Ký Ức - Chương 15
Chuyện cứ thế, hội kia cứ ngồi chỏng chơ nghe 3 chị em tôi nói chuyện, thi thoảng chúng nó lại rì rầm với nhau. Dường như thấy bị tôi làm cho thừa, cả đội rủ nhau rút. Yes, vậy là tạm thời ổn.
Chào ra về nhưng tôi vẫn có cảm giác những ánh mắt lướt qua tôi có phần lành lạnh. Ối giời, điếc. Mà đúng là điếc thật, bên em tôi chả thấy mình phải sợ điều gì, từ bé tới giờ, tôi ít khi tham gia vào ba cái trò ẩu đả. Nhưng khi hỏa nó bốc trong đầu thì đúng là tôi bị bệnh điếc thật, đéo sợ súng nữa. Chỉ vài ba lần trong đời, nhưng cũng đủ cho tôi nhận ra cái tính cách, điểm yếu của mình.
Một nhóm bạn nữa, hình như có bạn phổ thông, đưa một người đến tán em tôi, nãy giờ ngồi lạc trong cái đội cùng CQ, thi thoảng cũng nói chuyện được vài câu, nhưng rời rạc và cuối cùng cũng rút. Còn lại mình tôi.
Ngồi thêm được một lúc lâu nữa, bạn của chị cũng đã về, chuyện của tôi và em vẫn chưa có ý định dừng lại. Lối nói chuyện của Hương khiến tôi dường như bị đánh gục. Cái mà các Cụ nói là “Ý hợp tâm đầu” . Chỉ còn con Át cơ mà tôi biết, em biết và cả chị em cũng biết là chưa xòe ra nữa mà thôi.
Liếc nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi, tôi chủ động rút. Cỡ này, tôi dám ngồi đến sáng với em được, nhưng chưa phải lúc.
– Anh về nhé.
– Vâng .
– Em chào chị, em về.
– Em về nhé, thỉnh thoảng lại chơi. ( Em chưa mời, chị đã mời, yêu thế …)
– Vâng ạ, nhưng mà chó nhà chị dữ lắm. Tôi hóm hỉnh với chị.
– Là nó đòi ăn, chú cứ đến tay không, nó cắn cho là phải.
Cả ba chị em cười như nắc nẻ.
Continue …
Một nửa nụ cười, tôi đã làm. Thêm ¼ nụ cười nữa, chỉ mới đây thôi, tôi cũng đã làm. Và lạy chúa, em tôi vẫn lại như ngày xưa, trời ơi là tròi … Tôi không dám hứa điều gì sẽ xảy ra, chỉ biết rằng tôi sẽ còn gặp lại em và em chắc chắn cũng muốn như vậy.
Continue …
ĐỤNG HÀNG.
Ra khỏi cổng nhà em, ngõ tối hun hút, vừa định rẽ đi về nhà thì có tiếng gọi giật giọng .
– Ê, X. Vào đây tao bảo.
Lại đúng cái quán tôi gửi xe hôm nào, chỉ còn 3 thằng đang ngồi uống rượu ổi. Có cả nhân vật nhạy cảm. Dựng xe trước quán, tôi bước vào.
– Chào bác, chào các anh.
– Ngồi xuống đây, bà chủ lấy cho một cái chén.
Rót ra 4 chén đầy ắp, nâng ly lên và ép tôi phải uống rồi mới nói chuyện. Ực, uống thì uống, nhưng phải văn với bọn này mới được. Võ ở đây chắc tôi thua, 3 đánh 1. Nhưng quan trọng hơn là ngay trước ngõ nhà em, chẳng hay ho tý nào.
– Rồi, em uống rồi, có chuyện gì thế mấy anh ? Tôi hỏi giọng nhẹ nhàng nhưng không hề có vẻ sợ hãi.
– Chú đi đâu thì đi, chỗ này không phải chỗ chú. Anh còn thấy chú đến đây một lần nữa thì đừng trách anh.
– Sao anh lại cấm em nhỉ ?
– Chuyện công việc, chú giải quyết ở CQ, còn đến đây… đừng trách anh.
Máu nóng đã lại bốc lên đầu, nhưng tôi cố kìm nén vì biết chả hay ho gì khi dùng võ ở đây .
– Nếu em cứ đến thì sao ? Tôi vẫn nhẹ nhàng.
Continue …
Mấy đôi mắt bên kia đã vằn lên, chắc định lao vào tôi. Dằn cái chén đánh rầm xuống bàn, thằng gấu nhất lên giọng.
– Mày còn đến, tao bẻ răng mày đấy.
– Vâng, biết thế. Nhưng chuyện đó để sau. Hẹn mấy anh hôm khác ngồi nói chuyện đàng hoàng, rõ ràng về chuyện này. Ở đây không tiện. Em cũng có chuyện muốn nói với mấy anh, nếu mấy anh quan tâm đến em như thế. Tuần sau nhé. Tôi chủ động hẹn luôn.
– Được. mày giỏi lắm. Tuần sau !
– Chào các anh, em về. Cháu chào bác ạ.
Nói rồi tôi đứng dậy, nổ máy xe ra về. Ba thằng còn lại ngồi nhìn tôi, chẳng nói câu nào. Về đến nhà, tôi thầm nghĩ. Mẹ kiếp, lúc đó mà chúng nó lao vào, đéo biết chuyện còn đi đến đâu. Còn chuyện tuần sau, mai tính. Trong lũ bạn bè tôi, cũng có một vài thằng gấu cũng chả kém. Nhưng gấu ở đâu thì không biết, gặp nhau lúc nào cũng đàng hoàng, văn hóa. Đéo như cái bọn này.
Cuộn người trong chăn, tôi mơ màng nghĩ về em. Thật là dễ chịu. Lạ thay, tôi đang say, như say tình nhân, say cái gì tôi cũng không biết, vẫn mộng mơ về thân hình em, về tất cả những gì cuốn hút đàn ông của cơ thể em mà tuyệt nhiên không trào dâng cảm giác đam mê nhục dục đến mức mất kiểm soát. Tôi tự mình lúc lắc cái đầu, sao thế nhỉ ? Hay là mình yêu, yêu là thế này à ? Hồi hộp, lo lắng, mong chờ và thánh thiện như này sao ?
Ước mong một ngày, tôi và em, tay trong tay trước mọi người, trong cả hai gia đình và trong các cuộc vui sau này. Rõ ràng cho tất cả là chúng tôi yêu nhau. Ngày đó sẽ không còn xa, tôi thầm nghĩ …và giấc mơ đến với tôi cũng êm đềm như thể chúng tôi đã yêu nhau tự thuở nào .
TUẦN SAU …
Đam mê + Kiên trì … là tiền đề cho thành công. Em mới học lỏm được hôm kia, soi lại thấy mình cũng có, nhưng thành công thì phải để người khác đánh giá hộ mình.
Nhưng thành công là gì ? Rất nhiều định nghĩa. Riêng với em chỉ đơn giản là “Tối về kê cao gối ngủ” !
Vừa đi về, chắc tối nay ngủ ngon … vì có thêm 1/4 nụ cười. Ước muốn đơn giản dành cho nhau bây giờ chỉ thế thôi.
Đừng gây đau đớn cho nhau, xin mọi người, vì thời gian chẳng bao giờ quay trở lại …
Em thức đêm nay để chốt cái vụ “gấu” . Các bác chờ nhé. Bữa nay vui … vì buồn cũng chỉ thế thôi. Em chưa trình bày lý do vì sao em buồn, nhưng dù sao, một ngày cũng chỉ được 1440 phút, ai cũng như ai .
Và trên hết là em làm cho các bác vui, đó cũng là mong muốn của Autom, chỉ là một member của MyTruyen.Com này …
TUẦN SAU …
Công việc mới, tôi gọi cả 3 người lên và giao nhiệm vụ. Cùng tôi làm một số mẫu hóc búa nhất. Bạn bè cùng lớp ĐH của tôi, qua điện thoại và EMS, vẫn thường trao đổi với nhau nhưng tiến bộ và công nghệ mới trong ngành, và tôi âm thầm để dành vài ba mẫu HOT nhât và cũng là khó nhất cho dịp này. Lên dây cót tinh thần cho cả nhóm, chỉ yêu cầu làm chắc chắn và cẩn thận, làm đến đâu, nhớ đến đó để khi cần có thể lùi vài bước mà không sợ phải xóa đi làm lại. Hệt như làm toán.
Hương, Hạnh và cậu kia, cùng tôi hăm hở bước vào cuộc chiến mới. Phía bên kia, đội triển khai mở rộng SX đã rộn ràng, thi thoảng tôi mới phải sang để xem xem có gì cần sửa không thôi, chứ khi đào tạo, tôi đã rất tỉ mỉ cho mọi người trong nhóm rồi.
Riêng nhóm tôi thì bắt đầu căng thẳng. Căng thẳng ngay cả trong đầu tôi. Về nhà lục lại sách hồi ĐH, mò mẫm từng nguyên tắc và cùng cả nhóm triển khai. Tóm lại là rất mệt. Nhưng vui thì chả liên quan. Hết giờ là tôi yêu cầu vất hết công việc ra khỏi đầu, làm gì thì làm. Chỉ riêng tôi vẫn phải lục lọi, phân tích và thiết kế, tìm hướng đi cho các ngày, tuần tiếp theo .
Nhưng cứ hết giờ là tôi lại nghĩ đến cái hẹn vớ vẩn kia. Rõ ràng là phải giải quyết. Trước khi đưa ra một phương án, tôi phải tìm và hiểu đối thủ đã …
Thằng chủ mưu và cũng là thằng tán em, khác địa bàn với tôi và có vẻ cũng như đang mượn gió bẻ măng, còn hai thằng kia, giọng tuy gấu, nhưng biết đâu lại đang làm một cái gì đó, kiểu như giang hồ giúp bạn, đại loại như thế. Đánh rắn, đánh giập đầu thôi mày ơi, tôi thầm nghĩ.
Tối về nhà, tôi quyết định đến nhà bạn tôi trong địa bàn thằng chủ mưu. Nói về bạn tôi, tuy không học cùng phổ thông, nó thua tôi một khóa, khác trường nhưng quen nhau bắc cầu bạn bè với nhau. Rồi qua một số lần tiếp xúc, nhậu nhẹt hai thằng quý nhau lúc nào không hay. Vậy nên tôi chả ngại, tôi đi thẳng vào vấn đề.
Continue …