Ký Ức - Chương 21
Gay cấn là cho cả hai, cho cả công việc của tôi hiện tại và cả mạch chuyện KÝ ỨC sắp diễn ra. Thật là căng thẳng. Ôi cái cuộc đời này … nếu ta hờ hững với nó thì làm sao có chuyện mà kể, làm sao bây giờ tôi lại lo lắng và hồi hộp như thế này. Anh em thông cảm cho Autom nhé.
Trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ rằng sẽ đến lúc mình sẽ nói chuyện được với em, nói thật lòng và không hề che dấu điều gì, nhưng để làm được điều đó, cần phải chờ đợi. Thời gian thì vẫn cứ cuốn, nhưng chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ bày tỏ. Yêu chứ có gì xấu đâu mà phải che đậy ? Tôi thầm nghĩ …
Rồi cơ hội cũng đến, một tuần sau, đang yên đang lành, 14h tự nhiên lại mất điện. Giải quyết công việc cho mọi người xong xuôi, tôi xuống nhóm.
– Chúng ta đi chơi đi. Anh hỏi điện lực thấy mất cả ngày, mai mới có.
– Vâng, ý Hương thế nào ? Em Hạnh nói.
– Vâng, ghé qua nhà em để em lấy tiền … Nhưng mà đi chơi đâu hả anh ?
– Chúng ta đi biển đi. Bốn người thôi nhé.
– Vâng .. cả hội OK.
– Vậy anh chở Hương về thay đồ và lấy tiền, em chở Hạnh về nhà nhé, nhớ mang theo cả đồ tắm. Tôi nói với cậu kia.
Là chỗ quỹ tôi giao cho em giữ, vậy nên qua nhà em rồi đón đôi kia luôn. Về đến nhà em mới biết, giời ạ. Cả nhà em đi vắng tuốt. Bố mẹ đi làm, chị cũng thế. Sao mình ngốc thế nhỉ. Nhìn em loay hoay trong căn nhà tĩnh lặng, tôi nổi máu dâm trong người . Giá như tôi và em đã … thì đây là cơ hội chứ đâu nữa. Giờ đây, thời gian không cho phép, đành phải nén lại và quay sang giục em…
– Nhanh lên em, tụi kia nó chờ …
– Vâng, em nói vọng ra từ căn phòng của em.
Bước ra khỏi phòng là một mỹ nhân. Lạy chúa tôi, sao em lại có thể xinh được đến thế. Xinh hơn hôm em đi đám cưới em Trang nhiều lắm. Gần như tất cả những gì đẹp ở trong còn người em được áo quần phụ họa khiến tôi ngây ngất …
– Anh sao thế ?
– Em xinh quá … Tôi nói thật tự đáy lòng
– Đừng có mà nịnh, em vẫn thế thôi.
– Anh nói thật mà. Em giấu anh.
– Giấu gì mà giấu ?
– Thì giấu em xinh chứ sao ?
– Hứ … Em liếc nhìn tôi sắc như dao cạo.
Vẫn thế ư ? Trong ánh mắt say tình của tôi, em thật là khó tả. Từng nét, từng nét của em hấp dẫn đến ghê người. Ý nghĩ yêu thương choán ngập trong đầu, giá như, giá như mình được hôn lên đôi môi, tay ôm lấy vòng eo và xxx với em khiến tôi gần như mê muội. Trời đất ạ, em tôi đẹp hơn tôi tưởng, hay là vì áo quần, hay là vì … có bao giờ tôi nghĩ cần phải lột truồng em ra trong mắt không ? Quả thật là tôi chưa nghĩ, hoặc có nghĩ cũng tự mình ghìm lại. Đến khi chớm bước vào nghĩ suy thì tôi biết, tự mình biết rằng đó là một vòng xoáy trôn ốc khó mà thoát được.
Ai bảo em kiêu, ai bảo tôi cần phải lánh xa em, khoảng cách do hai người tự tạo ra khiến cho thời gian qua thật là vô nghĩa. Tự tôi thấy rằng thời gian vừa qua thật là lãng phí, sao mình không … Ực, nuốt giận trong lòng, tôi thầm nghĩ cho kế hoạch buổi hôm nay.
Biển ơi là biển, chiều tôi tối nay nhé, tôi thầm nghĩ …
Continue … (tối nay – giờ chỉ viết được đến thế thôi)
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
OFFLINE
Xuống đến nơi cũng tầm khoảng 5h chiều, cũng vẫn cái quán hoang sơ hôm nào, bốn anh em bày cuộc nhậu, dặn chủ quán xong, bốn anh em thay đồ và lao xuống biển. Biển chiều vừa đúng như mong ước của tôi, gió nhè nhẹ, nước trong vắt. Sóng biển chỉ đủ mơn man trên thân hình đôi lứa, của tuổi trẻ căng tràn sức sống. Hai em lúc đầu còn e thẹn khi mặc đồ tắm trước mắt hai thằng, nhưng sau rồi cũng quen và hoàn toàn thoải mái.
Thân hình của hai thiếu nữ tròn căng trước mắt chúng tôi, và cứ quấn lấy nhau đùa với song, hai thằng tôi tắm mà tâm hồn cứ để đâu dâu, mắt với chả mũi … Hạnh cũng không kém phần xinh, đúng là có tuột ra mới biết. Chỉ thua Hương mỗi nước da mà thôi, tuy nhiên cũng một chín một mười.
– Hai anh không tắm đi, nhìn gì mà nhìn. Hương chọc
– Tắm là việc của các em, nhìn là việc của anh, ơ hay … Tôi cười.
– Em nghe nói anh X lãng mạn lắm. Hạnh nói và cười rất tươi.
– Úi, anh X thì thôi, chị em mình tránh cho xa.
– Ơ hay, anh đã gì đâu mà tránh ? Ghét thế không biết ?
– Ghét mới đi với các anh. Mà chị Hạnh ơi, hôm nay biển thích thế nhỉ ?
– Ừ, tắm sướng thế …
– Hai chị em tắm trong này nhé, tụi anh bơi tý …
Nói rồi tôi rủ cậu kia bơi ra xa tắm cho thích. Sau vài chục sải bơi, tôi và cậu kia thấm mệt, nhìn về phía 2 em, lấp ló sau từng con sóng . Buông lỏng người và nằm ngửa trên nước …
– Này, mày với em Hạnh sao rồi ? Có gì mới không ?
– Thì cũng đang tán anh ạ, thấy nàng có vẻ kín đáo. Em chưa làm ăn gì được cả.
– Tối nay, nhậu nhẹt xong, tao sẽ rủ em Hương đi dạo, còn mày và nó tự xử nhé, cứ để cho hai đứa nó quấn lấy nhau là anh em mình không có cơ hôi đâu …
– Nhất trí. Anh với Hương thế nào rồi ?
– Cũng như mày thôi, chẳng qua là tao đang ngờ ngợ …
– Về cái gì ?
– Về tỷ lệ thành công. Vẫn chưa có cơ hội để bày tỏ. Hy vọng tối nay …
Hai thằng thầm tính cho kế hoạch yêu đương sắp tới, nhìn về phía bờ, thấy hai em cũng trò chuyện có vẻ kinh. Chả biết chuyện gì nhưng chắc là không giống chuyện của hai thằng, sặc … Hai thằng bơi về.
– Hai anh bơi ra xa, liều thế ? Hương nhìn tôi.
– Cám ơn em đã lo lắng cho bọn anh. Có các em trông như trông trẻ, la làng lên là có người ra cứu thôi. Tôi đùa.
– Bọn em sợ lắm.
– Thế hả, nhưng bọn em có phao cơ mà. Giờ em ôm chặt phao vào nhé, anh đẩy ra xa, tắm cho thích.
– Không, không … em không ra đâu ?
Không à, tôi len vào giữa hai em tách Hương ra và đẩy nhẹ về phía biển, bàn tay tôi chạm nhẹ vào bờ vai nõn nà của em, lần đầu tiên.
– Đừng anh, em sợ.
– Có phao, có anh .. em sợ cái gì ?
– Nhưng em không thích. Em nài nỉ tôi.
Áng chừng như em đã lệ thuộc vào phao, vì chiều cao tôi biết. Chân tôi còn chạm đất, nước mới chỉ đến cằm, khi sóng đến tôi phải nhảy lên cho khỏi nước vào mũi. Còn chân em thì đã chơi vơi trong nước. hai khuôn mặt bây giơ chỉ còn cách mỗi cái vòng phao …
– Em sợ.
– Sợ gì, nước mới đến cằm anh thôi này. Tôi giơ cả hai tay lên trời, chân vẫn chạm đất cho em thấy và yên tâm.
Sóng xô, đẩy em ra thì tôi kéo phao lại gần. Sóng đẩy tôi lại gần em thì tôi mặc kệ, có lúc hai gương mặt đã gần nhau lắm rồi. Chồm người hẳn lên phao, tôi cố tình rút ngắn khoảng cách. Bốn mắt nhìn nhau say đắm.
– Sao anh nhìn em ghê thế ?
– Ở đây chỉ có anh và em, cho anh ngắm tý không được sao ?
Em yên lặng, không nói và mắt hướng ra xa xăm, làn mi ướt vì sóng biển chớp chớp khiến tôi lạc vào cõi mê đắm. Đôi mắt tham lam ve vuốt trên thân hình của em khiến cho đam mê trỗi dậy. X ơi, đã nên nói chưa nhỉ ? Tôi hồi hộp thầm nghĩ. Vốc từng vốc nước biển, tôi khoát nhẹ nhàng trên bờ vai em, con sóng như vô tình che lấp những hành động lãng mạn của tôi hay là em mặc cho tôi làm gì thì làm không biết nữa. Mạnh dạn, tôi đặt hẳn tay trên bờ vai em một cách cố ý, bóp nhẹ. Em quay lại nhìn tôi dịu dàng.
– Em xinh thật đấy …
Ối giời ơi cái thằng tôi, bao nhiêu câu chữ nghiền ngẫm bấy lâu, giờ chỉ thốt lên được một câu à ơi như thế, đúng là ngố, quá ngố.
– Ai bảo anh nhìn.
– Anh không thể không nhìn được, ai bảo em xinh … tôi phải theo lao.
Đáp lại tôi vẫn chỉ là ánh mắt nhìn xa xăm, mặc kệ cho con sóng và tôi làm gì thì làm. Tôi bối rối, lạ thay, bao nhiêu suy nghĩ và những lời có cánh tự nhiên bay đi đâu mất. Cho đến khi em quay lại nhìn tôi và nói.
– Anh ơi, mình vào đi. Gần tối rồi.
– Lát nữa đi em, mấy khi chỉ có riêng hai anh em mình …
– Không, em tắm thế đủ rồi. Về đi anh. Em đói rồi đấy.
– OK em.
Hoàng hôn trên biển bắt đầu phát huy tác dụng của nó, bên cạnh em và khung cảnh lãng mạn, nhưng tia mắng cuối cùng hắt trên bầu trời màu đỏ khiến cho tôi sung sướng. Âu lo và hồi hộp, em ơi, em biết tôi đang nghĩ gì không ? Em sẽ nói sao khi anh nói lời yêu thương. Đừng em, đừng từ chối anh, em nhé !