Ký Ức - Chương 34
Tặng các bro bài hát mà tôi rất thích …
Bài DẤU TÌNH SẦU
Trời còn buông nắng để gió đi tìm
Vết bước chân em qua bao nhiêu miền
Lời ru đan ngón tay buồn
Ngàn năm cho giá băng hồn
Tuổi gầy nồng lên màu mắt …
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Dau-tinh-sau-Bang-Kieu.IW67EUIF.html
CUỘC SỐNG ĐÍCH THỰC
– Anh chỉ muốn yêu em mãi … Chúng mình cưới nhau em nhé ?
– Vâng.
Cảm giác hạnh phúc và êm ấm tràn ngập hai người. Không gian hình như cũng chẳng nỡ làm phiền, cứ im lặng cho hai người yêu nhau, chỉ có cái rét là vô duyên, đẩy hai cơ thể sát rạt vào nhau chẳng muốn rời. Hóa ra rét cũng có cái hay của nó… Hình như lâu lắm
– Anh …
– Sao em ?
– Mấy giờ rồi ?
– Anh không biết, hôm nay anh không mang đồng hồ. Vội vàng đón em nên quên …
– Lúc anh em mình về từ nhà thờ đã hơn 12h. Khuya lắm rồi anh.
– Uh, mình về nhé. Nếu Bố mẹ có mắng thì bảo hôm nay đi chơi nhà thờ xa.
– Vâng, mắng thì cũng đã muộn rồi, ghét anh lắm.
Hai đứa vừa mới chuẩn bị ra về thì đột nhiên trước cửa lớp lù lù hiện ra bóng người cầm đèn pin rọi vào …
– Ai ở trong đó ra ngay.
Hoảng hốt, em và tôi bước ra, trong ánh đèn pin có vẻ quyền uy …
– Anh chị vào đây làm gì ?
– Vâng, bọn em vào tâm sự chút thôi anh, anh là …
– Tôi là bảo vệ ở đây.
– Dạ vâng, bọn em vào mà không gặp anh, anh thông cảm.
– Không cảm và thông gì hết, ra phòng bảo vệ lập biên bản.
Thoáng trong đầu, tôi nghĩ ba cái chuyện vặt, làm gì mà um củ tỏi.
– Vâng. Tôi nói rồi dắt tay em bước ra.
– Anh chị đi theo tôi.
Về phòng bảo vệ, tôi chủ động kéo ghế cho 3 người, nét mặt bình thản và chờ đợi xem xem có chuyện gì hay hay không trong khi em tôi lại riu ríu .
– Anh chị vào đây làm gì, giấy bút đây, làm bản tường trình đi !
– Vâng, bọn em chỉ vào ngồi tâm sự thôi anh.
– Ai cho vào ? Giờ này nửa đêm khuya khoắt, vào làm gì ?
– Vâng, bọn em từ TP ra chơi Noel rôi tiện thể vào chơi, nói chuyện tý thôi mà anh.
– Ai cho vào ?
– Dạ, lúc vào không thấy ai cả anh ạ, với lại em là bạn của thầy Hùng, cô Linh dạy ở trường này ấy mà …
– Hùng nào, Linh nào ?
– Dạ, thầy Hùng dạy toán, cô Linh dạy hóa …
– Thật không ?
– Thật mà anh, xe bọn em còn để ở khu tập thể nhà trường mà anh.
– Vậy thì một người ngồi đây, một người về gọi thầy cô ra bảo lãnh …
– Thôi mà anh, em nói thật. Thầy Hùng nhà ở … họ tên đầy đủ là …Hùng, cô Linh nhà ở … họ tên đầy đủ là …Linh. Học cấp III cùng em, học đại học ở … ra đây dạy từ năm … Anh có cần em đọc ngày sinh nhật không ?
– Thôi thôi, lần sau thì kiếm chỗ khác tâm sự nhé.
– Dạ vâng.
– Cô chú về đi.
– Vâng, cám ơn anh.
Lướt qua trong suy nghĩ, ngày mai chuyện này đến tai bạn mình, híc … Vui đáo để.
Nắm tay em ra về, nhìn em vẫn chưa hết lo sợ, tôi cười …
– Gì mà em lo ghê thế ? Sợ bị lập BB gửi về gia đình à ? Tôi cười to
– Anh thì thật .
– Mà em thấy anh nói đúng không ? Trường bạn anh dạy mà.
– Thôi, thôi. Em cạch.
Về đến khu tập thể, phòng ốc bạn tôi vẫn còn sáng trưng, mâm bát, đàn sáo, rượu chè lại tiếp tục.
– Hai đứa chơi đâu mà về muộn thế ? Lễ nhà thờ xong lâu rồi mà ? Bạn tôi hỏi kháy.
– Hơ hơ cái thằng này, lễ nhà thờ là lễ nhà thờ, anh em tôi còn lễ khác nữa nhé.
– Anh này… Hương tôi đấm tôi.
– Thôi, mời hai bạn ngồi xuống, vui tiếp.
– Thôi anh ạ, cám ơn anh, em phải về thôi.
– Về làm gì, ngủ lại đây luôn. Cho em ngủ chung với bạn gái của anh, để X lại đó cho anh.
– Em xin các anh chị, em phải về.
– Thôi các bạn để bọn mình về, hẹn gặp lại vậy.
Không giữ chúng tôi lại được, cả hội đành phải chia tay hai anh em tôi. Trên đường về lạnh cóng, mỗi người một suy nghĩ, không ai cất nổi nên lời. Chỉ biết là ngồi sau em ôm cứng lấy tôi rất tình cảm.
– Anh … Hương thì thầm vào tai tôi.
– Gì em ?
– Chúng mình lấy nhau, lấy cái gì mà ăn anh nhỉ ? Hương cười hóm hỉnh trong cả ngữ điệu hỏi .
– Trời sinh voi sinh cỏ, em cứ hay lo.
Em tôi vô tư hỏi những gì mà tôi đang còn đắng đót trong lòng mặc dù hiện tại đang còn dễ thở. Âu cũng vì gia cảnh nhà em, nhà tôi đang vẫn còn phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh, những lo toan vất vả của đấng sinh thành cho chúng tôi. Thấu hiểu cho em, cho tôi nhưng rõ ràng là hai chúng tôi vẫn còn nhiều trăn trở. Không những thế, bên ngoài xã hội, đâu có mấy CQ vất vả như CQ tôi và em… Nỗi lo âu dần dần định hình trong tâm tư và đầu óc vốn hay truy xét những nguyên nhân tiềm ẩn khiến lòng tôi nặng trĩu. Em tôi lo, đồng ý. Phụ nữ người ta hay lo và so sánh, dẫu có thể em tôi còn chưa hiểu hết sức nặng của lời nói em trao, có thể xuất phát từ tâm sự ai đó khiến cho em tôi không nghĩ cũng phải nghĩ …
Và từng cơn gió lạnh ngược chiều, cộng thêm cái lo lắng manh nha xuất hiện từ trong lòng khi phải đối diện với cuộc sống thực tế khiến cho tôi tê buốt. Đường về quá xa và cô đơn ngay trong vòng tay em.
– Anh về nhé
– Vâng, anh về nhé.
– Muộn như này, bố mẹ có mắng thì cứ bảo tại anh nhé.
– Thôi, anh không phải lo.
Nụ hôn tạm biệt lại nồng thắm.
Continue…
Chúc mừng năm mới. Tiễn năm 2010 đầy vất vả nhưng vui của tôi. Gửi tới các anh chị em trên diễn đàn lời chúc sức khỏe, hạnh phúc và may mắn.
Và trên hết là tình yêu, quà tặng vô giá của Thượng đế dành cho con người không bao giờ cạn. Gửi tặng mọi người bài hát “Đi qua vùng cỏ non” của nhạc sỹ Trần Long Ẩn trong đó có câu “Hãy yêu nhau thật nhiều”.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Di-Qua-Vung-Co-Non-Hong-Nhung.IWZ9ZOFW.html
CHÚC MỪNG NĂM MỚI.
Những ngày sau đó, tôi và em vẫn nồng thắm bên nhau trong công việc ngập đầu ngày 12 tiếng. Những khi tôi chợt nghĩ về thu nhập và những căn nguyên khiến cho tôi phải đau đáu khi nhìn vào bảng lương của đơn vị. Và nhìn sang các phòng ban khác để tìm vòng quay của sản phẩm và tiền. Thấy vui vui khi sản phẩm do anh em tôi làm ra được thị trường đón nhận nồng nhiệt. Từng hàng dài khách hàng và đơn xin mua sản phẩm xếp hàng khiến cho một số người có quyền và tiền trong CQ thi thoảng xuống hỏi tiến độ sản xuất làm tôi vui lây.
Tết đến trong niềm vui của nhiều người trong đó có tôi và em. Các khoản thu nhập khác nhau cũng làm cho tôi yên tâm một chút. Hai đứa hẹn hò chở nhau đi sắm Tết, mua hoa phơi phới. Với hai nhà, gần như chúng tôi đã công khai đi lại. Nhìn ánh mắt của phụ huynh theo dõi đôi trẻ quấn quít bên nhau làm chúng tôi vừa e ngại, vừa sung sướng.
Và đó cũng là thời gian đẹp nhất của quãng đời lăn lóc của tôi. Tết đến trong se lạnh, không mưa và tâm hồn phơi phới. Dẫu chỉ được nghỉ có 3-4 ngày, nhưng tôi và em gần như công khai chuyện tình cảm. Đi chơi đâu đó trong nhóm bạn bè tôi, bạn bè em và nhất là mấy anh em trong CQ, tôi luôn luôn là người chở em đi chơi. Còn nếu không đi với tôi, em chỉ ở nhà, tôi biết điều đó khi thi thoảng đến nhà em chơi mà không hẹn trước.
Và thích nhất là những lúc anh em tôi vụng trộm hôn nhau trong nhà em, nhà tôi tranh thủ lúc mọi người đi vắng. Cảm giác yêu đương tràn ngập trong cả hai người. Chỉ duy nhất là tôi, dẫu nóng cùng cực trong người, tôi vẫn tôn trọng cho em giới hạn cuối cùng và em cũng cảm nhận được điều đó nên em không e ngại khi tôi mong muốn … làm bất cứ điều gì.
Vào một buổi tối mồng … Tết, khi bố mẹ và chị em cùng nhau đi chúc tết, để lại em và tôi trông nhà, tiếp khách khi có người đến chơi. Tranh thủ khi còn chưa có ai …
– Hương, năm nay chúng mình cưới nhau nhé ?
– Không được anh ơi … Hương cười.
– Sao ? Tôi ghé sát vào khuôn mặt em và hỏi.
– Năm nay cưới chị em rồi.
– Thì đã sao ? Cưới chị, cưới em luôn.
– Bố mẹ em chắc không đồng ý đâu.
– Híc, vậy em bắt anh chờ đến khi nào ?
– …
– Em …
– Bố mẹ em đang nghĩ, chúng mình còn trẻ quá. Em mới 20, còn anh 24 …
– 21 rồi đấy, nỡm ạ. Tôi cốc nhẹ vào trán em.
– Vâng, thì anh cũng chỉ 25. Để sang năm được không anh ?
– Không được …
Tôi vội vàng lấp vào đôi môi em một nụ hôn nồng cháy, và cơn sóng vô hình của đam mê từ đâu ập tới cuốn em và tôi vào trong cái quy luật của muôn đời. Dìu nhau vào trong phòng của em trong im lặng và thưởng thức, em và tôi lại quấn lấy nhau, không gian lạnh cóng và hai thân thể nóng bỏng cho đến khi cả hai cùng buông nhau ra.
– Anh không sợ lấy vợ cùng cơ quan à ?
– Uh nhỉ . Người ta bảo thế là đi tù 2 lần đấy. Kiểu này phải nghĩ lại thôi.
– Cho anh nghĩ lại đi nhé.
– Anh vừa nghĩ xong.
Tôi nhìn em, trên môi chuẩn bị nở một nụ cười hóm hỉnh.
– Nghĩ sao ?
– Anh vẫn yêu em, cưới em và yêu em mãi.
– Đừng ân hận nhé.
– Keke. Còn em ?
Ngả đầu vào vai tôi tình tứ, em tôi im lặng thay cho câu trả lời. Vòng tay tôi lại siết chặt thân hình của em, thân hình ngọc ngà quyến rũ. Em tôi lại mềm nhũn trong vòng tay, dưới đôi môi nóng bỏng của nhau đang gắn chặt. Lâu như chưa khi nào lâu như thế, em đẩy tôi ra.
– Mình ra ngoài đi anh, lỡ có người …
– Uh, nhưng lúc nãy không sợ, giờ lại sợ hả em ? Tôi cười to.
– Cái anh này … Ra nhanh không thì cho ở lại trong phòng một mình đấy !
– Á à, đuổi nhau đây.
– Kệ anh.
Nói rồi em tôi chỉnh sửa lại áo quần, biết thế nên tôi đành bước ra. Ngồi chơi thêm một lúc nữa, chờ cho đến khi bố mẹ em về thì tôi xin phép ra về. Việc tôi đến chơi và về đối với nhà em bây giờ không còn gì là e ngại nữa. Về đến nhà, cuộn mình trong chăn bông và mơ về một ngày mai hạnh phúc với em, giấc ngủ đến thật là ngon lành.
Continue…