hậu kì rồi chép vào trong USB gửi kèm cho ông Phước Long.
– Cháu… cũng muốn chú chụp hình cho cháu… – Ngọc Tiên chợt nói lí nhí, hai gò má ửng hồng.
– Ừ… – Tôi gật gật đầu cho qua chuyện.
– Ý cháu là… hình như mẹ cháu…
Tôi chợt sững người, hai lỗ tai lùng bùng như vừa lãnh trọn một tiếng sấm nổ trên đầu. Tôi vô thức gật gật đầu, lại thấy rất bất ổn lắc đầu liên tục. Biểu hiện ngờ nghệch của tôi làm Ngọc Tiên che miệng cười.
– Chú sao vậy ? Không được sao ?
Tôi ngẩn đầu nhìn vào mắt Ngọc Tiên một lần nữa như xác định nàng không phải đang đùa giỡn mình.
Thế là một trận chiến mãnh liệt giằng xé trong tâm trí tôi. Một nửa đen tối trong tôi gào thét, nửa còn lại liên tục lắc đầu ôn tồn dạy bảo…
“Gật đầu đi… Mày già quá lú lẩn rồi… Gật đầu nhanh.”
“Không được. Con bé này còn quá nhỏ, chỉ chạc tuổi con mình…”
“Mày chỉ chụp hình thôi… Mày có làm gì đâu ?!”
“Với người khác thì là vậy… Còn Ngọc Tiên không giống vậy ?!
“Vậy mục đích mày muốn gặp gỡ Ngọc Tiên làm gì ?!”
“Làm gì ?”
“Để làm gì ?”
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi gạt sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, nói:
– Không phải là không được. Nhưng cháu phải hỏi ý kiến Ba Mẹ. Không thì chú không dám đâu.