Ký Ức - Chương 22
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
TỎ TÌNH
Bốn anh em ríu rít đi về quán, lao vào chỗ xối nước ngọt và thay quần áo. Những vách ngăn phòng tắm sơ sài, tiếng nước dội từ mấy phòng cạnh nhau và trí tưởng bở của tôi bắt đầu phát huy tác dụng …
– Hương Hạnh ơi, sao trời đất sinh ra đàn ông đàn bà lại còn sinh ra quần áo làm cái gì nhỉ ?
– Ơ cái anh này, không có nó thì lộ hết à ? Cả hai em cười như nắc nẻ
– Trước sau gì cũng lộ, thì lộ trước đi. Lại còn ba cái vách ngăn này nữa. Vô duyên hết sức .
– Có anh vô duyên thì có.
– Anh cứ nghĩ, ngày xưa hồi còn adam và eva, khi đi họp chắc buồn cười lắm. Khi thích thì chẳng giấu được ai :
– Anh X thật là khéo tưởng tượng. Chịu anh.
– Phụ nữ các em là chúa phức tạp. Thôi, tắm nhanh lên để còn ăn nào, anh đói lắm rồi …
Bước ra khỏi phòng tắm (là gọi cho oách, chứ nếu tôi gian dâm, chắc nhìn được các em tắm quá, hồi đó chưa có camera … ), tôi cùng cậu kia soạn chỗ ngồi, sắp xếp cho ngồi xen kẽ rồi gọi đồ ăn ra.
– Hôm nay anh em mình uống vừa thôi nhé.
– Vâng ,anh.
– Hai thằng một chai thôi, ngoắc cần câu rồi nói linh tinh…
– Vâng, em cũng nghĩ thế.
Hai em bước vào với thân hình và khuôn mặt rạng rỡ.
– Em ngồi đây, Hạnh ngồi kia nhé. Tôi bố trí
– Vâng, có bốn người, ngồi đâu chả được. Hương nói nhỏ nhẹ.
Rượu được rót ra, bốn chén. Một chai. Mồi mọc đã sẵn sàng.
– Chúc sức khỏe.
– Vâng, chúc các anh.
Hai em chỉ uống một tý, hai thằng ực… Hầy dà, ngon đáo để. Gắp cho nhau, hai thằng chăm hai em như nữ hoàng.
– Hôm nay anh uống vừa thôi nhé, ở đây không có chỗ ngủ đâu ? Lát nữa còn chở em về … Hương nhắc.
– Em cứ hay lo, khách sạn thiếu gì ? Tôi đùa vì biết đố em và Hạnh dám.
– Thôi, thôi, em xin.
– Đùa thế thôi, mấy khi được ngồi như này mà lại đi uống cho say ?
– Anh bóc cho em cái càng cua. Hương nhờ tôi trực diện.
– Đưa đây cho anh, vụ này anh rành lắm.
– Rành là sao ?
– Thì anh toàn phải phục vụ cô em gái anh mà. Thằng nào lấy nó tha hồ mà sướng … Tôi cười toe.
– Sướng gì mà sướng ?
– Thì sướng như anh đây này, được phục vụ em là anh sướng rồi.
– Híc, đã thế em nhờ anh suốt.
– Anh có muốn sướng như anh X không ? Em Hạnh quay qua chọc cậu kia.
– Được thôi.
– Mày nhát như cáy, lo mà phục vụ Hạnh đi.
– Xong chưa anh, việc họ, kệ người ta. Anh lo việc anh đi, em đói lắm rồi.
– Từ từ đã em, vội làm anh kẹp phải tay anh, em có băng bó cho anh được không ?
– Anh cứ kẹp đi, em băng cho. Em tôi cười mỉm.
– Thôi, thân anh anh phải lo, này đây, ngon nhé.
Loay hoay, bữa ăn vui vẻ cũng gần kết thúc, ngoài kia biển vẫn rì rào tiếng sóng muôn thủa. Trăng non đã vội khoe ánh, đủ để lờ mờ. Chuyện bốn người bây giờ tách tốp ngay trong bữa ăn.
– Em báo cắt cơm tối ở nhà rồi chứ Hương ?
– Chờ anh nhắc thì chết em à ?
– Biết em đi với anh không ?
– Biết, mà sao ?
– Ờ, vậy tối nay về muộn hơn hôm nọ nhé ?
– Không được anh ơi, anh muốn hôm sau đi nữa thì anh phải về đúng giờ.
– Híc, ở bên em anh thấy thời gian trôi nhanh quá.
– Là anh thấy thế, chứ em thấy nó vẫn thế . Em nghiêng qua nhìn tôi cười.
– Em ăn xong chưa ?
– Vâng, em no lắm rồi. Hôm nay được anh X bóc cua cho ăn, ngon quá.
– Ờ, thích thì lần sau nếu đi biển thì rủ anh đi, anh ngồi bóc cho.
– Nhớ đấy nhé. Nhưng chỉ được bóc thôi, cấm ăn. Em tôi cười.
– Thế thì giết anh còn hơn.
– Thì anh bảo chứ em có bắt đâu ? )
– OK em, mình đi dạo tý đi.
– Vâng.
– Hai em ngồi nhé, anh và Hương đi dạo đây.
– Úi, cho bọn em đi với. Hạnh la lên.
– Được thôi, nhưng cấm đi cạnh nhau, lộ hết. Người ta đang muốn tâm sự mà cứ đòi đi kèm. Tôi nói.
– Kệ nhà anh, gớm.
– Không được đi xa nhé, cũng không được quá gần. Lộ hết. Tôi cười nghiêng ngả trong khi cùng cả hội ra bờ biển.
Ra đến bờ biển, tôi chủ động kéo Hương đi về một hướng, mặc kệ cho đôi kia đi đâu thì đi, đứng đâu thì đứng. Hai anh em dắt díu nhau đi trên bờ biển tối mò, ánh trăng không đủ cho chúng tôi nhìn rõ mặt. Đi được một quãng xa, không còn nhìn thấy đôi kia ở đâu nữa, tôi kéo em lội xuống nước, em tôi cũng đi, nhưng chỉ bước trên chỗ nước xâm xấp, sóng đủ dùng. Còn tôi thì sâu hơn chút. Con sóng vô tình như đùa tôi, đánh văng mất một chiếc dép da. Loay hoay một lúc, chẳng tìm thấy đâu, cả em cũng loay hoay tìm cho tôi. Không thấy đâu, tôi cúi xuống lột nốt chiếc còn lại ném ra biển .
– Sao thế anh ?
– Cho chúng có đôi em ạ. Anh em mình đi lại chỗ kia đi. Tôi chỉ về phía núi. Chỗ chân núi thò ra biển.
– Leo lên đó làm gì anh, em chưa lên đó bao giờ…
– Anh cũng thế. Lên đó anh có chuyện muốn nói với em. Tôi thu hết can đảm.
– Chuyện gì thế anh ?
– Chuyện riêng của anh thôi.
Em tôi yên lặng bước, dường như cũng đoán được 3-4 phần câu chuyện. Vậy nên em lặng lẽ đi cùng, chân tay không còn đùa nghịch như trước. Và tôi cũng căng thẳng, bắt đầu như thế nào được nhỉ ?
Dìu em bước lên núi trong ánh trăng mò tỏ, lối đi cũng chỉ đủ cho 2 người, chọn được một vách núi tương đối bằng phẳng, tôi kéo em dừng lại và cả hai tựa lưng vào núi. Đôi mắt em xa xăm nhìn ra biển, gió nhẹ nhàng thổi cho tóc em đủ vừa bay, tiếng sóng miên man từ xa xa…
– Hương này, anh có chuyện muốn nói với em.
– Chuyện gì vậy anh ?
Tôi quay người qua, đưa hai tay chống vào vách núi, tư thế gần như ôm em trong lòng, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của em …
– Anh muốn nói với em rằng đã từ lâu anh để ý đến em và ngày càng cảm thấy khó khăn cho anh nếu như không được nhìn thấy em, nghe em nói. Anh muốn nói rằng “Anh yêu em”, Hương ạ.
Đáp lại tôi chỉ là ánh mắt không nhìn trực diện vào tôi, màn im lặng khó hiểu, em ngoảnh mặt đi nơi khác khiến tôi lại rơi vào tình trạng bối rối.
– Hương, em nói đi, đừng im lặng với anh như thế …
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
TỎ TÌNH
Vẫn chỉ là im lặng, vẫn khuôn mặt xinh tươi nhưng đang căng thẳng, vẫn bờ vai tròn, nhưng ánh mắt và khuôn mặt thì hoàn toàn lảng tránh tôi. Không trả lời.
Quyết không để chuyện rơi vào tình trạng lửng lơ, tôi thu hết can đảm một lần nữa, đưa hai tay ôm lấy má em, quay đầu em lại và nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt em cũng không thể lảng tránh tôi được nữa. Từ từ và nhẹ nhàng, tôi ghé khuôn mặt tôi dần sát lại.
– Hương ơi, anh hôn em nhé ?
Đáp lại tôi vẫn là một màn im lặng, chỉ có ánh mắt là không còn lảng tránh tôi nữa. Hai đôi mắt cứ nhìn nhau được một lúc thì tôi quyết định làm liều. Ghé gần em hơn chút nữa, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi nóng của nhau, của từng hơi thở. Liều thêm chút nữa đi X ơi. Ghé hết sức gần, gần nữa cho đến khi hai đôi môi chạm nhau.
Nụ hôn đầu của em với tôi, không hờ hững cũng không nhiệt tình. Em đáp lại nụ hôn của tôi như một cái gì mà em biết rằng rồi nó cũng sẽ đến. Tuy nhiên, rõ ràng là em tôi còn suy nghĩ rất nghiêm túc một vấn đề nào đó. Nhưng cái sự tham lam của tôi, hẳn là không thể dừng ở đó được. Nụ hôn của tôi ngày càng quyết liệt, càng nồng thắm. Em tôi không cưỡng lại được, kể cả vòng tay của tôi bắt đầu siết chặt. Cả thân hình tôi giờ như đang ép hẳn em vào vách núi. Nụ hôn bất tận trong sự phản kháng yếu ớt của em.
Đến khi cơ thể hai người chợt nóng dần lên trong gió biển se lạnh, tự tôi thấy điều đó trong tôi và cả trong thân hình của em mà tôi đang ép chặt, em đẩy tôi ra với thái độ và động tác rất cương quyết. Nhìn thẳng vào tôi, em hỏi.
– Anh…
– Em nói đi Hương.
– Anh nói điều này với bao nhiêu người rồi ?
– Chỉ mỗi mình em.
Tôi cố gắng cương quyết trong câu trả lời vì quả thật là tôi rất choáng trước câu hỏi của em. Lướt rất nhanh về quá khứ tình yêu, thực sự tôi chỉ có đúng một câu tương tự, nhưng chỉ là viết trong thư gửi cô bạn hồi còn học đại học. Còn bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra sau này, tôi chưa hề thốt lên một câu như thế. Chết tôi mất rồi, bao nhiêu là chuyện xxx của tôi đã lọt vào suy tư của em. Làm thế nào bây giờ …
– Em không tin. Em nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Anh phải làm như thế nào cho em tin ?
– Em không biết.
Đến lượt tôi rơi vào im lặng, bối rối và ân hận. Giá như tôi còn trong trắng, giá như em đừng biết gì về tôi. Làm thế nào bây giờ ? X ơi là X ơi, bao nhiêu suy nghĩ không lối thoát cứ xoáy trong đầu khiến cho thời gian trôi đi thật là vô cùng nặng nề. Không được, phải thoát ra ngay. Nếu không sẽ bế tắc mất.
– Hương này, em không phải là người con gái đầu tiên đối với anh. Nhưng anh chắc chắn với em rằng, với anh hiện tại chỉ yêu mình em. Anh không biết phải làm như thế nào để cho em tin, anh chỉ biết rằng, trong anh bây giờ chỉ có em mà thôi, Hương ạ.
Vừa nói tôi vừa nghiêng gần hơn về em, tư thế chuẩn bị cho nụ hôn tiếp theo. Nói gì thì em cứ nói, nghĩ gì thì em cứ nghĩ, nhưng nếu như em hôn tôi, thì có nghĩa là em yêu tôi. Em tôi không phải, không thuộc típ người con gái ban phát tình yêu, tình dục mà tôi đã gặp. Nụ hôn tiếp theo đến trong im lặng, nhưng cảm nhận của tôi rằng em tôi không còn từ chối như trước nữa. Tín hiệu tình yêu được phát ra từ những cử động của đôi môi em làm tim tôi đập rộn ràng, thổn thức. Em đã đáp lại tình yêu của tôi rồi, vòng tay của tôi vẫn xiết, nhưng trời ạ, vòng tay em đã đặt lên vai tôi, chỉ thiếu nước riết tôi nữa mà thôi …
Nụ hôn kéo dài dường như bất tận …