Ký Ức - Chương 36
DÔNG BÃO
Nhẩm tính trong đầu, với cái số lượng mình vừa toang toác ra kia, nếu tập trung SX thì chỉ trong vòng 1 tuần là OK, sắp xếp thêm một số mặt hàng khác nữa thì 2 tuần là giao hàng cho chị được.
– Nhưng em nói này.
– Gì em ?
– Cũng phải mất 2 tuần mới giao hàng hết cho chị được đấy ?
– Không cần lấy 1 lần đâu em, giao hàng mấy lần cũng được mà.
– Thế thì được, tuần sau em giao cho chị 30%.
– Thế thì tốt quá, em chỉ cần ký mấy người này cho chị là được, việc lấy hàng chị lo. Bà chủ thì thầm những người tôi phải trình ký.
– Chị biết bao giờ có hàng mà chị lo với chả lắng ? Tôi hỏi hóm.
– Vậy hả, thế thì quá tốt em ơi, em báo cho chị thời điểm có hàng nữa thì tuyệt vời .
– Vậy chị nhé. Mai xuống đưa giấy cho em.
– Em qua cửa hàng lấy luôn đi, chị viết tý chứ bao nhiêu ?
– Vâng, thế cũng được.
Hai anh em lại lóc cóc về đến cửa hàng bà chủ, sau một hồi tý toáy viết, bà chủ đưa tôi một cái giấy mua hàng như dự kiến. Chào ra về.
– Khoan, hai anh em đi đây với chị tý.
– Đi đâu hả chị ? Hương hỏi .
– Thì đi đây với chị một tý.
Lại lóc cóc.
Dẫn anh em tôi đi lòng vòng trong chợ đến một quầy hàng thời trang và nói.
– Cô chú chọn đi, chị tặng 2 anh em hai bộ đồ.
– Hơ hơ, đã gì đâu mà chị … Tôi ngạc nhiên.
– Chú chưa biết đấy thôi, nhờ chú đấy.
– Bọn em chưa hiểu. Hương nhỏ nhẹ.
– Chú còn nhớ hồi chú còn lơ ngơ đến gặp chị chào hàng không ?
– Vâng, mà sao hả chị ? Tôi tò mò.
– Những sản phẩm chú làm, chị bán chạy lắm, cũng có thu nhập, giờ cám ơn cô chú tý thôi.
– Bọn em làm công ăn lương mà chị, có gì đâu.
– Thôi, không nói nhiều nữa. Chị tặng, cô chú đừng làm chị buồn.
Bà chủ lại đưa giọng uy quyền ra, cộng với cái quầy hàng nhìn hút mắt em tôi, kể cả những khi anh em tôi đi chợ cũng không dám hỏi mua vì toàn hàng xịn, đắt tiền. Tặc lưỡi …
– Vâng, chị tặng thì anh em em xin.
Nói rồi tôi quay qua Hương.
– Em chọn đi em.
– Em ngại lắm.
Ghé tai em, thì thầm tôi nói nhỏ.
– Mình đang giúp người ta, họ có cám ơn thì cũng là tốt thôi em, chưa nói đến chuyện ngày mai, em yên tâm đi, có khi họ còn kiếm bẫm ấy chứ ..
Ngần ngừ, rồi em tôi cũng xuôi. Lần đầu tiên tôi được tham gia vào việc mua đồ cho em, ngẫm ra cũng khoái. Lựa chọn thoải mái, không ke re cắc rắc giá cả, nếm mùi đại gia. Ặc ặc. Hai anh em hai bộ đồ tương đối hợp, cũng không nổi trội quá, nhưng vẫn thể hiện nét hàng xịn qua cách bố trí họa tiết, đường kim mũi chỉ. Nhất là Hương, tôi thầm nghĩ, quá đẹp cho vóc người em tôi.
Trong khi anh em tôi chọn áo quần thì bà chủ đã biến mất từ bao giờ, chọn xong mới thấy quay lại, trên tay là một món quà được đóng hộp đàng hoàng.
– Cái này chị tặng riêng em nhé. Bà chủ tươi cười đưa cho Hương.
– Gì nữa hả chị ? Hương tò mò.
– Về nhà mới được mở nghe chưa ?
– Vâng. Tôi nói thay Hương.
Về đến nhà, lôi tọt em vào phòng và hai anh em ướm thử đồ . Nghĩ bụng chẳng có cơ hội nào thuận tiện hơn, chờ cho em ướm thử xong với vài lời khen chân tình … chứ tôi ướm thì đáng bao nhiêu thời gian, hai cơ thể nóng rực lại lao chầm vào nhau.
Continue…
Chỉ trong một thoáng, hai bờ môi đã gắn chặt với nhau. Nụ hôn lâu ngày và hình như đã quen lối khiến cho tôi và em nhanh chóng thổn thức. Kim đồng hồ cũng đã gần chuyển sang thời điểm Bố mẹ em và chị em đi làm về nhưng vẫn không ngăn cản được tôi và em quấn vào với nhau. Tiết trời sang xuân vừa đủ cho chúng tôi quấn quýt mà không sợ áo quần ngăn cản.
– Anh … cởi vừa thôi, lỡ có ai về …
– Grừ …
Tôi rên vô thức trên người em, bờ môi tham lam của tôi đã chạm vào đôi gò bồng đảo nửa kín nửa hở, không được thoải mái cho lắm, nhưng vẫn hiện lên trước mắt tôi là cặp vú một bên nõn nà trắng bóc, đôi môi ướt át của tôi cứ nhè vào nhũ hoa nút mãi, nút mãi…
Phía trên, em tôi cũng rên, hai tay vò đầu tôi một cách đầy hưởng thụ. Nhẹ nhàng ấn em nằm xuống giường, bàn tay tôi cởi khóa quần và luồn sâu qua 2 lớp, lựa đúng ngón tay thuận tiện nhất để làm cho em sung sướng. Vườn địa đàng của em đã vun cao hết cỡ và nước tuôn ướt nhẹp. Và tôi, cả thân hình nóng đến cùng cực, mải mê kích thích cho em, cho đến khi người em tôi vừa mềm vừa nóng. Ngước lên nhìn em đang tê dại vì sướng, tôi nài nỉ.
– Em … em làm cho anh nhé ?
Trong tê dại, em tôi không phản ứng gì trước lời đề nghị của tôi, chắc hẳn em cũng muốn cho tôi được sung sướng như em hiện tại, đang căng cứng người để đón nhận sự kích thích của tôi, dẫu chỉ bằng bờ môi và đôi bàn tay ma quỷ…
Cho đến khi em tôi dường như đã đạt được sự sung sướng nửa vời, đạt được những gì em tôi thầm mơ ước hằng đêm của một cơ thể thiếu nữ căng tròn sức sống, tôi nhẹ nhàng buông em ra và làm các động tác sao cho chym tôi sừng sững trước gương mặt tràn đầy sung sướng của em, không chút e ngại, em nhỏm người dậy một nửa, nghiêng người qua bên tôi và cầm lấy. E dè một lúc rồi em tôi bắt đầu chăm sóc tôi bằng môi và lưỡi, một tay em ôm trọn và nhẹ nhàng cử động, bàn tay tôi lại mò xuống vú em mà bóp tăng dần theo khoái cảm. Với tư thế đó cộng với sự chờ đợi đã lâu, khi lưỡi em quấn chặt lấy đầu chym, tôi phóng phụt mãnh liệt, từng dòng tinh khí tuôn trào từng đợt, từng đợt trong đôi môi em mím chặt, vẻ mặt em như đón nhận một cách thật là âu yếm, chăm sóc mê hồn…
Sau khi đưa nhau về vị trí ban đầu, hai anh em mở hộp, một cái ví đầm cho nữ tuyệt đẹp hiện ra, ước chừng giá cũng đến nửa tháng lương của tôi, híc. Nhìn vẻ mặt Hương vui mà lòng tôi xót xa …
– Đẹp anh nhỉ ?
– Uh, đẹp. Tôi hững hờ.
– Mà anh này, sao bà ấy làm thế anh ?
– Uh, anh cũng chưa biết. Để xem xem thế nào đã.
– Thôi, em đi làm đây.
Ôm em vào vòng tay tôi thì thầm …
– Làm làm gì, anh cho em nghỉ đấy.
Continue …
CUỘC CHƠI
Sáng mai đi làm mang theo sự sung sướng của chiều qua, sự lăn tăn cả đêm về bán hàng và tiêu thụ sản phẩm và cả cái kế hoạch sản xuất phục vụ nhu cầu của bà chủ. Tôi bước vào CQ mà còn chưa rõ ràng một kế hoạch nào. Chờ cho đến giờ làm việc, kêu em Trang xuống hỏi vậy. Đành phải chờ thôi.
Trang giờ đã thành gái có chồng, dẫu có mập lên chút, nhưng cũng không dấu được vẻ nõn nà xưa cũ và thẳm sâu trong ánh mắt, vẫn còn lưu luyến kỷ niệm. Và thằng tôi, đang đắm đuối với tình yêu mới vẫn nhận ra thứ tình cảm khó nói nên lời ấy. Tuy nhiên, cả hai vẫn giữ một khoảng cách an toàn và đúng mực. 8h lên phòng em.
– Trang, có bận gì không EM ?
– Em đang dở chút việc, có việc gì không anh ?
– Lát nữa rảnh xuống phòng anh, anh hỏi tý nhé ?
– Vâng.
Ăn sáng xong, tôi xuống phòng và ngồi chờ Trang. Lát sau thì em đến …
– Khỏe không em ? Vừa rót nước mời, tôi hỏi.
– Em bình thường anh …
– Vợ chồng ở riêng, sướng thế còn gì … Sao không sinh em bé đi ?
– Bọn em đang kế hoạch anh ạ. Chắc năm nay hoặc đầu năm sau anh … Con cái trời cho. Anh hỏi em việc gì vậy ?
– À, là mấy cái sản phẩm anh làm ấy mà …
– Sao anh, mấy mặt hàng đó bán chạy lắm.
– Uh, anh biết. Nhưng em có biết giá hiện tại CQ mình bán ra cho KH là bao nhiêu không ?
– Bảng giá thì em không có, nhưng anh cần hỏi loại nào, em đọc cho. Vì cái này bên kế hoạch và GĐ quyết. Mà sao anh không hỏi phòng kế toán ấy ?
– Là có lý do riêng. Em cho anh giá bán ra của những loại này nhé.
Nói rồi tôi viết ra một loạt, Trang vốn không liên quan, nhưng có quan tâm, vì thế em viết ra rất nhanh và trao lại cho tôi. Cám ơn em, tiễn em ra về, tôi ngồi ngẫm nghĩ… Với các khoản tạo nên giá thành mà tôi biết thì giá bán này tương đối rẻ. Vấn đề còn lại là giá thị trường chấp nhận như thế nào thôi. Tuy vậy, việc đó để sau, việc bây giờ là ký, keke.
Lướt qua phòng giám đốc, thấy cửa mở, tôi gõ cửa và chào.
– Chào chú ạ.
– Uh, X
– Phiền chú tý.
– Có việc gì thế ?
Trình bày ngắn gọn về cái đơn mua hàng, chỉ thấy lãnh đạo cười và nói.
– OK thôi cháu, chú ký rồi đấy. Cháu qua bên phòng Kế hoạch để họ đưa vào lịch giao hàng nhé.
– Vâng, cháu cám ơn chú.
– Cám với chả ơn gì… Lo mà làm nhé.
– Vâng ạ.
Qua phòng Kế hoạch, trao cái đơn cho anh trưởng phòng … chỉ thấy ánh mắt của trưởng phòng choáng váng.
– Cái này không được đâu em.
– Sao vậy anh ? Tôi cũng bất ngờ.
– Mấy mặt hàng này, lịch giao hàng đã kín rồi em …
– Híc, em chưa hiểu ?
– Là theo năng lực sản xuất của nhà máy, hiện chúng ta đã ký một số đơn mua hàng hết tháng này rồi …
– Hơ hơ, các anh tài nhỉ ? Bọn em còn sản xuất chưa xong, các anh đã bán rồi… Tài thế.
– Có gì đâu em, là vì họ đặt tiền cọc trước cho mình.
– Dạ, em hiểu. Lỡ may máy móc bọn em không đáp ứng được thì toi à … Tôi hỏi và cười mếu giữa phòng KH …
– Thì thế mới cần sự cố gắng của chú.
– Vậy anh tính sao với cái đơn xin mua hàng này.
– Anh đã nói rồi, hiện tại thì chưa thể giao hàng cho cái đơn này được.
– Anh này … Em sản xuất ra mà mua hàng cũng không được nữa. Anh quá lắm.
Nói rồi tôi bước ra khỏi phòng kế hoạch, đi thẳng về phòng mình và ngẫm nghĩ … Thế này thì tức chết đi được. Nghĩ mãi vẫn không ra giải pháp gì cho nó lành. Cãi nhau thì vô duyên. Về phía mình thì có thể gia tăng được một phần sản lượng, nhưng cũng không thể đủ cho mấy cái tàu há mồm kia được. Thôi, chọn giải pháp trung dung vậy … Nghĩ rồi, tôi lại bước vào phòng giám đốc.
Continue …