Ký Ức - Chương 23
@Tigon : Anh vẫn đang cô đơn ở cái đất Hà Thành này. Buồn vãi lúa vì công việc chưa trôi chảy. Mãi đến chiều nay, mới dứt điểm được một việc, sướng quá nên viết cái vụ Tỉnh tò xong lun
Trong Ký Ức cũng sướng, mà ngoài đời hiện giờ cũng đang sướng. Hầy zà …
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
TỎ TÌNH
Nhẹ nhàng đẩy tôi ra trong im lặng, đôi mắt thiên thần ngóng nhìn xa xăm, giọng em thì thầm như làm tôi hồi hộp …
– Anh làm em ngạt thở.
– Anh cũng như em mà.
– Anh chắc hôn nhiều người con gái rồi nhỉ ?
– Em, anh xin em đừng hỏi anh như thế…
Đáp lại tôi vẫn chỉ là lặng im, vẫn chỉ là ánh mắt xa xăm khó hiểu. Thoáng trong ý nghĩ, tôi biết là em đang nghĩ về tôi, về những quá khứ ngay trong cơ quan khiến cho em tôi e ngại khi nhận lời yêu tôi, cũng đúng thôi, tôi chỉ biết tự trách mình. Nhưng quả thật là trong trái tim tôi, dẫu có vài ba lần rung động, nhưng với em là lần đầu tiên tôi phải lo lắng, hồi hộp và ngây ngất như bây giờ. Lời yêu trước khi tôi ngỏ là cả một quãng thời gian tôi thổn thức, là cả một hành trình chinh phục cho đến được ngày hôm nay, được giãi bày tình cảm của mình qua lời nói và hành động. Làm sao cho em hiểu được tình cảm của mình bây giờ… Chỉ có thời gian thôi, X ạ, mày mà vội là mày đứt.
– Mình về đi anh, muộn rồi.
– Còn sớm mà em, không biết đôi kia thế nào rồi nhỉ ?
Tạm dứt những suy nghĩ cuộn xoáy trong đầu, tôi lôi tôi về với thực tại …
– Không khéo họ lại chờ mình anh ạ, mình về đi …
– Anh đố em nhé ?
– Gì ?
– Đôi kia họ đã như mình chưa ?
Em quay lại véo tôi một cái đau điếng.
– Tò mò ! Em tôi nhấm nhẳng.
– Híc, thì anh cứ nghĩ lung tung thế. Cậu kia kết Hạnh lắm, không biết Hạnh có ý gì không ?
– Việc người ta, anh cứ linh tinh.
– Là anh hỏi em, nếu em không biết thì thôi. Nhỡ may bây giờ chúng nó lại đang bàn tán về mình thì vui nhỉ ?
Lại một cái véo thứ hai không kém phần long trọng…
– Vui gì mà vui ?
– Ai biết được…
– Về đi anh …
– Ừ, nhưng …
– Nhưng sao ?
– Anh muốn …
Vừa nói tôi lại vừa lôi em về phía tôi trong sự nuông chiều của em, nhẹ nhàng cuốn đi cùng tôi trong những cử chỉ và hành động cho đến khi hai thân thể lại áp chặt vào nhau, nhìn khuôn mặt em lung linh trong ánh trăng non, tôi nhẹ nhàng nối với em một nụ hôn say đắm. Vòng tay của em dường như đã tìm được đúng chỗ, hai thân thể lại dán chặt với nhau, trao nhau những cảm xúc tình yêu nồng nàn.
Lạ thay, dẫu hai phần con đã rạo rực quấn lấy nhau, trong tôi vẫn không hề dám lấn thêm một bước nào nữa, cảm giác tôn trọng và tình cảm lấn át khiến cho tôi lâng lâng, vòng tay vẫn xiết chặt lấy thân hình nóng bỏng của em với cảm giác em đã thuộc về tôi, dành cho tôi làm tôi ngây ngất. Xoay ngược em lại, lưng tôi lại tựa vào vách núi, em áp hẳn người vào tôi trong khi hai đôi môi vẫn không rời nhau. Vòng tay tôi ôm cứng lấy vòng eo, hai tay em đặt trên vai tôi, em đột ngột dứt nụ hôn và thì thào …
Continue …
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
Đoạn này là câu view, câu còm à nha … :
TỎ TÌNH
– Anh là ghê lắm.
– Anh xin em …
Còn biết nói gì, nếu như em huỵch toẹt cái quá khứ xxx của tôi ra trong buổi tối lãng mạn này, thầm đoán rằng em cũng chẳng tra vấn tôi đến mức ấy đâu, nhưng không thể không suy nghĩ. Em ơi là em ơi, xin em đấy. Dẫu không cố tình, nhưng cái tư thế tôi tựa lưng vào vách núi, em áp hẳn người vào tôi, vòng tay tôi bíu chặt lấy eo của em, tôi và em như hòa làm một. Bản năng của trai gái chắc hẳn đã choán đầy trong em và tôi. Với em thì có thể, nhưng tôi, một thằng đàn ông … không thể che dấu những thay đổi khác lạ trong người, và em dường như cũng nhận ra điều đó …
( là văn vẻ tý … chứ cái đoạn này, thực ra mô tả theo ngôn ngữ XXX là chym tôi cứng ngắc và áp chặt vào bym của em rồi, chỉ duy nhất là tôi không dám cử động, keke)
Đang viết, chắc tối sẽ có vài chap … Anh em kiên nhẫn nhé
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
TỎ TÌNH
– Anh là ghê lắm.
– Anh xin em …
Còn biết nói gì, nếu như em huỵch toẹt cái quá khứ xxx của tôi ra trong buổi tối lãng mạn này, thầm đoán rằng em cũng chẳng tra vấn tôi đến mức ấy đâu, nhưng không thể không suy nghĩ. Em ơi là em ơi, xin em đấy. Dẫu không cố tình, nhưng cái tư thế tôi tựa lưng vào vách núi, em áp hẳn người vào tôi, vòng tay tôi bíu chặt lấy eo của em, tôi và em như hòa làm một. Bản năng của trai gái chắc hẳn đã choán đầy trong em và tôi. Với em thì có thể, nhưng tôi, một thằng đàn ông … không thể che dấu những thay đổi khác lạ trong người, và em dường như cũng nhận ra điều đó …
( là văn vẻ tý … chứ cái đoạn này, thực ra mô tả theo ngôn ngữ XXX là chym tôi cứng ngắc và áp chặt vào bym của em rồi, chỉ duy nhất là tôi không dám cử động, keke)
Cố đẩy tôi ra, nhưng quả thật là khó. Vách núi nghiêng nghiêng, tôi và em cũng nghiêng nghiêng tựa vào, em tựa hẳn vào tôi, vòng tay tôi khóa vòng eo, em chỉ có thể ưỡn ra xa tôi một tý thôi, rồi lại đổ sập vào … Híc.
Chụt vào môi tôi một cái nữa, em buông tôi ra một cách dứt khoát.
– Mình về thôi anh.
– OK em.
Trên con đường ngoằn nghèo xuống núi, lúc lên sao mà chật chội, lối về lại thênh thang thế này, tôi và em như dán chặt vào nhau, dìu nhau hạ sơn. Thầm nghĩ rồi sẽ còn đưa em lên đây nữa.
– Không biết đôi dép kia đã tìm được nhau chưa anh nhỉ ?
– Có thể là chưa đâu em, nhưng chắc chắn là sẽ tìm được. Vì ngày mai, sẽ có người giúp chúng nó, em ạ.
– Vâng.
Dắt tay nhau đi, thi thoảng còn dang tay ra đón gió, tôi và em đang chơi vơi trong không gian tình yêu, không gian ngọt ngào. Về đến nơi thì thấy đôi kia đã ngồi chờ anh em tôi tự bao giờ, khuôn mặt hai đứa có vẻ còn đang gượng gạo. Haha, chết chúng mày rồi nhé. Anh cũng đang chết đây, nhưng mình phải phá tan cái vỏ gượng gạo này đi, nhằm che lấp cái cảm xúc đang dâng tràn trong em và tôi …
– Chờ anh lâu chưa ? Tâm sự gì mà ngắn thế ? Tôi cười phớ lớ.
– Anh và Hương nhiều chuyện quá nhỉ ? Đi lâu ơi là lâu.
– UH, nhiều lắm. Tại vì anh đi hơi xa … Tôi liếc sang Hương như là một câu hai ý.
– Anh lắm chuyện. Hương nói .
– Ơ, dép anh đâu rồi ? Cậu kia hỏi.
– Chúng nó đi yêu rồi … Tôi cười váng.
Cả hội cùng cười, mỗi người một ý. Hình như cậu kia cũng đã bày tỏ rồi hay sao mà có vẻ lóng nga lóng ngóng. Yêu mà thế thì chít thôi, em ạ. Trời ơi là trời, tôi đang ngất ngây với chính tôi và em, lại còn lo cho đôi kia… Ngày hôm nay là một ngày đáng nhớ, ít ra là cho tôi và em.
– Về thôi cả nhà ơi, muộn rồi.
– Ok, chúng ta về nhé. Bữa sau đi tiếp nhé hai em ?
– Không, không đi nữa. Hương nhìn Hạnh như tìm đồng minh.
– À, mà quên. Đi để cho có người bóc càng, chị Hạnh nhỉ.
– Ừ, có người phục vụ…
– Để anh tính xem nào, cuối tháng này là mình phải hoàn thành nốt chỗ kia, anh nghĩ là sẽ ổn thỏa thôi. Mẫu mới này ra chắc là đẹp lắm. Xong vụ này anh em mình liên hoan tiếp nhé.
– Vâng, cứ chỗ nào có cua và người bóc cua cho là ok hết, chị Hạnh nhỉ ? Hương vừa nói vừa cười.
– Thế nhé, lịch để anh thu xếp.
Trên đường về, tư thế ngồi của em tôi đã khác, dẫu chỉ là một tý thôi, cặp gò bồng đảo của em ép nhè nhẹ vào lưng tôi khiến cho tôi rạo rực suốt cả quãng đường. Ý tứ chạy sau một tý, nhìn đôi kia cũng có vẻ như đã gần nhau hơn. Đường về sao mà ngắn.
– Về nhé
– Về nhé
– Chúc ngủ ngon
– Chúc ngủ ngon
Đến trước cổng nhà em, tắt xe từ xa cho xe trôi dần về cổng. Dẫu thế, con chó nhà em vẫn nhào ra sủa, cho đến khi nhận ra em, quay sang ư ử ngoắt đuôi. Với tay em định mở cổng thì tôi kéo em lại.
– Không hôn tạm biệt à ? Tôi hỏi vòi vĩnh.
– Anh tham thế.
Không nói thêm, tôi chỉ kéo người em lại gần, hai thân thể lại áp sát vào nhau, nụ hôn theo tư thế đứng mà tôi biết sẽ còn nhiều lần như thế này nữa, ngay tại cổng nhà em. Bóng tối đồng lõa, ánh trăng không đủ chiếu xuyên qua hàng cây, đèn đường hiu hắt phía xa xa, không gian gần như đông cứng lại. Tôi và em lại quấn lấy nhau trong tư thế không có gì để dựa, mà chỉ dựa vào nhau, và nụ hôn ngọt ngào lại trình diễn cái ma lực của nó, cho đến khi người em gần như uốn dẻo trong vòng tay tôi, mềm oặt và cong vút.
– Anh yêu em. Tôi thì thầm bỏng rát.
Đẩy tôi ra trong run rẩy …
– Anh về đi. Em tôi run rẩy ngay cả trong giọng nói …
– Anh yêu em. Tôi cứ thì thầm …
Và lại hôn tiếp. Vòng tay ôm em không thể chặt hơn được nữa, và tôi , tôi … rã rời trong vòng tay em.
– Anh về đi.
– Uh thôi, anh về. Tối nay chắc anh lại mất ngủ.
– Ai bắt anh ?
– Không biết.
– Chúc anh ngủ ngon nhé.
– Chúc em ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp. Em của anh ạ.
– Cám ơn anh.
Về đến nhà, bật quạt vù vù như muốn xua tan cảm giác nóng rực, rần rật trong người nhưng quả thật là không thể. Quay cuồng trong đầu với tâm trạng mình có người yêu rồi, sao mà lâng lâng. Em tôi chắc chắn là mối tình đầu, còn tôi thì cũng gần như thế. Yêu ơi là yêu, tôi đấm tay thùm thụp xuống giường …
Continue …