Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 4
CHƯƠNG IV. BẮT ĐẦU LÊN KẾ HOẠCH TÁC CHIẾN
Thú thật cùng các bạn, hồi đó chuyện quan hệ trước hôn nhân diễn ra rất ít, hầu như chỉ dừng lại ở hôn và ôm thôi. Và tôi cũng vậy, tuy rằng lúc nào cũng muốn tìm hiểu những gì mà EVA đang sở hữa, nhưng với người mình yêu, tôi luôn luôn nâng niu và giữ gìn như báu vật, để giờ nghĩ lại tôi mới biết mình ngu. Hix.
Trở lại câu chuyện, khi xe về đến trường trời đã bắt đầu tối. Vừa đói, vừa mệt nên tôi thấy ai cũng có vẻ mệt mỏi.Riêng cô thì chắc có lẽ sau một giấc ngủ ngon lành trên vai tôi, cô đã tươi hơn. Cô ngồi dậy sửa lại mái tóc và quay sang tôi cười nói:
– Hồi nãy cô ngủ ngon ghê. Công nhận cảm giác có em ngồi bên không hiểu sao cô thấy bình an quá!
– Cô cứ chọc em hoài cô! – Tôi lúng túng ngượng đỏ mặt…
– Hai cô trò đang nói chuyện gì mà vui vậy? – Ông bí thư “dê” chen vô. Em nè, trời tối đường trong đó vắng nguy hiểm lắm, thôi để anh đưa em về nha!
– Dạ em cảm ơn thầy! Nhưng em về với Thanh rồi – Tôi nghe mà sững sờ…
– Ủa thằng này nhà nó ngay đây mà, đâu phải trong đó đâu? – Ổng vặn lại.
– Thanh vào nhà bà trong đó tiện đi cùng em luôn, phải kg em? – Cô quay lại đá lông nheo với tôi. Tôi hiểu ý nên gật đầu và đứng dậy với tay lấy balo….
Ra đến nhà để xe, cô ghe tai tôi nói nhỏ:
– Thôi cũng muộn rồi, cô đói quá. Cô trò mình đi kiếm cái gì ăn đi, rồi em đưa cô về nhé, cô đi 1 mình sợ lắm!
– Dạ, được vậy thì còn gì bằng? Mấy khi có dịp được làm vệ sĩ cho cô giáo yêu của em chứ. – Tôi bắt đầu nhăn nhở.
– Thôi em vào lấy xe đi, xe cô đây rồi, nói nhiều quá! – Cô nhoẻn miệng cười.
Tôi vội vàng chạy vào dắt xe mình ra, nghe trong lòng bao cảm xúc lâng lâng khó tả. Thầm ngẩng mặt lên cảm ơn Trời đã cho tôi 1 ngày thật vui….
Dắt xe ra đến cổng, tôi thấy cô đang đứng đợi tôi, liếc qua bên cạnh, lại thấy lão già dẹ đang đứng nói cái gì với cô nhưng tôi không nghe được. Thấy tôi dắt xe ra, cô tỏ vè mừng ra mặt, đưa tay vẫy tôi, cô quay sang nói với ổng:
– Thôi em về nha! Thầy cũng về cẩn thận nha! Em chào thầy!
– Chào thầy em về ạ! – Tôi cũng chào cho phải phép nhưng thật sư đang chửi rủa ông thậm tệ ở trong lòng.
– Mình đi ăn gì đây em? Hay là đi ăn bún nem nướng nha! Hôm nay cô mời.
– Dạ cũng được cô. Nhưng để kỷ niệm một ngày đẹp trời như thế này cô cho em được cái đặc ân mời cô trước nha! – Tôi nhăn răng ra cười.
– Thôi, em làm gì có tiền mà mời cô? – Chợt nhìn qua em Sirius bóng loáng của tôi (Hồi đó trên em chiếc này mới ra khá là hot, tuy kg nhiều tiền nhưng cũng là cả 1 vấn đề với nhiều người) cô liền chuyển sang mắt chữ o mồm chữ a.:d
– Sao vậy cô? Cô mệt à? – Em làm bộ ngây thơ. Thôi để em mời nha!
– À, uhm, thôi được rồi. Mà nè, xe này của em hả?
– Dạ ba em mới thưởng cho em lúc em đậu vào trường mình đó cô.
– Nhà em chắc cũng khá giả đó nhỉ? À mà ba em làm nghề gì?
– Dạ, nhà em là cửa hàng điện tử M.Q đó cô. – Em trả lởi khiêm tốn, thôi mình đi nha cô.
Trong cái mát lạnh của cái gió thu, hai cô trò chạy bên nhau chầm chậm cùng tận hưởng cái không khí trong lành đó. Tôi biết cô vẫn còn đang shock vì khi biết tôi là con của 1 trong những người nổi tiếng của huyện lúc đó, còn tôi thì đang dựng lên 1 kế hoạch có 1 không 2 trong đầu.
Cô dẫn tôi đến 1 cái quán mà thú thật trước giờ tôi chưa từng bước vô bao giờ. 1 quán nhỏ thật nhỏ trong một cái hẻm nhỏ của 1 con đường nhò. Cái quán vô cùng đơn sơ, kê 3 cái bàn nhựa ọp ẹp. Nhưng được cái không biết có phải do tôi đói hay do quán đó có bí kiếp ướp thịt riêng mà tôi nghe mùi thịt nướng thấy cực kỳ hấp dẫn.
Vào quán, tôi kêu 2 tô bún nem nướng cùng 1 lô các món mà quán có mặc cho cô ngăn cản. Tôi quay sang hỏi cô:
– Cô uống được bia không?
– Không em à! Cô chỉ uống khoảng 1 lon là lát ngủ say như chết luôn đó!
– Vậy thì uống chút chút nha cô. Mừng ngày cô trò mình biết nhau!
– Uhm, hôm nay vui quá cô mới uống thôi đó nha! Chứ bình thường thì nerver nhá!
– Dạ.
Tôi quay qua chủ quán kêu thêm mấy lon Ken. Hai cô trò vừa ăn, vừa nói chuyện linh tinh, lâu lâu tôi pha vào 1 câu hài hước khiến 2 cô trò ngồi cười chảy nước mắt. Uống hết lon thứ 2 thì cô cũng vừa ăn xong và uống hết ly bia vừa rồi. Tôi tính mở thêm lon nữa thì cô ngăn lại:
– Thôi mình về Thanh, Huyền mệt rồi. Mà Thanh uống nhiều sao đưa Huyền về?
Bất chợt một luồng cảm xúc chạy dọc theo hệ tuần hoàn của tôi, biết rằng có lẽ cô đã bắt đầu say nhưng khi nghe cô nói như vậy tôi cảm thấy hạnh phúc vô chừng….
Tính tiền xong, tôi đưa cô về nhà, trên đường về mấy lần tay lái cô bắt đầu mất kiểm soát khiến tôi xanh mặt. Tôi tự trách mình sao lại ép cô uống như vậy, cứ đà này cô uống có chút mà đã say vậy thì lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao Trời. Thôi từ lần sau mình sẽ không bao giờ để cô uống 1 giọt nào nữa nữa! – Tôi tự hứa với lòng như vậy. Và tôi cũng không thể ngờ rằng, điềutôi tiên đoán sau này đã thành sự thật và cũng kết thúc đi chuỗi ngày hạnh phúc của tôi…
Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây h xin trở lại câu chuyện chính. Đưa cô về đến nhà, cô quay lại trả chiếc áo khoác cho tôi và nói nhỏ:
– Đi chơi cùng Thanh Huyền cảm thấy vui lắm. Chưa hôm nào mà Huyền vui như bây giờ! Thôi Thanh về cẩn thận nha!
– Dạ! À mà cô ơi, cho em hỏi cái này xíu nha cô!
– Uhm, Thanh hỏi đi.
– Cô….cô…cô có thể cho em xin … số phone của cô được không vậy cô? – Tôi rụt rè.
– Uhm, Thanh ghi lại nè: 0947.xxx.xxx. Thôi Thanh về cẩn thận nha, hẹn gặp lại Thanh sớm.
– Dạ. Em chào cô em về. Cô nghỉ đi cho khỏe nha cô!
– Uhm. Pp em! Chúc em ngủ ngon nha!
Trước khi khuất sau cánh cồng, tôi thấy cô còn quay lại cười và đà lông nheo với tôi một cái. Tôi tự hỏi mình đang mơ hay đó là sự thật? Thử nhéo mình 1 cái, tôi biết rằng mình không mơ. Nổ máy và tàn tàn chạy về, tôi cảm giác như mình đang ở trên mây. Một cảm giác bình yên và hạnh phúc đến khó tả.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi nghĩ ngay đến là đập con heo xem số tiền mình để dành được khoảng bao nhiêu. Đếm đi đếm lại được có hơn 2tr, hix. Vậy sao đủ tiền mua cái N70 ta. Kiếm ma ma xin thêm mới được. Nghĩ là làm, cầm tiền chạy đi kiếm mama, thấy mama đang ngồi một mình, vội vàng sà vào ngay:
– Mẹ ơi, con đang cần 1 thứ rất gấp. Mà tiền con để dành được không đủ. Mẹ cho con xin thêm ít nha!
– Tiên sư bố nhà anh. Cần gì là cứ xin tôi là sao? Vô mà xin bố anh kia kìa! Mà anh cần mua cái gì?
– À, con định mua cái điện thoại. Đợt con xin ba 1 lần rồi mà ba không cho.
– Cái gì, mày mua điện thoại làm cái gì con? Giờ thì cần gì điện thoại chứ? Bố anh không cho là đúng rồi! Anh mới hốt 1 con xe gần 20tr của chúng tôi còn gì.
– Thôi mà mẹ, con cần con mới xin, chứ mẹ thấy có mấy khi con đua đòi mua sắm gì đâu?
– Mệt quá, tôi không cho.
Thấy mama cương quyết quá em muốn nản chí, tính đi mua con cùi bắp xài, nhưng hiểu tính mama thường dễ mềm lòng, tôi ngồi năn nỉ ỉ ôi, một hồi ma ma tôi nói:
– Thôi tôi sợ anh rồi, sáng mai chở tôi đi tôi mua cho. Còn giờ thì anh lo đi tắm, ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi.
– Dạ. Con đi tắm đây. À mà con ăn cơm với trường rồi, không ăn nữa đâu.
Nói xong như sợ mama nổi hứng đổi ý thì chết, tôi chạy như bay vào nhà tắm, lòng sướng vui khôn tả, vậy là bước đầu tiên trong kế hoạch xem như thành công….