Kỷ Niệm Tình Dục Ngày Xưa - Phần 11
Đi nhanh về xóm trọ, tôi thấy mọi người bu quanh lại để hóng chuyện.
Trong kia Trâm và con nhỏ làm chung với tôi ở nhà hàng đang chửi nhau om sòm, tôi thấy lạ quá, đụng chạm đíu gì nhau mà chửi, Trâm đâu có biết nhỏ đó, nhỏ đó biết Trâm khi nào, tôi chưa bao giờ dẫn Trâm đến chỗ tôi làm mà?
ĐM đủ thứ câu hỏi vớ vẩn hiện lên trong đầu, tôi tách đám đông đi vào, cả đám đông cười ồ lên, nhìn tôi, lại cười như kiểu tôi là thằng mũi đỏ trong một buổi diễn xiếc vậy???
Tôi chẳng hiểu gì, đi lại bên Trâm.
– Gì vậy em?
– Bà, sao bà ở đây, tôi hỏi con nhỏ kia.
Tôi nhìn về cả hai người, như để tìm câu trả lời vậy…
– Tui thích ông, tui muốn cạnh tranh công bằng với nó, tự nhiên nó mạt xác tui.
– Vô liêm sỉ. – Trâm chêm vào.
– ĐM mày nói ai vô liêm sỉ! Nhỏ kia cũng không vừa.
– Nói mày đó, cái đồ…
– Thôi em. – Tôi quay qua nhắc nhở Trâm.
Mọi người đang xem như một trò cười, tôi không muốn Trâm trở thành trò cười cho thiên hạ, cái quan trọng hơn, tôi không muốn Trâm hiểu lầm tôi.
– Bà ăn phải cái gì? Hôm nay nói năng bậy bạ vậy?
– Ôn… g!
Nhỏ nhìn tôi như muốn chẻ tôi ta mấy chục khúc vậy.
– Tui thích ông, tui biết ông có người yêu, nhưng tui muốn cạnh tranh công bằng.
Ơ cái ĐM, con này hôm nay hâm rồi, hay nó có tập tục ai thấy cơ thể thì phải cưới nó, nói chung là ĐM chẳng hiểu gì.
– Bà nói cái bậy bạ gì đây? Thôi bà và Trâm vào phòng tui đi rồi nói chuyện, ở đây người ta đông lắm, làm rùm beng xấu mặt nhau.
Tôi dắt cả hai vào phòng tôi, đóng cửa, vừa quay lưng tôi nghe trên cửa của tôi truyền đến vài tiếng động, ĐM cái bọn này, nhiều chuyện ớn.
Mở cửa bước ra.
– Hết chuyện rồi nhá bà con, né dùm cái, nhiều chuyện quá không hay đâu.
– Cho nghe với mày, xử sao mày? Chơi 2 em luôn hả? Bắt cá 2 tay hả?
Tôi chán nản, bước vào, đóng cửa.
Tôi nhìn Trâm và nhỏ kia ngồi dưới nền, rồi đi lại ngồi xuống, im ắng một chút xíu, tôi nói:
– Rồi giờ bà nói đi, bà có chuyện gì đây?
– Tui nói rồi mà, tui thích ông, tui muốn cạnh tranh công bằng với nó.
– Vô liêm sỉ…
Nhỏ lại nhoi lên như định tiếp tục chiến đấu…
– Thôi, thôi…
– Trâm! Em bình tĩnh đi, đừng đổ dầu nữa.
Trâm nhìn tôi, rồi nhìn nhỏ kia, sau đó ngồi im lặng. Tôi quay sang nhỏ kia.
– Bà biết bà đang nói năng bậy bạ gì không, tui nói yêu hay thích bà khi nào mà bà phải tới tận đây để làm um sùm thế thế.
– Tui biết ông chưa thích tui, nên tui muốn có cơ hội.
– Trời! Bà biết đây là ai không?
Nói rồi tôi đưa tay qua eo Trâm.
– Bạn gái ông chứ gì?
– Sai rồi! Trâm là vợ sắp cưới của tui đó.
Nhỏ sững sờ, hết nhìn tôi lại nhìn Trâm. Trâm đã cúi mặt xuống, đỏ gầm mặt lên, cũng phải thôi, nào giờ có thề thốt nhau gì đâu? Hôm nay phun nguyên câu vợ chưa cưới mà… haa. Aa. Sóng gió yên rồi đây, không thì tí nữa chắc chết…
Nhỏ đi rồi, tôi vẫn ngồi đó với Trâm, chẳng nói gì.
Bỗng nhiên, Trâm lao lại, đè tôi xuống nhéo vào hông tôi, tôi lăn lộn tránh nhé, vừa nhéo Trâm vừa dỗi yêu:
– An… h khai mau… Anh có tán nhỏ đó không???
– Á. Á… á… đau chết anh mất, anh nói… á… rồi mà… á đau anh.
– Anh còn nói dối em, em không quan tâm anh nữa.
– Không có mà.
Đưa tay kéo Trâm vào lòng, tôi cảm thấy hạnh phúc quá, hai đứa lại hôn nhau, hai đứa lại… làm những hành động quen thuộc.
Tối hôm sau, lúc tan ca về, tôi đang chạy xe chầm chậm, huýt sáo vi vu, bống nhiên trước mặt tôi, một ông đi xe SH bị 2 xe Honda tấp vào lề, hai thằng trên xe Honda nhảy xuống, đánh túi bụi người đàn ông kia, nhanh tay rút chìa khóa rồi người đàn ông la lên.
– Cướp… cư… ớp… bớ người ta… cướp…
Tôi nghe được nhiêu đó, theo phản xạ tôi tăng ga, lao lên phía hai thằng đó, nhảy xuống khỏi xe, quăng xe lao vào 1 thằng, nó nhảy ra tránh rồi nhìn tôi. Tôi đã chủ động, lao xuống là bay vào chấn thẳng mấy đá vào mấy thằng đang đứng đó, văng ra ngoài, nó đứng dậy… chạy ra phía đồng bọn đợi bên ngoài, lao lên rồi chạy mất hút.
Đỡ người đàn ông dậy, dựng chiếc SH lên, người đàn ông nói.
– Cảm ơn chú em! May quá có chú em chứ không anh nguy rồi.
– Không có gì đâu anh, chỉ là tình cờ thôi, anh không sao chứ?
– Ừ không sao, trầy sơ sơ thôi.
– Vâng.
Tôi quay lưng, ra dựng xe của tôi dậy, trầy sơ sơ, gãy cái kính chiếu hậu trái. Chuẩn bị xin sang đường, bỗng người đàn ông chạy lên:
– Chú em đi uống cà phê với anh nhé, coi như để anh cảm ơn.
– Dạ thôi không cần đâu anh.
– Vậy chú cầm 100k này nhé, thay lại cái kiếng dùm anh.
– Dạ em còn cái sơ cua, không có việc gì đâu anh.
Nói rồi tôi lên ga, qua đường nhanh chóng chạy đến chỗ Trâm đang làm. Trâm đứng đó, đợi tôi, bên cạnh, vẫn là chiếc SH và cái thằng quen thuộc đó…
Thời gian đầm ấm của tôi và Trâm trở lại, tôi không còn sợ nữa, không còn thấy bất an nữa.
Trâm vẫn tình cảm với tôi lắm, hai đứa như đã vượt lên một bước tiến mới. Thấm thoát đã hết 2 học kỳ đầu, 2 học kỳ gian khổ mà tôi với Trâm cùng nhau chịu đựng. Sau khi chuyển từ Thủ Đức về cơ sở chính học, tôi và Trâm có nhiều thời gian hơn bên nhau, không còn phải tốn thời gian đi lại nhiều, cũng rảnh rang hơn.
Từ sau vụ lùm xùm hôm trước, nghiễm nhiên Trâm có thể công khai ở lại phòng tôi lúc nào cũng được, cũng chẳng ai ý kiến gì.