Ký Ức - Chương 13
Cứ thế, câu chuyện xoay quanh những gì trai gái, nam nữ, quan hệ và cuộc sống. Tuyệt nhiên em không hề đả động đến công việc cũng như một số đối tượng trong CQ mà tôi biết chắc là em biết… trên mức tình cảm. Chỉ sau này tôi mới biết, rằng với tính cách của em, tôi được như thế là cả một vấn đề. Tuy nhiên, ngỗng chỉ là ngỗng thôi, tôi chỉ có cảm giác là đến nhà em, nói chuyện với mọi người trong sự thoải mái, vô tư và chuyện đến lần sau không còn phải e ngại.
– Anh về đi. Em tôi đuổi.
– Anh chưa muốn về, em không thích nói chuyện với anh nữa sao ?
– Không phải, xe anh còn để ngoài kia, anh về cho người ta dọn quán.
Trời đất, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngoài trời vẫn mưa, thậm chí còn đang rất to, và tôi hiểu, hôm nay như thế cũng là đạt yêu cầu.
– Vậy anh về nhé, về sớm không thì ngày mai xóm em lại ầm ĩ lên về việc có anh chàng nào, lụt lội còn đi yêu, mãi khuya mới về …
– Ờ, em thả chó nhé ?
Ghét ghê gớm, em tôi nhớ dai kinh khủng, hay là những gì làm em thấy ấn tượng, làm em không quên được ?
– Cháu chào hai bác, cháu về ạ.
– Cháu về nhanh, thay quần áo khô kẻo cảm lạnh đấy …
– Vâng ạ.
– Chị em đâu ?
– Chị em ngủ rồi.
– Cho anh gửi lời chào chị nhé.
– Vâng.
CHOÁNG.
QUÁ KHỨ NẶNG NỀ
Cách đây 1200 ngày có lẻ, tôi tình cờ nhìn thấy quá khứ của mình đọng trên một gương mặt đã hơn 5.000 ngày chưa gặp. Vẫn ánh mắt cương quyết như hồi xưa, vẫn những nụ cười và câu nói dí dỏm, thông minh như chưa hề có những cái mốc thời gian khủng khiếp nhưng vô hồn nọ. Không phải là vô hồn, mà là vô duyên mới đúng.
Vậy mà cái quá khứ đó vẫn nặng nề từng ngày, chỉ dám nói từng ngày, không dám nói từng giờ, vẫn lặng lẽ như từng hạt bom nước đày đọa kiếp người. Khoảng cách vẫn như xưa xét về mặt vật lý, nhưng cái khoảng cách vô hình trong tâm hồn mỗi người thật là vời vợi. Hai linh hồn đã thực sự không dám và không thể xích lại gần nhau được nữa.
Ta, ta làm được gì bây giờ ? Khi, khi người ta đủ xa và khoảng cách đủ thì thầm để tôi cầu mong cho riêng người.
Gần 1000 ngày sau, tuy xa hơn trước rất, rất nhiều lần, nhưng hình như hai linh hồn đã nở được mỗi bên một nửa nụ cười. Ơn trời.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Co-Le-Nao-Dam-Vinh-Hung.IW6607EU.html
Tiếng hát làm cho tôi nhẹ bớt. Cả hai cùng hiểu, chỉ mới đây thôi .
“Có lẽ nào lần nữa chuốc thương đau …”
Ngày mai dù sao cũng là một ngày mới !
Continue …
CHOÁNG.
Lóc cóc mặc áo mưa, tiễn tôi ra cổng. Anh ngoài, em trong …
– Anh về nhá, đến nhà em chơi bữa đầu được ông trời chiêu đãi, nhớ cho dai .
– Này, vừa thôi. Bữa sau anh lại đến, còn đủ sức nhớ không ?
– Chưa biết.
– Thôi, anh về đây. Chúc em ngủ ngon.
– Vâng, cám ơn anh.
Lội nước ra về, đến cái đoạn này thì đếch thèm xắn quần nữa … Nốt mưa . Ỳ oạp ra đến quán thì như đúng rồi, bà chủ quán lại nhìn tôi như người sao Hỏa.
– Biết thế thì bảo cháu đừng khóa cổ. Chờ cháu mãi.
– Dạ, cháu xin lỗi, ngồi hơi lâu.
– Cháu là bạn Hương à ?
– Không ạ, cháu làm cùng CQ.
– Thế à.
– Mà sao hả bác. Cho cháu mua gói thuốc. Trì hoãn để moi thông tin
– Úi giời, Hương nó đông bạn lắm. Mà có mấy đứa gấu lắm.
– Sao bác biết ?
– Thì chúng nó đến chơi rồi ra đây ngồi uống rượu, nói giọng có vẻ .
– À, thế ạ. Cháu chỉ đến chơi, có chút việc.
– Mưa gió như này, sao không để mai . Đi như này cho khổ.
Tôi cứng họng, chả nhẽ nói thật.
– Vâng, cháu cũng nghĩ thế, nhưng tiện đường qua đây. Thôi cháu về đây .
Trên đường về, tôi thầm nghĩ. Em tôi cũng đông khách, mà mình thì chỉ thế thôi. Lại còn tụi gấu, ái chà, phức tạp đây. Nhưng lại nghĩ, mẹ kiếp, đồn nào chả có địch, mình mà ngồi chờ sung rụng thì ắt không được. Phải tiến. Thà em chối mình, đằng này đã có gì đâu .
Thay quần áo ướt, tôi lại nhớ đến câu nói của bố mẹ em … Sao thế nhỉ, đó chắc chắn là một câu ân cần, như bố mẹ nói với con. Lại nhớ đến bà chủ quán, “Hương đông khách …”.
Cuộn người trong chăn, tôi cứ rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng. Hồi hộp và lo lắng như trước khi bước vào một trận chiến. Nhưng hơn hết vẫn là những cử chỉ ân cần, những nụ cười và câu nói của em dành cho tôi, tất nhiên chỉ 1 mình tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ. Cảm giác đó theo tôi suốt cả mấy tuần sau đó.
Hôm qua cuối tháng, làm bữa thịt chó với thằng bạn và bồ của nó. Mẹ kiếp, hai đứa lấy mình ra làm mồi yêu, tỉ tê to nhỏ với nhau, như không có mình trước mặt. Uống say quá, về viết được 1 chap, buồn ngủ ríu cả mắt. Híc. Giờ mới tỉnh.
Ngày mai, lại một ngày mới. Những công việc tôi đã dở dang triển khai lại cuốn tôi vào. Chuyện em và tôi, mới chỉ mình tôi và em biết. Thi thoảng tôi có ghé qua chỗ em làm và nói chuyện với em được nhiều hơn. Và tôi cũng thấy phấn khích vì điều đó, nhưng cũng không dám quá đà, vì tôi biết xung quanh còn nhiều đôi mắt.
Một buổi chiều thư giãn khi máy móc và công việc đang ổn định thì thấy em Trang bước vào phòng làm việc của tôi .
– Em chào anh.
– Chào em, thế nào. Ổn cả chứ ?
– Vâng anh. Chúng em bình thường. Em nói này.
– Sao em ?
– Mấy cái mặt hàng anh đang SX thử ấy, có mấy mẫu tương đối ăn khách. Khách hàng đã bắt đầu xếp hàng để được mua rồi đấy. Em nghĩ sắp tới, lãnh đạo thể nào cũng yêu cầu anh mở rộng SX đấy.
– Thế hả em. Tôi cũng mừng cho những sự cố gắng của mình đạt kết quả bước đầu.
– Thôi, em về đây.
– Cám ơn em.
Thực ra, khi nghiên cứu thị trường, tôi đã âm thầm đi giới thiệu SP rồi. Và cho họ luôn cả địa chỉ mua hàng khi có nhu cầu. Vụ bán hàng thì tôi không liên quan vì còn dính dáng đến rất nhiều bộ phận. Với tôi chỉ là giá thành và tiền lương cho anh chị em, trong đó có cả phần tôi nữa. Đi làm mà lương không đủ ăn nhiều khi cũng ngượng.
Sáng hôm sau, quả nhiên xếp kêu tôi lên phòng, giao nhiệm vụ mở rộng sản xuất.
– Chú thấy hướng đầu tư nghiên cứu phát triển sản phẩm mới của cháu rất tốt. hiện tại nhu cầu thị trường đã bắt đầu có và tập trung ở những mẫu sau. Cháu về cho triển khai nhé.
– Vâng ạ, nhưng chú tập hợp các bộ phận liên quan để cùng cháu lên mức giá thành và đơn giá tiền lương hộ cháu.
– Được thôi cháu.
Trong sáng hôm đó, mọi việc hoàn tất. Nhẩm tính, với năng suất trung bình của chị em, thu nhập có thể tăng lên gấp đôi, còn cỡ như em Hương thì gấp 3 là bình thường. Trên hết, CQ cũng thu được một phần lợi nhuận đáng kể. Nghĩ thế, trong đầu tôi lại lâng lâng, vui âm ỉ .
Bố trí mở rộng sản xuất xong, tôi gọi em Hương lên phòng và trao đổi công việc .
Continue …
– Có chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế anh ? Em tôi bước vào phòng và tiện thể mở toang cửa hết cỡ.
Ặc ặc, anh chưa đâu em ơi, tôi nghĩ hóm. Hóa ra em tôi để ý tôi kinh người … Tôi chột dạ, khi tôi ngỏ lời, em ý chỉ hỏi về em này, em nọ của tôi một chút thôi thì trả lời làm sao nhỉ ? Ai biết được em biết bao nhiêu % sự thật về tôi ? Quả là bí.
– Hương này, hiện tại anh đã chuyển bộ phận kia sang triển khai sản xuất mở rộng rồi, anh muốn em sang tổ này cùng anh và 2 người nữa làm tiếp một số sản phẩm mới, ý em thế nào ?
– Còn nhiều người anh, đầy ra kia, sao anh lại kêu em ?
– Tất nhiên, anh kêu em là có lý do của nó. Mấy sản phẩm mới này đòi hỏi tay nghề cứng một chút. Ngoài ra, còn phải giúp anh trong vấn đề phối hợp, một vài điểm anh cần tham khảo ý kiến em mới quyết được. Mấy mẫu kia đơn giản hơn chút mà đã có thị trường rồi .
– Vâng, em là nhân viên của anh, anh thích điều đi đâu thì điều.
– Em nói thế là anh chưa hài lòng. Đồng ý là anh có thể điều em mà không cần hỏi ý kiến em, nhưng trong việc này, anh cần người toàn tâm toàn ý. Cộng thêm chút thông minh và nhớ dai nữa. Tôi cười.
– Anh đừng có mà chuyện nọ xọ chuyện kia nhá. Vậy bao giờ em chuyển ?
– Đầu tuần sau, em bàn giao ca cho Yến nhé. Thứ 2 tuần sau, làm giờ hành chính và tăng ca bất tử. Về nói với bố mẹ nhé.
– Vâng, em về được chưa ?
– Được rồi em.
Em ra khỏi cửa, đầu tôi đã bắt đầu phác kế hoạch. Lẽ ra vụ này phải 3-4 tháng sau mới làm, nhưng nước đã đến chân. Tổ cần 4 người, ai với ai nữa đây ? Vào trong cái tổ đấy mà không hợp nhau, cãi nhau như mổ bò thì chết. Em tôi thông minh, lãng mạn và kiêu kỳ. Phải người có chút same same thì mới hợp tác được. Tôi thì không thành vấn đề vì tôi biết tôi đang có thể hợp được em, nhưng 2 người còn lại, một kỹ thuật và một em.
Phải rồi, cậu có ghi ta. Cậu ấy lại đang say một em trong CQ luôn, em Hạnh. Da trắng cũng một chín một mười với Hương, dáng cũng đẹp. Duy chỉ có sự e ấp là không giấu nổi trên khuôn mặt thánh thiện của em. Ok luôn, ca sau tôi gọi cả hai người lên giao nhiệm vụ mới. Cả hai đều ngượng ngùng, nhưng tôi biết thừa là thích. Chốt hạ luôn.
Kế hoạch bài binh bố trận như thế đã là xong xuôi. Công việc là first.
ĐỤNG HÀNG.