Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 6
CHƯƠNG VI: ĐÀO LỖ CHƠI CÙNG ÔNG ĐỊA
30’ để chuẩn bị đối với 1 thằng con trai là quá thừa. Với tôi cũng vậy, mọi lần đi chơi cùng mấy thằng đệ chỉ cần vơ đại 1 cái áo + 1 cái quần tròng vô là tót ra khỏi nhà. Nhưng hôm nay loay hoay gần 15’ rồi mà vẫn chưa có bộ nào ưng ý! Muốn tức điên lên được. Hix. Chợt sực nhớ ra mấy bộ đồ mới sắm hồi trưa, tôi chạy vội xuống kiếm, tìm hoài chả thấy đâu, chuẩn bị nổi khùng lên.
– Mẹ ơi, mấy bộ đồ hồi trưa của con mẹ cất đâu rồi? – Tôi gào lên.
– Mày làm gì la như cái phát thanh huyện vậy con? Mẹ đi lên lai quần cho mày về vẫn đang treo ngoài xe kìa. Mày lại đi đâu đó?
– Con đi chơi với bạn tí!
– Chắc lại đi với gái hả? Học kg lo học lo gái gú đi rồi ổng biết ổng tuốt xác mày ra nha con!
Bỏ ngoài tai những lời của mẹ, tôi phóng vội ra chỗ cái xe lấy bọc đồ ngoài xe phóng lên phòng, lựa ra thấy cái áo sơ mi màu trắng khá đẹp, thế là tôi tròng vô người ngay, lấy thêm cái quần tây màu đen tròng vô, cắm thùng nghiêm chỉnh, tôi đứng trước gương soi qua soi lại thấy thiếu thiếu cái gì. Sực nhớ ra sáng mua bộ này còn có cái nơ đen đi kèm, lấy đeo vào ngay. Xong ngắm hoài vẫn thấy chưa ưng ý, nhìn kỹ mới phát hiện ra cái đầu phản chủ, chết cha trước h mình có chăm lo chải chút đâu Trời…
Chạy vô tủ lục tìm lọ gel bà chị tặng hồi sinh nhật, hên quá mình chưa cho nó vào sọt rác. Lần đâu tiên xài gel ngơ ngáo như ngáo ộp, kg biết xài thế nào. Đành làm mặt dày chạy qua hỏi bà chị. Mà gặp bà chị mình, chị em không thông cảm cho nhau thì thôi, còn cười chế nhạo mình rồi đòi kể lại cho mấy thằng đệ mình nếu như tụi nó đến nhà. Thôi kệ, bỏ đi, h lo đại sự cái đã, dù sao thì cái tổ quả giờ cũng đã mượt mà như bãi cỏ xanh rồi cũng đỡ.
Chạy về phòng, tôi nghe cái mùi quần áo mới nó kỳ kỳ thế nào. Lại lục tủ, tìm được chai Versace, tôi vội xức lên một ít (đâu khoảng gần nửa lọ thôi)cho nó át cái mùi quần áo mới đi. Ngắm kỹ lại lần cuối, thấy có vẻ good rồi, ok, bay vội xuống dưới nhà xỏ thêm đôi dày đen bóng loáng, tôi oai hùng dắt con Sirius của tôi ra. Vừa quay lại đóng cổng thì nghe chuông tin nhắn:
“ Sao đã gần 1 tiếng rồi không thấy qua đón Huyền? Bộ tính cho Huyền leo cây hả?” – Thôi chết cha, lo sửa soạn gần cả tiếng đồng hồ sao Trời, kiểu này mai qua Thái phẩu thuật thành nữ quá! Hix. Vừa nghĩ vậy tay em vừa liếng thoắng bấm bàn phím với tốc độ bấm ngang ngửa với tốc độ của vi xử lý Core i7 bây h, tôi trả lời:
“ Xe Thanh bị hỏng! Mới sửa xong, giờ chuẩn bị qua. Thông cảm Thành nha!”
Mặc dù nhà cô cách nhà tôi gần 3 cây số, nhưng chưa đầy 5’ sau tôi đã có mặt trước cổng nhà cô. Bước vào trong nhà, thấy 2 thần giữ cửa đang ngồi chình ình ở bàn xem TV, em liền ra vẻ ngoan hiền hết cỡ:
– Dạ con chào hai bác ạ! Dạ hai bác làm ơn cho con hỏi Huyền có nhà không ạ?
Vừa nói đến đây tôi như muốn ngừng thở bởi cái nhìn hình 2 viên đạn của ông thần, sau khi dòm tôi từ đầu đến chân, thấy tôi có vẻ thư sinh, ăn mặc lịch sự lại đeo cặp điop nữa nên chắc ổng đoán tôi là 1 con người đàng hoàng (Ổng đâu biết tôi đàng hoàng đến mức nguyên cả cái huyện hầu như ai cũng biết đến tôi đâu!), ổng mới thôi chĩa súng về tôi, gật đầu 1 cái rồi lại quay qua xem TV như không có gì xảy ra. Đến lúc này thì bà thần mới lên tiếng:
– Bạn của Huyền hả con? Ngồi chơi đi con. Để bác gọi con Huyền ra. Huyền ơi…Huyền à…
Hú hồn, vậy là qua được tập 1, nãy h muốn són cả đái ra quần. Hên là bà thần giữ cửa không nhìn tôi kiểu như ổng nữa, chứ bả mà nhìn tôi thêm tập 2 thì thề có chúa chỉ có nước đứng tim mà chết. Ráng điều hòa hơi thở để lấy lại bình tĩnh, tôi nghe tiếng “dạ!” rõ to của cô và tiếng bước chân từ dưới nhà đi lên…
Nếu trong cuộc sống này, có ai hỏi tôi đã bao giờ gặp một nàng tiên hay chưa, tôi sẵn sàng trả lời rằng: Có. Thật sự vào lúc đó tôi cũng không thể tin vào mắt mình, cái giây phút khi mà cô xuất hiện, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn nghĩ như là mơ. Trong căn nhà cấp 4 không có gì nổi bật, vậy mà khi cô xuất hiện trước mắt tôi, mọi vật đều như sáng bừng lên, nổi bật theo từng bước chân của cô. Đêm nay cô diện một cái đầm hai dây màu trắng sữa tuyệt đẹp, càng làm tôn lên làn da trắng ngần của cô. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mang lại sự quyến rũ cho đối phương, phải nói rằng đêm nay cô đúng là 1 thiên thần…
– Làm gì mà Thanh cứ nghệt cái mặt ra vậy? – Tôi giật nảy mình vì câu hỏi bất ngờ đó.
– À, uhm, Huyền đợi Thanh lâu không? – Tôi vội vàng đánh trống lảng.
– Nè, – cô đưa cái cổ trắng ngần ra và chỉ tay vào – Thanh thử lấy thước đo xem cái cổ của Huyền nó dài bằng cái cổ cò chưa nào?
Bật cười vì câu pha trò của cô, tôi buông lời xin lỗi cho qua chuyện, sau đó vội vàng quay qua xin phép hai vị thần hắc ám kia đi ra ngoài để tận hưởng bầu không khi trong lành không bị ngột ngạt nữa. Trước khi dắt xe ra đến cổng, tôi còn nghe loáng thoáng mama của cô nói với theo: “Con…cái…dính..con kìa!” Thôi mặc kệ, tranh thủ thôi, thời gian là vàng bạc mà. Cái gì dính mặc kệ.
Vừa yên vị trên con xe, tôi đang tính đề máy nổ thì cảm giác như có ai đó đang quay film mình. Cái cảm giác nhột nhột đó bắt tôi phải tia camera tìm kỹ coi thằng nào liều mạng dám dòm ngó gì mình. “ Mẹ! Chắc lại cái lũ trai làng ôn con thấy mình tới tán gán làng nó nên nó định….” Vừa nghĩ đến đây người tôi như đóng băng khi phát hiện ra những cái camera kia chính là ánh mắt đầy vẻ tức tối của mấy thằng mà tôi không dám, hay nói đúng ra là tôi không muốn đụng nếu như không muốn bị trù dập trên lớp: Mấy ông thầy trường tôi.
Một sai lầm chết người của tôi khi tôi không nhớ rằng đây là nơi ở tập trung của toàn bộ các giáo viên trường tôi, và nhà cô lại là cái nhà cuối cùng trong con hẻm này. Hồi nãy do vội quá nên tôi phóng ào qua có thấy ai với ai đâu, đã thế còn nẹt ga lấy le với mấy ổng nữa chứ. Hix, thôi lỡ rồi, dân chơi phố huyện mà, lo gì mấy cái lẻ tẻ này. Nghĩ là làm, tôi quay lại bảo cô:
– “ Huyền ôm Thanh chắc nha, Thanh chạy nhanh lắm đó”
– “ Hứ, chỉ được cái lợi dụng thấy ớn!”
Nói vậy nhưng tôi vẫn không biết tại sao cô lại vòng tay ôm tôi nữa. Như có thêm nguồn sinh lực, tự nhiên tôi cảm thấy mấy ông thầy 35 đang ngồi như chó tháng 7 kia chỉ như mấy con tep riu, đã thế chọc cho bõ ghét. Nghĩ là làm, tôi đề máy xe từ từ lượn qua chỗ mấy ông thầy với cái mặt vênh lên dương dương tự đắc….
Ra đến đường lớn, cô hỏi tôi:
– Thanh thấy mấy thầy không chào sao? Còn cố tình chọc tức mấy thầy nữa. Như vậy là không được đâu nha!
Do đang còn bận tận hưởng cảm giác êm ái của hai quả tuyết lê tựa vào lưng mình nên tôi chỉ ậm ờ cho qua chuyện, ai ngờ nàng làm 1 câu khiến tôi ngỡ ngàng:
– Mà thôi bỏ đi, hồi nãy thấy Thanh chọc mấy ổng nhìn mặt mấy ổng tức điên lên ngộ lắm! Hihihi. Thấy Thanh chọc mấy ổng Huyền cũng thấy vui!hihihi…
Cho xe chạy chậm chậm dọc theo các con phố, tôi khoan khoái tận hưởng cái cảm giác êm ái ấy, thêm mùi hương dìu dịu từ cô tỏa ra làm tôi càm thấy như ngây ngất. Trên suốt con đường đến quán café, cô tíu tít kể tôi nghe đủ chuyện, thỉnh thoảng như muốn tôi nghe rõ hơn, cô lại ghé sát mặt tựa vào vai tôi nói, để tôi đắm chìm trong những cảm xúc của con tim…
Vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Quán café H.T vào thời đó là đẹp nhất và vip nhất tại cái huyện nhỏ bé này. Dựng xe xong, tôi te te dẫn cô lên gác ngồi cho thoáng mà không biết rằng cô đang đứng đàng sau cười khúc khích. Lên tới nơi, chọn ngay cái bàn mình vẫn hay ngồi, tôi nhẹ nhàng kéo ghế ra mời cô ngồi. Còn mình thì chọn 1 cái ghế đối diện và ngồi xuống. Khi cả hai đã yên vị rồi, cô mới hỏi tôi:
– Thanh mới sắm đồ mới để đi chơi à? – Cô nhoẻn miệng cười.
“ Chết cha tôi rồi, chả lẽ cả nửa lọ Versace mà không át được mùi đồ mới sao Trời. Mới ngày đầu tiên mà hố hàng thế này chắc out quá má ơi! Hix”, tôi nghĩ thầm nhưng vẫn hỏi lại:
– Sao mà Huyền biết?
– Thì cái mác quần vẫn treo lủng lảng sau mông Thanh kìa, đã tháo đi đâu…
Tôi không biết cái cảm giác của mấy đấu sĩ quyền anh khi bị knockout sẽ như thế nào, nhưng lúc này tôi càm thấy choáng váng mặt mày, đầu óc tối sầm lại. Chưa hôm nào mà quê như hôm này, mặc quần mà không thèm tháo cái mác dục đi, hèn chi hồi nãy nghe mama cô kêu với theo không thèm nghe! Mẹ ơi, mẹ hại đời giai con rồi! Ai đời đem quần đi lên lai mà không tháo mác cho người ta Trời….