LẠC LỐI (Truyện ngắn) - Chương 9
– Cháu yêu chú… Ưm…
Ngọc Tiên cúi đầu đón lấy chiếc lưỡi tham lam của tôi, hôn mút trong cơn đê mê. Nàng thì thào trong miệng tôi. Tiếng lòng nàng mà chỉ riêng hai người chúng tôi nghe thấy.
Đặt Ngọc Tiên xuống giường, mặc cảm giác ẩm ướt chảy lan giữa hai chân. Tôi ôm tấm lưng thon gầy, vòng tay ôm trước ngực nàng. Tôi mang theo hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc Ngọc Tiên và cảm giác mềm mại tuyệt vời của cơ thể nàng đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, tôi chợt tỉnh lại. Tôi mỉm cười nhận ra trong lòng tôi có một thiên thần đang mê ngủ. Tôi dùng ngón tay mình vuốt nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Ngọc Tiên. Tôi cảm nhận hàng lông tơ mịn màng li ti đang đùa nghịch với tôi. Ngọc Tiên vẫn nằm im như ngủ rất say.
– Công chúa lười biếng… Dậy đi ăn nào… – Tôi đặt tay lên vai nàng lay nhẹ.
Ngọc Tiên vẫn không có phản ứng. Tôi chợt cảm nhận hơi lạnh lẽo khác thường từ bờ vai thon gầy của nàng. Một nỗi sợ hãi vô căn cứ dâng lên trong lòng tôi. Tôi tốc chăn ngồi bật dậy, chồm qua Ngọc Tiên.
– Ngọc Tiên… Cháu… Cháu làm sao vậy ?!
Ngọc Tiên mặt trắng bệt, vẫn nhắm chặt hai mắt mặc tôi lay gọi. Tôi hoảng hốt nhìn thấy trên áo gối dưới mặt nàng có một vũng máu đỏ còn ẩm ướt. Từ mũi nàng chảy xéo xuống má là vệt máu khô màu nâu sẫm. Trời đất quay cuồng quanh tôi, trái tim tôi như nứt vỡ ra từng mảnh. Tôi đỡ lấy đầu nàng, nước mắt cứ tuôn tràn trong cơn nghẹn ngào.
– Tiên ơi….
– Chú yêu cháu nhiều lắm… Đừng bỏ chú… Tiên ơi…
—————–+++++++++—————–
Trung tâm cấp cứu Bệnh viện Mercury
Băng ghế chờ trống trải chỉ có mình tôi thẫn thờ. Ánh mắt tôi mờ đục chốc chốc lại ngẩng lên nhìn. Hộp đèn phòng cấp cứu đã sáng lên rất lâu chưa hề gián đoạn. Trong đầu tôi càng chằng chịt những suy nghĩ lo lắng mâu thuẫn. Tôi muốn ánh đèn kia tắt đi để mình biết được kết quả… Lại cũng muốn nó mãi không tắt để cho tôi một niềm hy vọng cuối cùng.
Tiếng bước chân dồn dập cuối hành lang. Một người phụ nữ sang trọng hớt hải chạy vội. Sau lưng bà là một người đàn ông bệ vệ cũng vội vã không kém. Hai người dĩ nhiên là Bích Chi và ông Phước Long, ba mẹ của Ngọc Tiên. Tôi đã gọi cho họ, ngay sau khi đưa Ngọc Tiên vào cấp cứu. Dĩ nhiên tôi biết mình sẽ phải đối diện với hậu quả kinh khủng như thế nào khi mối quan hệ của tôi và Ngọc Tiên bị công khai. Nhưng lòng tôi đã tan nát, còn có gì để mất ?
– Anh Huy…
Bích Vân gọi tôi là anh cũng hợp lẽ. Nhưng cũng chính vì vậy tôi càng không dám ngẩng đầu lên đối diện với cô ta.
– Ngọc Tiên sao rồi ?
Câu hỏi thứ hai với chất giọng ồm ồm đặc nét Sài Gòn lại là của ông Phước Long. Tôi không thể không trả lời. Ánh mắt tôi bối rối nhìn ông ta.
– Cháu Tiên đang cấp cứu… Vẫn chưa ra…
– Cháu… Tiên…
Tôi vừa dứt lời thì ông Phước Long với vẻ hậm hực nhại lại lời của tôi. Tôi chột dạ cả người đông cứng, mặt cúi gằm không dám nhìn ông ta. Bích Chi có vẻ không thoải mái, quay đầu nhìn đi nơi khác. Sau vài giây định thần, tôi ngẩng cao đầu nhìn ông Phước Long.
– Tôi… Tôi thật sự xin lỗi… Tôi…
– Không cần nói nữa… Chúng tôi đã biết… – Ông Phước Long xua tay cắt ngang lời tôi, rồi rút từ túi áo ra một tấm hình đưa qua tôi.
Tay tôi run rẩy. Tấm hình trên tay như nặng bằng cả ngọn núi. Đó là tấm hình do chính tôi chụp Ngọc Tiên khoả thân ngồi trên bàn gỗ trong studio. Tại góc tấm hình còn ký hiệu tác giả của chính tôi. Khi tôi lật ra mặt sau, một hàng chữ nghiêng nghiêng xinh xắn làm trái tim tôi rạn vỡ.
“Nếu chỉ còn một ngày cuối cùng… Con vẫn muốn được bên người trong tim mình.”
Tôi gần như sụp đổ. Cả không gian quay cuồng làm thân hình tôi lảo đảo ngã ngửa ra băng ghế. Giọng ông Phước Long vang lên bên tai tôi.
– Chỉ nhìn ở góc tấm hình tôi đã biết là anh. Chúng tôi không trách anh… Ít ra anh cũng cho Ngọc Tiên những ngày vui vẻ… Có thể là niềm vui cuối cùng.
Tiếng khóc sụt sùi của Bích Chi vang lên khe khẽ. Ông Phước Long xoa lưng vợ, nói tiếp:
– Ngọc Tiên khi còn học bên Anh, phát hiện một khối u não. Khối u đó còn đang phát triển, đè lên bán cầu não gây vỡ mạch tràn máu màng não…
Không ngẩng đầu lên, nhưng lời ông Phước Long như những nhát dao cứa sâu vào tim tôi. Ngón tay tôi bấm vào da thịt đến bật máu, nhưng tôi không hề thấy đau. Vì nỗi đau trong lòng đã xa xa vượt qua cái đau của thể xác.
– Nếu mổ não bên Anh thì cơ hội sống sót là 1/10. Còn về VN thì tỷ lệ đó thấp đến không tính toán được… Nhưng Ngọc Tiên vẫn về, nó hoàn toàn giấu chúng tôi trong thời gian đầu…
– Cho đến sáng hai ngày trước… Chúng tôi đang ở Singapore thì nhận được tin Ngọc Tiên tràn máu mũi và bất tỉnh.
– Hai ngày trước sao ?! Không… Trời ơi…
Tôi lẩm bẩm một mình. Nước mắt tôi tuôn rơi, hai tay run rẩy nhìn xuống tấm hình Ngọc Tiên. Nàng lim dim tuyệt đẹp như một thiên thần. Sáng hai ngày trước là ngày chúng tôi hẹn nhau đi Bali… Tôi đã chờ đợi, còn trách móc nàng mà không hề biết rằng nàng nằm hôn mê trong bệnh viện.
– Tôi mời được một bác sĩ Singapore, hẹn ngày phẫu thuật cho Ngọc Tiên là sáng hôm nay. Vậy mà… sáng sớm bệnh viện báo Ngọc Tiên đã trốn đi mất, chỉ để lại tấm hình này.
Tôi ôm đầu gần như gục xuống. Ngọc Tiên lại trốn khỏi bệnh viện vì mong muốn dành một ngày cuối cùng cho tôi. Tôi từng nghi ngờ tình yêu của nàng… Tôi từng đặt câu hỏi về sự lãng mạn ngây ngô của nàng khi chọn tôi… Để rồi giờ đây tôi nhận ra mình thật sự nhỏ bé sắp bị nhấn chìm trong tình yêu rộng lớn của nàng. Tôi thật tệ… Tệ hại ngay từ giây phút đầu tiên. Nếu tôi không cố tiếp cận Ngọc Tiên, mọi chuyện đã khác. Nếu nàng được phẫu thuật kịp thời, có lẽ cơ hội sống sót sẽ lớn hơn nhiều. Tôi thấy xấu hổ với Ngọc Tiên, xấu hổ với ba mẹ nàng và xấu hổ với bản thân mình. Nếu có sự lựa chọn, tôi muốn được thế chỗ cho Ngọc Tiên… Tôi đã sống được nửa đời người, trong khi nàng…
– Vậy bây giờ ?! – Tôi đứng phắt dậy, chộp lấy tay ông Phước Long hỏi.
– Sao không mời ông ta đến đây ?! Còn mấy người bác sĩ trong kia… Họ có…
Ông Phước Long vỗ vỗ vai tôi thở dài:
– Ông ta đã tới… trước cả chúng tôi… Có lẽ đã ở bên trong từ nảy giờ. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của con bé… Chúng ta chỉ có thể chờ.
Hộp đèn kia vẫn sáng. Sáng như niềm hy vọng của chúng tôi.
—————++++++++————-
Ba năm đã trôi qua kể từ cái ngày tôi trải nghiệm ranh giới mỏng manh giữa thiên đàng và địa ngục. Cuộc đời tôi đã qua ngã rẽ không bao giờ có thể quay lại.
Khi tôi ngồi trên máy tính viết những dòng cuối cùng về câu chuyện cuộc đời mình thì người phụ nữ bên cạnh đang gối đầu lên vai tôi sụt sùi khóc.
Bạn đã đoán đúng. Ngọc Tiên không chết, nhưng di chứng để lại cho nàng không hề nhỏ. Khối u não thành công lấy ra, nhưng cũng tước đoạt khả năng đi lại của nàng. Quãng đời còn lại của Ngọc Tiên sẽ gắn liền với chiếc xe lăn… và tôi.
Tôi đã ly dị, để lại tất cả nhà cửa tài sản cho vợ cũ và con trai. Từ chối sự giúp đỡ của Ba mẹ Ngọc Tiên, tôi và nàng dọn vào sống trong căn nhà thuê với một studio chụp ảnh nho nhỏ.
Tôi chợt quay qua hỏi Ngọc Tiên:
– Nếu không phải khi đó bác sĩ nói em chỉ còn ba tháng để sống… Liệu em có chọn anh ?
Ngọc Tiên nhìn tôi thật sâu. Ánh mắt đó như tôi đã gặp năm nào trong vườn nhà nàng. Nàng mỉm cười thật nhẹ:
– Anh đoán xem…
Nhấc bổng cả cơ thể Ngọc Tiên đặt lên đùi mình, tôi ôm nàng, ngửi hương thơm thân quen trên tóc nàng. Nàng vĩnh viễn không cần trả lời câu hỏi đó… Nhưng tôi tin rằng, hai người đã có duyên phận thì thế nào cũng đến với nhau… dù sớm hay muộn.
Hết.