Kỷ Niệm Xưa Mới Quen Vợ - Phần 24
Sáng nay, tao lái xe đưa nàng và gia đình nàng cùng đi tới tòa. Không khí trên xe ngột ngạt vô cùng khi nàng luôn sụt sịt khóc, còn mọi người trong gia đình nàng tất cả đều ngồi lặng im. Tao buồn nên cứ lặng lẽ lái xe, lòng tao thấm đẫm nỗi buồn, mỗi cái ngã rẽ, mỗi lần dừng đèn nó lại làm cho lòng tao càng thêm nặng trĩu, đường đi tới tòa mỗi lúc một gần. Hôm nay tại đây, tao sẽ “phải nghe” tất cả những điều tồi tệ và khủng khiếp nhất đã xảy ra vào đêm đó với người tao yêu. Không buồn sao được. Nếu nói tao khóc đéo biết có thằng nào cười vào cái mặt tao không, nhưng thực sự có lúc tao đứng chờ đèn mà mắt nhòe đi.
Tao quay sang nhìn nàng, muốn nói với nàng nhiều lắm, mà nàng làm thinh. Dấu vết của bao đêm trắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Nhìn nàng tiều tụy mà tao đau đớn xót xa vô cùng.
– Chou, chú xin lỗi con. Vì Lin và gia đình chú mà con vất vả bao ngày. Công việc của con có bị ảnh hưởng nhiều không.
– Dạ không có gì chú ạ.
Tao buồn nên chả nghĩ được phải nói thế nào cho nó hay hơn trong hoàn cảnh này. Tao trả lời bố nàng rồi lại lặng lẽ lái xe. Âm thanh trên xe lúc này không có gì khác là ngoài những tiếng thở dài. Bình thường, trên con đường này thường ngày tao vẫn đưa nàng tới bank, trên xe là những âm thanh vui nhộn khi mà cả tao và nàng tranh nhau mở nhạc của mình. Tao hồi tưởng lại và rồi lại thấy chạnh lòng. Tại sao đã từng hạnh phúc là thế, vậy mà giờ đây lại ra thế này. Năm nay năm tuổi của tao, có lẽ vì thế phong ba bão táp ập xuống cuộc sống của tao và làm liên lụy luôn tới cả nàng, và giờ những sóng gió ấy như vẫn còn đang muốn cuốn phăng đi tất cả những ngày bình yên vui vẻ từng có của tao với nàng. Xin bình yên mau về qua đây!!!
Tại tòa, nàng ngồi cùng với bố nàng, còn tao cùng với Long ca ngồi hàng ghế sau. Thỉnh thoảng tao lấy ra tờ giấy ướt rồi đưa cho nàng để lau nước mắt mỗi khi thẩm phán yêu cầu nàng giữ bình tĩnh trong khi trả lời.
Sau phần giới thiệu hội đồng xét xử và kiểm sát viên là phần kiểm tra đến sự có mặt của những thành phần tham gia tố tụng tại tòa. Thằng chó già kia từ ngày nhập kho chắc bị ăn đập cũng nhiều nên nhìn mặt nó đã tệ thì nay lại càng tệ hơn. Nhìn nó đang ngồi lù lù phía trên mà tao chỉ muốn lao lên phang nát cmnl bản mặt chó chết của nó ngay tại giữa tòa. Long ca ngồi cạnh chắc cũng đang mang cảm xúc y hệt như tao, thế nên Long ca liên tục nện tay xuống bàn nghe đầy căm phẫn. “Chó chệt, chó chệt…” Long ca lẩm nhẩm một mình.
Sang phần xét hỏi kéo dài khoảng 45 phút thì tòa chuyển sang thủ tục tranh luận tại tòa. Mọi việc đã quá rõ ràng vậy nên trong phần tranh luận cũng chẳng có gì gay gắt. Tòa lại quay về thủ tục xét hỏi.
Tòa hỏi:
– Bị cáo đứng dậy, tòa yêu cầu bị cáo thành khẩn khai báo lại một lần nữa: Bị cáo đã thực hiện hành vi giao cấu, đưa dương vật vào âm đạo nạn nhân và xuất tinh vào âm đạo nạn nhân hay chưa?
– Bị cáo chưa.
– Tòa yêu cầu bị cáo tường thuật rõ ràng những gì đã xảy ra tại nhà bị cáo.
– Thưa tòa, sau khi cởi hết quần áo nạn nhân, bị cáo thực hiện hành vi âu iếm cơ thể nạn nhân. Sau khi bị cáo dùng tay cho vào âm đạo nạn nhân và chuẩn bị thực hiện hành vi giao cấu thì anh… điện thoại yêu cầu bị cáo đưa nạn nhân về nên bị cáo không thực hiện được.
– Bị cáo nghĩ gì khi bị cáo là đồng nghiệp của nạn nhân mà bị cáo lại thực hiện những hành vi đê hèn như vậy? Bị cáo có nghĩ tới những hậu quả của ngày hôm nay hay không?
Thằng ml kia im lặng. Và sau hàng loạt những câu xét hỏi mà tml kia không dám trả lời, nó xin tòa cho nói lời sau cùng. Nó quay xuống xin lỗi nàng, quay sang xin lỗi gia đình của nàng và xin lỗi tất cả những người có mặt tại tòa. Còn tao, khi tao được tòa gọi lên trong phần xét hỏi, tòa hỏi:
– Nhân chứng cho biết, nhân chứng quan hệ thế nào đối với nạn nhân?
– Dạ, tôi là người yêu nạn nhân.
Khi tao nói xong những người có mặt tại tòa đồng loạt ồ lên thương cảm. Nàng lại bật khóc. Còn bố của nàng nhìn tao bằng một ánh mắt trìu mến. Khi tao kết thúc phần trả lời những câu hỏi của tòa và đi xuống dưới, bố nàng đứng bật hẳn dậy nắm chặt tay tao nói rằng “Chú cảm ơn con” rồi mới ngồi xuống.
Sau khi hội đồng xét xử thảo luận và thông qua bản án sơ thẩm tại phòng nghị án. Hội đồng xét xử trở lại phiên tòa và ra bản án sơ thẩm. Lại một lần nữa tao phải nghe lại toàn bộ quá trình đau đớn của nàng. Buồn và căm hận vô cùng. Cuối cùng, tòa yêu cầu tất cả những người có mặt đứng lên nghe tòa tuyên án. Duy chỉ có nàng, do nàng quá mệt và được chủ tọa đồng ý nên nàng mới được phép ngồi để nghe chủ tọa phiên tòa tuyên đọc bản án dành cho tml kia.
Theo bản giám định sức khỏe, nàng bị rối loạn tâm thần >11% nên thằng chó kia phải đi hơn 12 năm. Gia đình tml kia nhiều lần xin tới nhà nàng để xin thỏa thuận trong phiên phúc thẩm, nhưng gia đình nàng nhất quyết từ chối vậy nên bản án sơ thẩm vẫn được giữ nguyên.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Mọi thứ trong tao giờ đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng nàng thì không, nàng vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng vô cảm với tao. Tao biết nàng sốc và nàng tổn thương nhiều lắm sau sóng gió này, vì thế tao vẫn kiên trì động viên và luôn ở bên cạnh nàng. Tao vẫn hy vọng thời gian sẽ làm vết thương ở trong lòng nàng mờ phai.
Nàng xin nghỉ hẳn công việc tại bank. Nhiều lúc tao chán vì không hiểu được trong nàng hiện tại là gì. Liệu nàng có còn yêu tao hay nàng sẽ mãi mãi giữ thái độ băng giá thế này đến hết tuổi xuân??? Tao buồn nhiều lắm.
Tối qua bố nàng lại ra Hà Nội. Buổi tối tao đi làm về, bố nàng có gọi tao sang nói chuyện. Tao xin bố nàng, khi nào nàng khả quan hơn tao xin được đưa gia đình vào Huế nói chuyện với gia đình nàng rồi xin cưới nàng làm vợ. Ông nhìn tao thở dài, bối rối mà không nói gì. Và rồi sáng nay, cái điều tồi tệ và khủng khiếp nhất cũng tới với tao.
Khi tao đang ngồi làm việc ở trên tập đoàn thì nhận được loạt tin nhắn từ phía Long ca:
“Chou, tau biết mi sẽ buồn lắm nhưng tau nghĩ rằng tau phải nói cho mi biết chuyện này. Tau đang cùng với cái Lin vô phòng chờ bay. Lin sẽ đi Úc cùng tau. Chou. Thật lòng tau xin lỗi mi. Chúc mi ở lại mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn nha Chou”.
Tao sốc, cảm xúc như đang lao xuống cái dốc nghiêng cả 89o luôn. Tao chạy ra ngoài, rút điện thoại ra bấm gọi liên tiếp vào máy Long ca nhưng Long ca không bắt máy. Long ca nhắn lại:
“Đừng gọi tau nữa. Mi ở lại sống tốt, nếu mi và Lin vẫn còn có duyên với nhau, tao tin tụi mi sẽ lại quay về bên nhau. Tau đi nha. Mạnh giỏi người anh em”.
Đọc xong tin nhắn của Long ca, tao bật khóc giữa cơ quan… nỗi buồn da diết.
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa… Vậy sao bây giờ… tao tự hỏi.
Đứng ngoài hành lang trong buổi nắng sớm mà mắt tao bỗng trở lên tối sầm. Tuyệt vọng. Tao cảm giác như trong cuộc tình này, tao đang cố gắng để làm cái điều không thể. Khi mà suốt những ngày qua tao đã chờ đợi, gồng mình chịu đựng, cố gắng hết sức gạt bỏ tất cả sĩ diện và cả ham muốn của một thằng đàn ông để “nhẫn theo nàng”. Buồn không dám nói, mệt mỏi cũng chẳng dám than. Vậy mà bây giờ, kết cục, tao phải nhận một cái kết không thể đắng hơn. Cái cảm giác ấy nó giống như là tao đang vùng vẫy một mình ở dưới hố sâu tuyêt vọng. Ôi sao đắng chát trong lòng.
Và sau vài phút đứng im bần thần, tao mới cuống cuồng nhắn lại Long ca:
“Long ca, xin anh giúp em lần này nữa thôi. Em gọi anh hãy nghe máy và đưa cho Lin”.
“10 Phút nữa thôi là tau bay rồi. Mi nói nhanh nha”.
Tao bấm vội số, Long ca bắt máy. Giọng tao run run:
– Anh Long, anh Long đưa máy cho Lin…
– Anh…
Giọng nàng. Tao mừng rỡ và vui khôn xiết. Vì cái gì chúng mày biết không? Vì lâu lắm rồi, từ tận cái đêm tao dừng xe lại nói chuyện với nàng gần Cầu Chương Dương đến ngày hôm nay thì tao mới lại được nghe nàng nói từ “anh”. Tao vui muốn chảy nước mắt. Tao lắp bắp.
– Lin… em… sao em…
Tao chưa kịp nói hết câu thì nàng bật khóc:
– Anh… em xin lỗi… anh… hu hu hu… những ngày vừa qua… hu hu hu… em đã… hu hu hu… đã làm khổ anh… hu hu hu… anh đừng hỏi em… gì nữa… hu hu hu… em xin lỗi… hu hu hu.
Và đó là tất cả những gì mà tao nghe được trong cuộc điện thoại cuối cùng giữa tao và nàng, còn lại chỉ là tiếng nấc nghẹn ngào và khóc thút thít của nàng ở trong điện thoại. Không lời giải thích cũng chẳng một câu ước hẹn ngày về. Tao buồn vô cực!!!
Nàng tắt máy, vậy là hết thật sự rồi. Tao đứng lặng im nhìn xuống dưới đường lòng buồn mênh mang. Nàng ra đi, vậy là từ nay bao nhiêu đớn đau, trăn trở sau những biến cố vừa qua nó sẽ theo nàng về một nơi xa. Bên này tao sẽ rất buồn. Còn nàng, mai sang bên ấy chắc gì nàng đã vui hơn. Tao càng nghĩ mà càng cảm thấy thương nàng nhiều hơn.
Gần sát giờ bay tao nhận được tin nhắn từ số Long ca:
“Anh đừng buồn. Em đi, rồi em sẽ lại quay về với anh. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhe Chou. Em Lin”.
Nàng nhắn cho tao. Làm tao vui sướng tột độ. Nhưng rồi… tao nhận ra rằng, những ngôn từ này không giống ngôn từ mà nàng vẫn dùng để nhắn cho tao. Tao không nhắn lại.
(Sau này Long ca thú nhận: Lúc đó vì thấy có lỗi và quá thương mi nên tau đã giả con Lin nhắn tin cho mi để mi yên lòng)…
Tao đứng ngửa mặt lên trời và nhắm mắt lại cho nguôi nỗi buồn rồi tao lặng lẽ đi vào cơ quan. Trưởng bản hỏi tao:
– Chuyện gì thế Chou?
– Không anh.