Kỷ Niệm Tuổi Trẻ Phần 2 - Phần 14
Giờ này lười nấu ăn nên đi ra ngoài ăn cho khỏe, vừa ra đến cổng thì gặp bé Di đi học thêm về.
– Ah anh Q vào lại rồi đó ah, anh vào lúc nào đó mà anh ăn tết cũng kĩ quá ha giờ này mới chịu vào.
– Anh vào lúc chiều mệt quá ngủ đến giờ luôn nè. Anh đang định đi ăn em rảnh không đi ăn với anh cho vui.
– Vậy anh chờ em chút nha, em xin phép mẹ rồi đi với anh.
Nói xong Di chạy một mạch vào nhà, chừng 10ph sau thì le te chạy ra leo lên xe tôi rồi hai anh em đi ăn. Tôi chở Di qua cầu SG gần đến ngã tư Hàng Xanh thì dừng lại trước nhà Hàng Thuyền Buồm trên đường Điện Biên Phủ.
Tôi hỏi Di muốn ăn gì cứ gọi nhưng Di bảo gì cũng được nên tôi gọi một lẩu gà nấu lá giang, một đĩa rau muống xào tỏi, một đĩa mực chiên giòn, một đĩa ghẹ rang muối và một lon bò cụng cho Di, còn tôi một chai nước lọc.
Hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện, Di kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của Di làm tôi phải cười lên vì nhưng câu chuyện có pha cười của em từ học hành rồi đi chơi đủ thứ.
Tôi cũng kể cho Di nghe về chuyện đám cưới của tôi lúc tết vừa rồi, Di làm mặt giận vì tôi không nói gì cho Di cả rồi bắt tôi phải bù lại bằng một cuộc đi chơi.
Ăn uống xong tính tiền, tôi lấy xe chở em lên phố đi bộ Nguyễn Huệ dạo chơi cho dễ tiêu hóa sau đó đi đi vào một quán café trên đường Trương Định ngồi uống.
Đến gần 22h tôi đưa Di về lại nhà, em xuống bấm chuống tôi cũng đứng chờ với Di luôn. Ít phút sau mẹ Di đi ra mở cổng, tôi chào cô một tiếng.
– Dạ, con chào cô.
– Hai đứa đi chơi về rồi đó ah, lại làm phiền cháu quá rồi, con bé này được chiều chuộng nên sinh hư thế đấy.
– Dạ không sao đâu cô, có gì đâu mà phiền. Cháu ở đây một mình nên cũng buồn có em nó trò chuyện cũng đỡ.
Di nghe mẹ mình nói xấu nên làm mặt giận rồi nói mẹ nhanh nhanh để vào, tôi và cô cùng cười rồi chào cô luôn sau đó mở cổng chạy xe vào nhà.
Do vừa mới ngủ dậy nên không buồn ngủ, lôi điện thoại ra nhắn tin với vợ đến 3h sáng mới chịu đi ngủ.
Sáng hôm sau dậy chả có tiết học nên chạy xe về chỗ trọ của Đạt chơi. Hôm nay nó không có đi học nên cũng ở phòng.
Hai thằng ngồi chơi cho đến chiều rồi gọi Ly với Trâm, Ngọc, Bảo ra làng Đại Học nhậu một bữa hoành tráng luôn.
Cuối tuần chỉ ở nhà lo dọn dẹp lại nhà cửa và sân vườn cho gọn gàng, trước đây có Yến với Thảo dọn dẹp nhưng giờ không còn ai nữa thì tự thân vận động thôi.
Sáng ra cầm vòi đi tưới mấy chậu lan rồi mấy cây cảnh trong sân nhà, tưới nước xong rồi sắp xếp dọn dẹp cho gọn. Đang dọn dẹp thì Di và cô Liên cũng đang ưới cây, Di đứng ngay hàng rào nhìn sang nói.
– Sáng nay giỏi vậy anh Q, em có thấy khi nào anh đụng tay chân đâu.
– Trước kia có hai bạn anh dọn dẹp giờ đi rồi thì anh phả dọn thôi.
– Hay để em dọn với anh cho nhanh.
– Vậy tốt quá, anh còn trong nhà chưa dọn nữa có em giúp chắc cũng xong.
– Nhưng có điều kiện em mới dọn giúp anh.
– Rồi dọn xong anh đãi em một bữa cơm với đi chơi được chưa.
– Em không cần đi chơi hay ăn cơm đâu, chỉ cần anh kèm em học là được xem như anh trả công cho em.
– Vậy cũng được nhưng anh kèm em không có lịch cụ thể đâu. Anh rãnh lúc nào thì kèm em lúc đó thôi. Nếu em đồng ý thì anh kèm còn không thì anh chịu thôi.
– Sao cũng được miễn anh kèm là ok, hihi.
Hai anh em nhất trí xong thì Di chạy sang nhà tôi phụ tôi dọn dẹp. Cô Liên nãy giờ nghe cuộc đối thoại nên cũng lắc đầu ngán ngẫm vì tính trẻ con của Di, cô Hoa dừng tay nói sang với tôi.
– Trưa nay cháu sang ăn cơm với gia đình cô đi Q xem như để cám ơn cháu luôn.
– Vậy thì làm phiền cô quá cháu thấy ngại lắm.
– Có gì mà anh ngại, anh là may mắn lắm mới được mẹ em mời đó có nhiều người muốn không được đâu.
Di cũng chen vào nói thêm vào làm tôi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý luôn. Hôm nay đỡ phải ăn cơm ngoài nữa rồi chứ mấy ngày nay ăn ngán lắm rồi.
– Dạ vậy thì làm phiền cô rồi ạ.
Tôi và Di tiếp tục dọn dẹp sân vườn cho xong rồi mới vào nhà làm tiếp đến hơn 10h mới xong. Công nhận la mệt thật giờ nghỉ lại mới thấy ông bà ta nói rất đúng “phía sau người đàn ông luôn có hình dáng người phụ nữ”.
Họ là hậu phương vững chắc ở phía sau chăm lo nhà cửa bếp núc, chăm sóc con cái, từn việc vặt vảnh để cho người đàn ông của mình yên tâm chăm chỉ lam việc ở bên ngoài. Họ không cần gì nhiều chỉ mong gia đình được ấm êm hạnh phúc là đủ lắm rồi.
Tôi đi vào bếp mở cửa tủ lạnh lấy chai nước lọc đi ra phòng khách rót nước cho Di uống.
– May mà có em giúp chứ không hôm nay anh cũng làm không xong đâu.
– Có gì đâu anh, chuyện này ở nhà em làm hoài ah. Anh chỉ việc kèm em là được thôi.
Hai anh em nói chuyện đến gần giờ cơm rồi đi qua nhà Di ăn cơm. Vừa vào nhà đã thấy ngay sự ngă nắp và sang trọng của căn nhà.
Đi vào trong bàn ăn thì đã thấy các món đã được dọn lên bàn rồi chờ chú Hùng chồng cô xuống nữa là ăn cơm.
Cả buổi ăn cười nói rất vui vẻ, cô chú hỏi về tôi cũng nhều nhưng đa số à chuyện học của Di la chủ yếu. Cô chú mong Di học kế toán ra trường chú có chỗ để dễ xin việc hơn và mong tôi kèm cặp chỉ bảo thêm cho Di đê nâng cao kiến thức.
– Dạ, sức cháu đến đâu cháu sẽ giúp em ấy đến đó, cô chu yên tâm đi a.
– Cháu giúp nó giùm cô chú, có khó khăn gì cứ nói với cô chú đừng ngại.
– Dạ vâng, cháu chỉ hơi khó khăn về giờ giấc thôi vì còn phải vào công ty phụ giúp chị cháu nữa nên hơi bận một chút.
– Ugm, cháu rảnh lúc nào thì kèm lúc đó cũng được cô chú không có nói gì đâu.
– Dạ. Cháu sẽ cố gắng nếu em học xong ra trừơng thì vào công ty cháu luôn chứ chạy chọt gì cho tốn tiền.
– Vậy thì tốt quá rồi, cô chú cám ơn cháu trước vậy. Cô chú chỉ còn mình nó nên cũng mong sao học hành đến nơi đến chốn, có công việc ổn định là cô chú mừng rồi.
– Không có gì đâu cô chú chuyện nhỏ mà, cháu cũng xem Di như em gái của cháu thôi.
Cơm nước xong xuôi ngồi trò chuyện với cô chú một lúc thì xin phép ra về để cô chú còn nghỉ ngơi.
Tôi về nhà nằm lăn qua lăn lại mà chẳng ngủ được đành lôi đt ra nhắn tin Zalo với vợ yêu, nhưng nhắn được một chút thì vợ có công chuyện phải đi nên thôi. Quăng đt qua một bên rồi nhắm mắt ngủ luôn.