Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 7
Sau vài phút knockout vì quả đấm của MaitaiHuyen, tôi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh và cất lên nổi 1 tiếng nói nào. Đang trong trạng thái đờ đẫn như nghiện café thiếu thuốc lá vì chưa tìm được cách nào thoát ra khỏi tình huống khó xử này, tôi chợt mừng vì thấy nhỏ phục vụ đang đi lên cầu thang, hên quá có người cứu mình rồi. Nhưng niềm vui của tôi chưa kịp bừng sáng thì đã bị con nhỏ mà tôi xem là ân nhân đó cho nguyên tảng băng Nam Cực vào đầu:
– Trời ơi! – Nó hét lên khi thấy bộ dạng tôi – Anh bị trúng gió hả? Sao cái mặt xanh lét vậy nè. Chị có dầu không thoa cho ảnh đi. Để em gọi cấp cứu.
Đang trong trạng thái shock vì bị knockout, nghe con nhỏ la làng như vậy tôi lại càng méo mặt, miệng ú ớ không nói nổi lên lời. Điệu bộ tôi lúc đó càng giống mấy thằng ẻo lả trúng gió hơn nữa làm con nhỏ nó càng tin là tôi trúng gió thật. Chắc con nhỏ này nó bị khùng, tướng tôi cao 1m66, nặng 58 cân thì sao trúng gió được chời! Sau khoảng 30 giây sững sờ, tôi nghe giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
– Không sao đâu em, bạn chị ảnh hơi xúc động chút thôi. Em cho chị 1 ly cam vắt nha. Còn Thanh uống gì kìa?
– Không cần hỏi ảnh đâu chị, em biết ảnh muốn uống gì mà! – Con nhỏ mau mắn trả lời xong chạy xuống dưới.
– Khiếp làm gì mà cứ nghệt mặt ra như ngỗng sắp ị thế kia. Người gì đâu, nổi tiếng toàn huyện mà da mặt mỏng thế? Hihihi.Ngồi im để Huyền tháo cái mác ra dùm Thanh nha!
Tôi không biết cái cảm giác của mấy ông chứng khoán shock khi bị phá sản như thế nào, nhưng tôi thấy sau bữa đó thiếu điều muốn đi viện Tim để chữa bệnh. Chưa kịp hết shock tập 1, tôi bị bồi thêm tập 2, thiếu điều muốn lên máu não. Vẫn lúng túng chưa cất lên lời, tôi đã thấy 1 bàn tay êm ái, mềm mại nắm lấy tay tôi kéo tôi đứng dậy và nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng tôi tháo cái mác quần bỏ đi. Vẫn còn đang lúng túng nhưng tôi vẫn kịp tỉnh ra biết rằng cô đang nắm tay mình, vội vàng đưa bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay cô, tôi nhìn cô bằng 1 anh mắt cực trìu mến. Sau khoảng vài giây sững sờ cô rụt tay lại ngại ngùng ngồi xuống…
Thoát ra khỏi trạng thái shock liên hoàn đó, tôi dần chiếm lại phong độ của mình. Tự tin ưỡn ngực ngồi xuống, tôi nghe “bực” 1 phát. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi đã bắt đầu nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc vang lên và gió lùa mát mát nơi ***g ngực. Nhìn xuống dưới tôi thấy 2 chiếc cúc áo đang nằm gọn dưới quần tôi. Tới đây thì tôi đã hiểu nguyên nhân của tiếng bực hồi nãy. Nguyên nhân là do cái áo tôi đang mặc hơi chật (Tính em thích mặc vậy) lại gặp kiểu áo ôm body nữa nên khi tôi cố tình ưỡng ngực ngồi xuống thì nó đã bực 2 cái cúc ra. Thầm chửi cái cty may chết tiệt nào đó may áo ẩu tả tôi vừa lột quách cái nơ ra dục qua 1 bên. Thật giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu chuyện Tái ông mất ngựa:“ Trong cái may sẽ có cái rủi!” Mà sớm không rùi, muộn không rủi, rủi ngay cái thời khắc quan trọng. Nếu lúc đó đang ngồi bên dưới chứ không phải trên gác tôi đã đào lỗ tìm ông địa hỏi thăm sức khỏe cho nó lành.
Đang bực mình vì những chuyện xui rủi đang xảy ra, tôi nghe 1 giọng ngọt như đường phèn cất lên:
– Thôi đừng ngại nữa Thanh, mai đưa áo lên Huyền đơm cúc lại cho nha.
Nghe thấy câu nói ấy tôi như mảnh đất khô cằn được cơn mưa xuân tới gieo mầm sống, như bừng tỉnh khỏi cơn mê , tôi bắt đầu hót như khứu:
– Thôi, khỏi Huyền ơi, mai Thanh đi kiếm áo khác.
– Trời, phung phí quá, mai đem lên Huyền đơm lại cho chút xíu à. Thanh mà không đem là Huyền nghỉ chơi đó nha. Áo mới mua mà bỏ sao được?
Đành lòng phải nhường nhịn người đẹp cho yên chuyện, đang vẩn vơ suy nghĩ xem kiếm mấy câu có cánh để nói với người đẹp chữa thẹn thì nghe cái giọng ngọt xớt nhưng lần này không phải như đường phèn mà như dấm hóa học vang lên:
– Dạ,cam vắt của chị đây ạ. Còn café đặc biệt của anh đây ạ. Chúc anh chị vui và hạnh phúc!
Nói xong con nhỏ đi thẳng xuống dưới, thề nếu nó còn đứng lại chừng 5 giay nữa là cái mặt nó như cái ly luôn quá. Con nhỏ gì đâu vô duyên thấy sợ, người ta đi uống café vườn mà nó làm như café chuồng không bằng, chúc vui và hạnh phúc, tức muốn trào máu họng. Tối hôm nay bị cái gì ám vậy Trời, thấy toàn bị hố hàng không. Bực mình bưng ly café lên uống 1 ngụm cho dịu cơn tức nhưng ngụm café chưa kịp trôi qua cổ họng đã thấy máu họng muốn trào ra. Không biết nên gọi nó là café hay là nước đường nữa, mẹ nó, tức muốn xịt khói nhưng vẫn ráng nuốt cho vào họng. Xem như là ngày hôm nay xui xẻo vậy…
Cáu kỉnh đặt ly café xuống bàn, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài. Thật sự bao sự chuẩn bị đã tan theo mây gió vì mấy cú shock vừa rồi, h ngồi rặn nát óc chắc tôi cũng không nghĩ được câu nào để nói. Có lẽ cũng hiểu tâm trạng của tôi lúc đó nên cô cũng ngồi im rồi lơ đãng nhìn ra ngoài giống tôi. Bất chợt cô lên tiếng phá vỡ đi cái bầu không khí im lặng:
– Thanh nè, nghe nói Thanh hát được lắm đúng không? Nghe mấy anh làm bên Đoàn nói Thanh năm ngoái đoạt giải VNQC mà đúng không?
– Uhm, Thanh hát cũng tàm tạm thôi ấy mà. Năm ngoái chắc do giám khảo uống nhầm thuốc mới chấm cho Thanh đoạt giải đó mà.hì hì.
– Vậy giờ Huyền muốn Thanh hát tặng riêng Huyền 1 bài được không?
– Hì, bây giờ á? Như thế này sao hát? Giờ mà Thanh hát thì tội cho chủ quán lắm?
– Sao vậy?
– Thì nếu h mà Thanh hát thì lát chủ quán tốn tiền thuê xe tải chở dép ra vựa ve chai chứ sao?
– Thanh khéo đùa quá, hihi – Cô cười thật tươi, mà những lúc trông cô cười lòng tôi lại ấm áp lạ thường. Hay là như thế này đi, còn mấy ngày nữa khai giảng rồi, Thanh lên hát tặng Huyền nha.
– Uhm, để hôm đó Thanh xem tình hình sao đã. Mà hình như Huyền biết khá nhiều về Thanh?
– Thanh thì ở đây ai chả biết tiếng. Học giỏi nhưng lười học, lại con nhà có thế, mà quậy thì cũng không ai bằng. Hỏi thằng con nít 3 tuổi còn biết nói gì Huyền.
Nghe nàng làm cho 1 tràng, tôi hết hồn. Chết cha, nếu như cô biết mình quậy như vậy chắc là mất điểm quá. Hix, hôm nay sao xui vậy nè Trời. Kiếm chuyện nói bâng quơ để đánh lạc hướng:
– Huyền nhìn kìa, con mèo nó gí con chó! – Cả hai cùng bật lên cười, một nụ cười thật tươi xóa tan đi những lúng túng lúc ban đầu….
Suốt quãng thời gian sau đó, không khí đã rộn ràng hơn và vui tươi hơn, không còn sự ngượng ngùng nữa. Hai cô trò ngồi tám với nhau như đôi bạn thân thiết từ bao giờ, rồi trời cũng dần về khuya, tôi đưa cô về nhà. Trên đường về mặc gió thổi từng cơn lạnh buốt nhưng trái tim tôi vẫn ấm áp lạ thường. Một cảm giác rất lạ mà chỉ những bạn nào bắt đầu yêu mới cảm nhận được…
Về đến nhà cô, trước khi cô mở cổng bước vào, tôi đánh liều nắm tay cô kéo quay lại, định trao cho cô 1 nụ hôn nhưng khi bắt gặp khuôn mặt thiên thần ấy, tôi lại thôi mà chỉ lí nhí thốt lên câu: “Huyền ngủ ngon nha! Thanh về!”
Quay xe chạy đi, tôi nghe cô nói với theo: “ Về đến nhà nhắn tin Huyền biết nha!”….. mà lòng bao nuối tiếc xen lẫn hạnh phúc.
Ra đến đường lộ, nhìn đồng hồ mới hơn mười h rưỡi, móc điện thoại ra điện cho thằng đệ.
– Alo, éo mẹ thằng nào nháy máy tao đấy?
– Thằng anh mày nháy nè,được không?Làm éo gì ngủ sớm thế?
– Ủa, anh hả? em xin lỗi nha không biết anh gọi. Mới mua điện thoại hay sao vậy anh?
– Uhm, mẹ nó, kêu thêm mấy thằng nữa đi nhậu tao rửa cái điện thoại với lát đi Massage tao xả xui cái coi, má tối nay đen như con chó con.
– Dạ ok anh! Anh đang ở đâu?
– Ngả ba xz, ra liền nha…..