Ký Ức - Chương 20
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG
OFFLINE
Hai tuần sau …
– Hương này, tờ văn nghệ tháng vừa rồi có bài hay lắm. Em đã đọc chưa ?
– Em chưa, bài gì vậy anh ?
– Em về đọc nhé, truyện ngắn …
– Vâng.
Truyện ngắn đó, nói về một anh chàng. Trong công việc thì rất nhiệt tình và chu đáo, luôn giúp đỡ mọi người trong phòng một cách vô tư và thoải mái. Nhưng riêng về tình cảm trai gái thì là một anh ngố, ngố đến mức còn không dám bày tỏ tình cảm. Giọng văn cứ như muốn trêu tức người khác khi đọc. Thằng đàn ông nào khi đọc cũng chỉ muốn nhảy xổ vào trang báo mà hành động thay cho nhân vật chính. Dạng mọt sách và ngu ngơ. Tên nhân vật chính là Bình. Cô gái xinh xắn nhất phòng đem lòng thầm yêu và kín đáo chăm sóc, vậy mà cứ thụ động như thỏ đế. Chuyện kết mà như chưa kết, cô gái đang thầm nghĩ “Có lẽ mình phải chủ động thôi …”
Ngay hôm sau, khi tôi vừa bước xuống nhóm. Sau khi trao đổi công việc một lúc, công việc đã bắt đầu vào nhịp, chuyện vui vẻ lại nổ ra, và em tôi lại nói một câu với em Hạnh làm tôi ngỡ ngàng…
– CQ mình cũng có một anh tên Bình chị Hạnh nhỉ ?
– Uh, làm ở dưới kia. Vợ con rồi.
Bình, cũng có một anh tên Bình, nhưng chuyện chả ăn nhập gì với cái chữ Bình trong đầu tôi cả. Tôi lặng lẽ và rộn ràng trong ý nghĩ, có phải em đang ví tôi như nhân vật chính kia không ? Á à, chờ đấy em nhé. Anh đang mong ngóng cơ hội được riêng tư với em đây. Lời tỉnh tò tôi đã soạn sẵn bao đêm nay rồi, đừng có mà chối anh nhé. Hồi hộp khi nhận được tín hiệu từ phía em, lòng tôi rộn ràng với bao nhiêu là ý nghĩ cuộn xoáy trong đầu. Không biết em tôi sẽ đáp lại lời ngỏ của tôi như thế nào? Rồi tôi có nên mấy X trong lần đầu. Kinh nghịm quằn quại với phụ nữ, tôi có thừa, nhưng sao lần này lại hồi hộp thế này hả trời ?
Continue …
Cuối giờ tôi xuống chỗ nhóm, định bụng sẽ tổ chức một buổi ngay tại nhà tôi…
– Mọi người ơi, chủ nhật tuần này đến nhà anh nhé.
– Nhất trí. Cả hội đồng thanh.
Nhà em, tôi đã đến, gia cảnh nhà em cũng như nhà tôi, chẳng dư dật gì, bố mẹ cũng làm nhà nước, ba cọc ba đồng. Nhưng tôi cảm nhận được sự open của bố mẹ em, chị em và trên hết là của em. Nhưng còn gia đình tôi nữa. Phải nhanh chóng đưa em về nhà và thăm dò ý các cụ, cả cô em gái nữa. Đời thằng đàn ông, có 2 người phụ nữ yêu thương mình, Mẹ và Vợ, hai người đó mà vênh nhau thì chỉ mình khổ. Chưa nói đến chuyện mình là con trai cả, con một, rắc rối bội phần.
Về nhà, tôi thông báo chương trình.
– Có em nào không ? Cô em gái bắt đầu bật đài
– Có chứ, nhiều …
– Không, ý em chỉ là em của anh thôi. Ai chả biết CQ anh …
– Có, nhưng đố mẹ và em biết cô nào, biết sẽ thưởng một chầu kem.
– Úi, đố thế thì dễ ẹc. Chỉ cần nhìn cô nào lóng nga long ngóng, miệng ngậm hạt thị, sai gì làm nấy là biết ngay thôi.
– Ờ cô cứ giỏi nói mò, hay ăn cơm nhà người khác lần nào rồi mà suy bụng ta ra bụng người thế ?
– Xí, để em đoán cho xem.
Là nói thế, chứ có 2 em, Hạnh và cậu kia chắc lại quấn lấy nhau, thừa lòi em tôi ra, ai chả đoán được. Nhưng cái chính là để cho mẹ và em gái để ý chút thôi. Rồi sau đó liệu đường tính tiếp. Đoán mò ý của mẹ và em, chắc dễ …
Rồi chủ nhật cũng đến, mỗi thằng đi đón một em. Đến nhà em, xin phép bố mẹ em đưa em đi chơi, cắt cơm trưa, vừa cười vừa xin phép. Chắc em cũng đã xin rồi, nhưng không biết là đã nói rõ là đến nhà tôi chưa, chứ cái chương trình liên hoan nhóm thì đã nói chuyện với bố mẹ em từ lần trước. Chỉ thấy bố mẹ em cười cho phép, ánh mắt như đang cười và nhất là mẹ em, dõi theo hai đứa như thể hai đứa đang đi thi ĐH
Đến nhà tôi, sau mà chào hỏi và lên chương trình. Em gái tôi và Hương đi chợ. Dắt xe ra khỏi cổng, nhìn tôi và nói với Hương :
– Em sắp được ăn kem rồi.
– Kem gì ?
– Kem anh trai em chiêu đãi.
– Thế à ? Lý do gì mà em được chiêu đãi ?
– Bí mật, hôm nào em nói cho…
– Anh cấm. Mày mà ton hót, tao cắt.
– Anh càng cấm, em càng nói. Hôm nào anh ấy chiêu đãi, em rủ cả chị đi, cho chừa …
Rồi nhé em gái, mày bồ kết chị rồi nhé. Chưa gì đã bật đài đóm, đúng là phụ nữ. Ơn trời, nó đừng có mà nói, nó lại tỏ tình cho mình thì vô duyên chết. Kiểu như “Anh trai em thích chị lắm, không biết đã nói gì với chị chưa ?” thì bỏ mẹ … Chỉ biết là qua cách tiếp xúc, em gái tôi đã có vẻ duyệt
Cả nhà loay hoay, bếp thì chật, 5,6 người cứ loay hoay. Đúng như dự đoán, cặp kia cứ quấn lấy nhau, làm chung mọi việc, thừa lòi em tôi lọt giữa mẹ và em gái. Cũng may là em tôi có vẻ cũng tự tin, không đến nỗi chờ sai việc mà chủ động cùng em gái tôi làm các việc do mẹ tôi chỉ đạo. Nhìn bàn tay thon thả của em, trắng bóc, thoăn thoắt làm nội trợ, hầy dzà, được lắm. Con út mà được như thế là giỏi lắm em.
Nói về cái đoạn này, hồi đó tầm 8-10 tuổi, là con cả nên tôi phải giúp đỡ bố mẹ nhiều kể cả nội trợ . Một bữa ăn tươm tất khi mẹ bận công tác cho cả nhà là chuyện bình thường. Sau này em gái lớn lên, tôi lấy quyền làm anh để sai và cũng là để hướng dẫn cho em luôn. Vậy nên, nhìn cách đi chợ và mua gia vị, tôi cũng ngầm biết em tôi cũng khá được trong vụ này.
Bố tôi thì ngồi trên nhà trên chơi cờ tướng với bạn, dẫu biết là nhà đang vui, nhưng ông mặc kệ. Bữa ăn được chuẩn bị tươm tất. Bố tôi mời luôn cả bạn ăn cơm cùng rồi chiều tiếp tục cờ quạt. Ba cái món “Cầm kỳ thi họa” , đam mê không điểm dừng. May mà bố tôi không ham cái món nâng lên đặt xuống. Hai thằng xin mẹ 1 chai rồi tự uống với nhau, bên kia coca hay 7up gì đó…
– Thăng X nhà bác, không biết nó làm cái gì trên CQ, công việc thế nào mà về nhà cứ lăn quay ra ngủ, lại còn ốm lăn ốm lóc.
– Mẹ cứ nói, con chỉ mệt tý thôi chứ đã gì đâu ?
– Anh ấy nhiệt tình thôi bác ạ, có ai bắt đâu ?
– Lại còn nhậu nhẹt tùm lum, ai mà lấy anh thì khổ. Lại cái cô em gái bật đài.
– Cô đừng có mà nói xấu anh nhé.
– Ai thèm nói xấu anh, em chỉ nói sự thật thôi …
Được lắm em, anh cũng uống được với chị của em mà, tôi nghĩ bậy.
– Em cứ nói xấu anh đi, đến lượt em thì đừng có mà trách anh. Tôi kháy
– Hứ …
Rồi chuyện giữa mẹ và Hương, hỏi thăm gia đình, nhà cửa, anh chị em… Chuyện quanh mâm cơm tràn trề. Hai thằng đẫn hết một chai thì vừa xong bữa. Cũng không định uống thêm vì chả có ai uống với mình.
Tiễn mọi người ra về, tiếng chào rộn rã. Mẹ tôi nói “Các con về nhé”. Vâng ạ, vâng ạ … OK rùi, tôi thầm nghĩ, mẹ tôi cũng chào trên mức tình cảm, so với bố mẹ em chào vẫn đang ở mức “Các cháu về nhé” thì trên một mức . Hồi hộp quá đi mất. Mỗi thằng một ngả, trên đường chở em về nhà, tôi lựa lời
– Còn sớm, anh em mình đi chơi đâu đó đi Hương ?
– Không, anh chở em về. Giọng em tôi dứt khoát.
Biết có nài nỉ cũng không ăn thua, hay là em tôi đang căng thẳng. Trong đầu lại hiện lên cái kế hoạch làm sao tạo được khung cảnh riêng tư cho mình tỉnh tò đây…