Ký Ức - Chương 35
Cảm ơn mọi người đã thanks, cổ vũ và comment cho tôi. Vẫn biết là làm vừa lòng tất cả là không thể, nên hãy thông cảm cho autom này … Tâm tư và ký ức có thể còn nhiều chuyện để giãi bày, nhưng ở đây hơi khó. Hy vọng mọi người tìm thấy cho riêng mình một cảm xúc riêng tư phù hợp.
HN lạnh khủng khiếp, cũng có thể do mình một mình…
DÔNG BÃO
Ra tết nguyên đán, mọi công việc SXKD lại bắt đầu hối hả như chưa từng có cái Tết vui vẻ trước đó. Dẫu vậy thì dư âm của nó vẫn còn trên những gương mặt của anh chị em, niềm vui và nụ cười làm cho công việc trở nên nhẹ nhàng và thoải mái. Và hơn hết là những thời gian ngoài công việc, các nhóm cứ tụ tập nhau đi chơi, chúc tết, ăn uống tại nhà của nhau cực kỳ vui vẻ. Trong đó, tôi và em, dẫu kín đáo đến mấy thì không ít người vẫn nhận ra rằng chúng tôi luôn có mặt cùng nhau ở các cuộc vui. Và cũng không ít ánh mắt thật là khó tả, vui có, buồn có, ngượng ngùng có và cả cay cú nữa… Điếc, tôi và em vẫn vô tư.
2 tháng sau …
Cái sự đời, dẫu không muốn thì nó vẫn cứ thay đổi. Điều tôi e ngại nhất chưa đến thì ngoại cảnh đã lại tác động, những cuộc khủng hoảng về nguyên liệu đầu vào khiến cho hầu hết các đơn vị như CQ tôi trên toàn quốc lao đao. Ai đã từng làm trong những đơn vị SXKD thì biết rất rõ điều đó, cho đến tận bây giờ thì nguyên liệu đầu vào vẫn chiếm phần lớn trong giá thành vì nền SX của chúng ta đang còn sơ khai, tỷ lệ chất xám trong sản phẩm còn quá ít.
Ví như bây giờ, chỉ 1 con IPHONE 4 thôi, nặng có mấy trăm gam nhưng có giá đến gần 20tr, trong đó giá chất xám quá nhiều. Nói thế cũng là hơi xa, ví như lưỡi dao cạo râu thôi, nhẹ như lông (loại lưỡi đúp của gillet) cũng đến 7.000 đ, bảo VN mình SX chắc là lắc đầu chào thua từ vòng gửi xe vì không có công nghệ.
Và chúng tôi bắt đầu lao đao, các cuộc họp giao ban diễn ra liên tiếp nhằm tháo gỡ khó khăn và tất cả chỉ dồn về hai hướng, giảm giá thành và tăng giá bán. Hướng thứ nhất thì tất cả mọi người đều nhìn về đơn vị tôi và yêu cầu phải có phương án ngay lập tức. Và tôi, với tư duy của dân kỹ thuật, chỉ đưa ra được những hướng chưa làm hài lòng tất cả…
Sự o ép bắt đầu … và trong sự phản kháng mãnh liệt của tôi.
Và thu nhập của chúng tôi cũng bắt đầu lao dốc …
Và nỗi buồn bao trùm khắp đơn vị, những cuộc họp khẩn cấp được đưa ra, những nhóm người tụm 5 tụm 7 trong giờ giải lao nhằm giải tỏa bức xúc. Nếu như bây giờ thì ắt đã có đình công, nhưng hồi đó khái niệm đó còn chưa có.
Thế nhưng, dẫu không thể phản kháng bằng cách nào đó thì tận cuối cùng người lao động vẫn có một quyền chót, và thế là bắt đầu lác đác có người đâm đơn xin nghỉ việc, người báo ốm … Vân vân
XH bên ngoài dường như đứng ngoài sự bức xúc của chúng tôi, vẫn chảy, vẫn trôi .. và những người xin nghỉ, tôi lò dò đến tận nhà để tìm nguyên do và động viên quay lại làm việc. Nhưng khi hiểu ra rằng, họ chỉ đi làm cho vui chứ gia đình họ thiếu gì việc cho con cái họ làm và thu nhập cao hơn nhiều là tôi chán hẳn, quay qua ủng hộ. Thầm nghĩ, lương mình còn chưa đủ nuôi mình huống hồ lương công nhân, chỗ nào họ có việc làm, có thu nhập cao hơn thì OK.
Thoải mái trong tâm tư, trong các cuộc giao ban sau đó, việc thiếu lao động khiến cho sản lượng giảm rõ rệt, và mọi chuyện lại như cái vỏ ốc, càng xoáy càng nhỏ, sản lượng ít lương lại ít theo khiến cho mọi chuyện trở nên vô cùng tồi tệ .
Dẫu vậy thì số đông vẫn đang còn, vẫn miệt mài làm việc để hưởng đồng lương đã cạn đáy. Một phần vì họ chưa tìm thấy lối thoát, một phần nữa thì vẫn còn hy vọng. Các sản phẩm mà anh em tôi dày công nghiên cứu và SX vẫn HOT như thường. Từng hàng dài người mua vẫn sắp trước cổng nhà máy để chờ đến lượt. Và trong các cuộc giao ban, hướng thứ 2 là tăng giá bán vẫn đứng ỳ một chỗ. Và vẫn không được giải quyết…
Hương, em tôi, ánh mắt đã đượm chút buồn … Trong những lần gặp nhau riêng tư, em tôi không thể dấu giếm, và tôi, dẫu tình yêu vẫn còn đó, nhưng nỗi lo chung của hai đứa khi nghĩ chuyện xa xôi, thật khó nói nên lời …
Cho đến một hôm, buồn như chấu cắn, ra về khỏi cổng CQ thì bất chợt có tiếng gọi.
– Chú X …
– Dạ.
Ngoái đầu nhìn thì gặp một bà chủ một cửa hàng lớn ở chợ trung tâm, nơi tôi từng đến chào hàng sản phẩm từ năm ngoái.
– Mai chú rảnh không, qua cửa hàng chị hỏi tý.
Thoáng trong đầu, chuyện mua bán sản phẩm của CQ, lại loay hoay muốn tìm hiểu thêm cái mảng mà mình còn chưa rõ ràng, tôi không ngần ngại gật đầu trong buồn bã .
– Vâng, chiều mai em ghé.
– Ok, chị chờ nhé.
Continue …
DÔNG BÃO
Ẩn sau câu nói chị chờ là một nỗi niềm khó tả hiện lên khuôn mặt của bà chủ một sạp chợ lớn nhất nhì thành phố chuyên kinh doanh những mặt hàng tương tự như sản phẩm CQ tôi. Nỗi băn khoăn cứ lớn dần trong đầu, mang cả vào trong bữa cơm gia đình tôi.
Vì đi làm tối ngay nên bữa cơm gia đình là nơi cả nhà trò chuyện. Thảng một đôi lần khi bàn chuyện sâu về công việc của tôi, giữa tôi và Bố Mẹ vẫn thường tranh luận về những điều đúng sai, giữa lý thuyết và thực tế, nhất là Bố tôi. Thông thường chuyện không có lối thoát vì giữa sách vở chính tắc và thực tế khác nhau quá nhiều, thậm chí là mâu thuẫn, đối nghịch nhau. Và trong giai đoạn này, thường nổ ra những tranh cãi gay gắt nhất, chỉ Mẹ tôi là có chiều thông cảm cho tôi, những trăn trở khiến cho tôi muộn phiền. Với tình hình bi đát như thế này, tôi vẫn chưa tìm ra lối thoát cho riêng mình, chưa thể hiểu được vì sao mà người ta tồn tại. Ngay như chính gia đình Bố mẹ tôi thôi, việc căn ke, tính toán chi li cho cuộc sống bộn bề này, quả thật tôi thấy Mẹ tôi thực sự là vất vả. Đó là thu nhập của Bố Mẹ, người đã từng hơn 20 năm cống hiến, bậc lương cao vòi vọi…
Chiều hôm sau, tôi ghé qua chỗ Hương.
– Hương…
– Sao anh ?
– Đóng máy đi với anh.
– Đi đâu anh.
– Đi chợ.
– Anh nói gì em không hiểu ?
– Thì đi chợ với anh, có gì mà không hiểu ?
– Sao lại đi giờ này ? Anh mua gì à ?
– Không, chỉ đi khảo sát thị trường thôi.
– Vâng.
Hai anh em ra đến nơi thì thấy bà chủ đã chờ sẵn, trên môi nở một nụ cười tươi rói khi thấy tôi không lỡ hẹn.
– Tưởng chú không ra.
– Dạ, em hứa em ra mà.
– Hai em sang bên này uống nước với chị, chị hỏi cái này tí …
– Vâng.
– Ai đi cùng với chú X đây nhỉ ?
– Dạ, bạn gái em ạ.
– Xinh thế.
– Chị quá khen, mấy cô người yêu trước của em còn đẹp hơn.
– Chú X nói thật không hả em ? Bà chủ nhìn Hương không giấu được sự hóm hỉnh trên khuôn mặt.
Hương đấm vai tôi thùm thụp.
– Vâng, anh X nói đúng đấy chị ạ.
– Chú giỏi nhỉ ?
– Em đùa thôi, yêu được em ấy đây, em cũng bươu đầu mẻ trán đấy chị ạ.
Gọi cho 3 người ba ly nước cam tươi, bà chủ thỏ thẻ.
– Chú X này, CQ chú dạo này làm ăn tốt nhỉ ?
– Híc, chị đùa anh em em đấy à ?
Hai anh em nhìn nhau cười như mếu, chưa hiểu ý bà chủ nói. Ai chứ bà chủ ở trung tâm chợ lớn nhất nhì miền Trung này nói, ắt là phải có gang thép. Vậy mà nói chuyện anh em tôi như chơi. Hẳn là phải có ẩn ý gì đây . Đang loay hoay tìm giải đáp thì …
– Chị thấy hàng làm ra mà không đủ bán như thế thì chị nói chứ sao ?
– Xời, mấy mặt hàng đó chỉ chiếm chưa đến 1/3 đâu chị ơi.
– Bọn em đang chết dở đây chị ạ. Hương góp thêm.
Là tôi vẫn biết hàng HOT, nhưng số lượng máy móc được đổi mới công nghệ để SX được mấy cái mặt hàng đó còn ít, không đủ đáp ứng nhu cầu thì trường mặc dù tôi đã cố gắng tận dụng thời gian và nhân lực để cân đối sản lượng cho nhiều KH khác nhau.
– Chị nói cho em biết nhé, chị cho người sắp hàng đã hơn tuần nay vẫn chưa mua được đấy.
– Sao chị không bảo em ?
– Thì chị có nhớ ra chú đâu, mãi hôm kia mới nhớ ra, vì chị chẳng quen ai trong CQ em cả.
– Thế chị định mua mặt hàng nào ? Số lượng bao nhiêu ?
Như bắt được đúng người đúng tội, mặc dù tôi có liên quan gì đến công đoạn bán hàng và tiêu thụ sản phẩm đâu, bà chủ lôi từ trong túi xách mỹ miều ra một tờ giấy đưa cho tôi. Lướt qua cái đơn xin mua hàng, tôi thấy có 3 loại sản phẩm HOT trong đó với số lượng cực kỳ khiêm tốn, tôi cười và nghĩ thầm trong bụng, chuyện nhỏ …
– Ngoài mấy sản phẩm này, chị có còn muốn mua thêm loại nào nữa không ?
– Mới có chừng đó mà đã khó rồi em …
– Em thấy mua được hàng khó lắm anh ơi. Hương nói.
– Là máy SX của chúng ta chỉ đến có thế, bên cạnh đó còn hàng cho các đối tác khác, anh đã gắng rồi, nhưng chỉ thế thôi. Nhìn Hương, tôi nói.
Lướt qua trong đầu, việc tổ chức sản xuất là do tôi, nhập kho nhà máy cũng thế, lại thấy vài ba người có trách nhiệm thi thoảng xuống hỏi tôi với ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm rằng số lượng, chủng loại, bao giờ có làm tôi dần dần hiểu ra. Cái đầu trớt quớt của tôi lại nứt ra một ý nghĩ kỳ quặc. Nghĩ sao làm vậy.
– Chị về viết lại cái giấy đề nghị mua hàng này đi.
– Sao em ?
– Trong cái giấy đó, chị thích mua mặt hàng nào thì chị ghi vào. Còn số lượng thì thêm vào đằng sau 1 con số không nữa, chị hiểu chưa ?
– Là sao ?
– Nói thế mà chị vẫn chưa hiểu ư, là tăng số lượng lên gấp 10 lần và chị thích mua mặt hàng nào thì ghi vào.
– Em nói thật hay đùa đấy ?
– Sáng mai đưa đến CQ cho em.
Continue …