Ký Ức - Chương 26
Sài gòn mùa này thật là tuyệt. Nắng mưa đủ cả. Như KÝ ỨC sắp tràn về trong chap tiếp theo …
Đối tác hẹn đến tận 18h mới làm việc, kiểu này lại làm việc trên bàn nhậu mất thôi … Rảnh rang, hầu anh em một chap vô cùng lãng mạn … Chờ nhé, đang viết
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
SAY ĐẮM
Nói thẳng và nói thật ra thì tôi đâu đã yêu đương gì ? Tuổi đôi mươi nhìn nhau như nam châm, hút vào nhau mà đâu có hiểu nguyên nhân vì sao ? Nhưng nói với em, nói sao cho vừa, nếu như em tôi đã cố tình tìm hiểu. Đắng cay khi nghĩ mình còn chưa xứng đáng với những gì mình đang được nhận, vòng tay lơi dần …
Thoát ra khỏi những nghĩ suy logic, tôi lặng lẽ quan sát và nghĩ suy cho thực tế, em tôi đang dò hỏi và tìm hiểu về quá khứ, về những gì mà em cho là tôi đang thiếu nghiêm túc trong mối quan hệ với em, trong khi tình cảm của em dành cho tôi thì đã có và đang hiện hữu trước mắt tôi đây … lăn tăn làm gì.
– Hương này, anh đã nói với em rồi. Giờ anh nhắc lại nhé. Em không phải là người con gái đầu tiên với anh. Nhưng anh khẳng định với em rằng, lời yêu anh nói với em là lần đầu tiên anh ngỏ với một người con gái. Anh nhắc lại nhé … Anh yêu em.
Tôi nói lộ rõ vẻ chân thành và nhìn thẳng vào mắt em. Vòng tay lại siết.
– Em cám ơn anh.
Mắt em nhìn ra xa xăm, đôi bàn tay em như thừa thãi trước mắt tôi. Xung quanh đây có nhiều người, tôi không thể tiến xa hơn được, lát nữa rủ em ngược suối thôi, tôi thầm nghĩ.
Dứt hẳn vòng tay ra, tôi khoát nước tung tóe vào người em, và em cũng đùa nghịch lại với tôi, hai người đùa nghịch nhau như hai đứa trẻ. Chỉ khác là không muốn làm đau nhau, mà chỉ là mơn trớn. Nụ cười, ánh mắt của em giờ đây dường như chỉ dành cho tôi, âu yếm và tình cảm. Chỉ một lát nữa thôi, tôi nghĩ .. hai cơ thể này sẽ lại dính chặt với nhau, trong lòng lại trào dâng những cảm xúc thật là khó tả. “Anh yêu em” tôi muốn thét to giữa núi non, sông suối và trời đất bao la này.
– Anh bơi giỏi nhỉ ? Anh biết bơi từ khi nào vậy ?
– Anh chỉ là biết bơi thôi, không giỏi. Chóng mệt lắm.
– Em thì buồn cười lắm. Bơi thì chìm, lặn lại nổi.
– Hơ hơ, hồi chưa biết bơi, anh cũng thế. Nhưung sau này, nhờ ông anh và bạn của ông ấy vất xuống sông, uống nước vài lần là tự nhiên biết. Gần như chẳng ai bày.
– Con trai bọn anh liều thật.
– Có những thứ, chẳng ai bày, nhưng lại tự biết đấy … Tôi ghé tai em thì thầm và cười ý nhị.
– Anh này … Toàn nói linh tinh.
– Lát nữa anh bày cho …
– Anh đừng có mà liều nhé.
– Kệ anh, chúng mình đi lên trên kia đi .
– Lên đâu hả anh ?
– Úi, suối này còn nhiều cảnh đẹp mê hồn luôn em. Em còn nhớ bài “Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn” không ?
– Mà sao anh ?
– Trong bài đó có đoạn … “Nước khe tràn bướm bay lèn đá, biết lòng anh say miền đất lạ, là chắc em lo đường chắn bom thù ”. Lên đó là em thấy ngay.
– Trên đó có ai không anh ?
– Cũng có, nhưng mà ít. Vì họ lên nhiều rồi. Mình đi đi.
– Dạ.
Hai anh em quay qua chỗ Hạnh và cậu kia, không biết hai đứa đùa nghịch thế nào mà mặt Hạnh đã bắt đầu ửng hồng dưới ánh nắng trưa .
– Hai người ở đây tắm và trông đồ nhé, anh em tôi lội suối đây
– Vâng. Cả hai ngượng nghịu.
Nói rồi tôi nắm tay em, kéo em đi trong sự đồng tình của em. Lối lên suối ngoằn nghèo, càng lên cao càng vắng người. Chân trần em và tôi dắt díu nhau vào cõi thiên thai. Con suối như cũng trổ hết những vẻ đẹp hoang sơ, trữ tình của nó. Từng đàn bướm vờn trên lèn đá khiến cho khung cảnh cực kỳ lãng mạn.
Leo lên được một quãng xa thì đột nhiên con suổi mở ra một không gian tuyệt đẹp, nước chỉ xâm xấp, cát vàng và sỏi nhỏ rộn rạo dưới chân, và đặc biệt là những phiến đá to đùng nằm rải rác, từng vòm cây dại mọc từ bờ suối che tràn lên không gian vắng lặng, chỉ còn nghe tiếng suối chảy mềm dưới chân người …
Kéo em ngồi xuống một tảng đá tương đối đẹp, ngồi tựa trên đá núi, bàn chân khe khẽ đung đưa đạp nước, đôi mắt của tôi bây giờ chỉ còn tập trung chú ý vào em, vào cơ thể em đang muốn cất lên ngàn lời đam mê không lời …
Đố các Bro biết chuyện gì sắp xảy ra
Quá trời còn tiếp …
Hôm qua, gặp lại cô bạn cùng lớp hồi xưa mà tôi rung rinh, viết thư tỏ tình … Keke
Mạnh dạn kêu em nó bằng em, dẫu vẫn còn ngượng ngùng vì bấy lâu chỉ kêu nhau là bạn. Lũ bạn cùng lớp dạo này hay nói chuyện xưa, hỏi bâng quơ …
– Ngày xưa X thích Mai hả ?
– Ừ có, rung rinh …
Là nói với chúng nó. Đến khi chỉ còn hai người, em gọi tôi bằng anh ngọt xớt. Híc.
Và lạy chúa, em nói nguyên nhân vì sao ngày xưa không yêu tôi.
– Anh với chồng em bây giờ, hồi đó em vẫn thích anh hơn.
Tôi choáng váng, hay là em thăm dò tôi nữa không biết.
– Vậy sao em … ?
– Chỉ vì có lần nào đó, anh bảo là anh phải ở lại. Còn em thì đã quyết đi SG rồi.
Tròi đất, phụ nữ quả là khó hiểu. Nếu thích nhau thì cùng nhau vẽ toán ra mà giải, đằng này âm thầm cho tôi leo cây. Cuộc đời này, nếu như mình không tự vạch ra mục tiêu để mà phấn đấu thì tự nó cuốn mình đi thôi.
Tiễn nhau ra về trong cảnh hai đứa mặt còn đỏ ửng. Híc.
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
SAY ĐẮM
Cặp đùi em trắng nõn nà áp nhẹ nhàng xuống đá, đá núi ngây ngô không thèm để ý đến cái gọi là sự mâu thuẫn của tạo hóa. Một bên là cứng rắn, lạnh lùng và vô hồn. Còn em tôi, mềm mại, thướt tha, nóng bỏng. Ngắm đùi em, song song với nhìn nước chảy vô tình, em tôi phá tan sự tĩnh lặng …
– Anh nhìn gì thế ?
– Em thấy đẹp không ? Tôi trống lảng.
– Vâng, đẹp thật đấy anh ạ, bây giờ em mới biết chỗ này đấy.
Lướt nhìn em lên khuôn mặt, vòng xuống bộ ngực trắng nõn nà, phơi cao phập phồng, chỉ còn lại chiếc áo con mời mọc. Đôi mắt tôi bắt đầu tê dại . Em tôi dường như cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra, đôi mắt em lướt quanh một vòng e ngại. Tuy nhiên, không gian thật là hoang vắng. Chỉ có một vài con bướm màu sắc sặc sỡ cứ lượn lờ trên đá núi và tiếng nước chảy nhẹ nhàng, róc rách…
Quay người qua em, hai tay ôm lấy bờ vai mềm mại và tròn, tôi bắt đầu hôn em. Đôi mắt của em nhắm nghiền, đôi môi khẽ mở. Bao nhiêu dây thần kinh cảm giác của tôi bây giờ dồn hết vào đôi môi nóng bỏng, bao nhiêu kinh nghiệm của nụ hôn được tôi nồng nhiệt trao cho em trong sự đáp lại hồn nhiên của em. Thở dốc ngay trên khuôn mặt kiều diễm của em, tôi lóng nga lóng ngóng.
– Anh yêu em.
– Anh yêu em, em có yêu anh không ?
Mở mắt ra từ từ, em nhìn tôi say đắm và chỉ lặng lẽ gật đầu. Nụ hôn lại được nối dài và kiểu Pháp … Em tôi cũng bất ngờ nhưng không hề phản kháng và chỉ một lúc sau thì em và tôi đã thành thạo. Đê mê, sung sướng, bàn tay tôi rờ xuống vòng một của em …
– Đừng anh …
Thân thể em đã ấm mềm trong vòng tay tôi, hơi thở đã bắt đầu hổn hển, nhưng em tôi vẫn còn e ngại khi bàn tay tôi rờ vào ngực. Tôi thì thào vào tai em …
– Hương, cho anh đi.
– Đừng anh …
– Một tý thôi .
Không dám mở cúc nịt ngực, tôi chỉ dám luồn tay vào trong và khám phá. Bộ ngực trinh nguyên đang căng cứng trong bàn tay tôi. Vẫn hôn trong khi tay đã luồn vào ngực em, rờ rẫm một cách rất nhẹ nhàng, bóp nhẹ. Hương đã mềm oặt trong vòng tay tôi rồi. Tôi hôn và xoa bóp vú em nhẹ nhàng, hình như là lâu lắm..
Mải yêu, chúng tôi không để ý rằng trời sắp đổ mưa. Và cơn mưa rào ập đến rất nhanh và cũng rất to. Đúng là mưa rừng. Hai anh em tuy không sợ ướt, nhưng theo thói quen cũng tìm nơi trú ẩn. Nhìn quanh quất, thấy một vòm cây hoang dã trùm lên một tảng đá bằng phẳng, chỉ là hơi khuất, hai anh em lôi nhau vào. Ôi đá núi, nước suối đã rửa rạch từ bao đời dường như dọn sẵn cho anh em tôi một cái giường tự nhiên tuyệt vời…
Mưa, mưa tương đối to, nhưng lọt vào chỗ em và tôi đang ẩn, chỉ lắc rắc, đủ cho hai người yêu nhau rộn ràng. Ngồi thật sát vào em, tôi không tài nào cưỡng được sự ham muốn đang bùng cháy. Nụ hôn đến như là một sự tiếp nối đam mê. Và lần này thì tư thế đã thuận lợi hơn nhiều. Chỉ một lúc sau thì thực sự là em gần như nóng rực và mềm mại trong vòng tay tôi. Luốn tay ra sau lưng, tôi loay hoay mở nút áo ngực …
– Anh …
– Cho anh ngắm bộ ngực của em …
– Anh …
Những câu nói của em ý như là đừng, nhưng hành động thì cứ để yên cho tôi làm. Chỉ một thoáng cựa mình của em khiến tôi hoàn thành nhiệm vụ, nút áo ngực bung ra , tôi mạnh dạn luồn tay em qua cởi nốt cho đỡ vướng. Mặt em đỏ rực vì ngượng trước hành động của tôi, dẫu sao thì em cũng chiều tôi … Em đã bán nuy trước con mắt đam mê và khát khao cháy bỏng của tôi, nụ hôn bắt đầu trượt dài …
Qua trời còn tiếp …