Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 18
Hình bóng ấy khẽ lay động, từ từ mở mắt ra, khuôn mặt ngái ngủ khẽ nhăn lại. Khẽ đưa đôi tay lên dụi mắt, nhưng chưa kịp dụi thì đôi mắt ấy đã mở to như hai hòn bi ve. Sau vài giây sững sờ, cô vội nhào tới ôm tôi, khuôn mặt úp xuống ngực tôi, bờ vai khẽ rung lên nhè nhẹ. Một cảm giác êm ái dâng tràn trong lòng tôi, mùi hương nước hoa quen thuộc thoang thoảng quanh mũi làm tôi hít lấy hít để như nếu không kịp hít thì hương thơm ấy sẽ bay mất. Bất chợt tôi cảm thấy ngực mình nóng hổi, từng giôt nước mắt đang vỡ òa trong cô và cả trong tôi…
Cố lấy hết sức, tôi khẽ nhấc cánh tay của mình lên vòng qua vai cô xoa nhè nhẹ, cô khẽ ngẩng mặt lên nhìn tôi, khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng vẫn không xóa nhòa đi vẻ đẹp yêu kiều của cô. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay lên gạt nước mắt còn vương trên khóe mắt rồi lặng lẽ ngồi nhìn tôi…
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng không gian như đang tĩnh lặng hơn, thời gian như trôi đi chậm hơn, cho 2 đôi mắt nhìn nhau thật trìu mến…
– Huyền tưởng Thanh không tỉnh lại nữa chứ! Huyền lo lắm Thanh biết không? – Cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng, nói xong từng giọt nước mắt lại khẽ lăn dài trên gò má.
– Sao Huyền nghĩ vậy? – Tôi trả lời khó nhọc.
– Tại hồi chiều bác sĩ nói Thanh có thể sẽ hôn mê lâu lắm!
“Mk, không biết thằng bác sĩ khốn nạn nào trù ẻo mình, mịa nó!” Thầm nghĩ trong đầu, tôi khẽ nở 1 nụ cười, lắc lắc đầu ý chừng tôi không sao. Cô cũng không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ ngồi nhìn tôi, đưa tay lên vuốt má tôi thật dịu dàng…
Rồi 1 đêm dài cũng trôi qua, nhìn xuống hình bóng thân quen đang gục đầu trên ngực mình ngủ ngon lành, trái tim tôi dường như ấm hơn, mọi nỗi đau trên thể xác đã không còn nhức nhối nữa, dường như một cảm giác êm ái đã xoa dịu mọi nỗi đau trên người tôi, mà cái này có vẻ còn hơn là thuốc tiên à nha, cứ mỗi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu đó, tôi lại thấy dường như cơ thể khỏe hơn gấp bội phần…
“ Té te tè tè, té te tè tè te…”, cái tiếng chuông chói tai quá quen thuộc ấy hình như nó được dùng để phá vỡ hạnh phúc, í quên phá vỡ giấc ngủ và những suy tưởng của người khác hay sao ấy. Đang tính tìm cái điện thoại xem coi nó nằm ở đâu để phang cho nó 1 cái vào tường cho xong thì thấy cô giật mình ngồi thẳng dậy, tay từ từ thọc vào …. Túi quần lôi cái đập đá ra, nhíu mày nhíu mặt ngó vào như kiểu trong đó đang có vàng rơi… Bỗng khuôn mặt đang từ ngái ngủ, chuyển sang hoảng hốt, cô đứng bật dậy, nói trong gấp gáp:
– Chết rồi, Huyền phải về nhà để còn lên trường nữa, Thanh ở lại nghỉ ngơi cho khỏe nha, chiều Huyền ghé vào chơi với Thanh tiếp!
Nói xong, cô quay lại mi gió với tôi 1 cái rồi vội vàng chạy ra ngoài. Còn lại 1 mình trong phòng, bắt đầu tôi ngồi gặm nhấm những nỗi đau nhức nhối đang truyền từ khắp cơ thể truyền sang, nhất là đằng sau gáy, nó cứ nóng ran và nhức nhối như thể có hàng ngàn cây kim đang chích vào… Ngồi lặng 1 lúc cho cái đâu nó tỉnh táo, tôi dần xâu chuỗi sự việc để tìm ra xem dạo này mình có thù oán với thằng nào không mà nó cho tôi nằm bẹp 1 đống thế này. Thằng sumo phải không ta, mà chắc là không phải nó rồi, vì thằng này có nét quân tử lắm, dám chắc nó không chơi trò này rồi, mà rủi có chơi thì nó cũng bầm dập lại thôi. Chợt nhớ ra 3 cái que củi xanh đỏ, 3 thằng này người thì lớn nhưng mà óc thì như trái nho, không biết suy đoán phán xét tình hình, mà hôm bữa về mình thấy tụi nó đang đứng cùng 1 đám khác…. Vậy là đúng rồi, chắc chắn là tụi nó chứ không ai khác…
Còn đang loay hoay với những suy luận sắc bén tựa như thám tử lừng danh Mori thì cánh cửa phòng bệnh bật mở, tiếp theo đó là sự chói lòa của 1 thân hình người mẫu ấn tượng cao 1m53, nặng 65kg bước vào, vừa nhìn thấy tôi đang ngồi thu lu 1 đống trên giường, người mẫu (hậu) chạy lại ôm chầm lấy tôi như thể mười mấy năm xa cách
– Thằng quỷ, mẹ đã dặn rồi. Ra đường bớt ngông cuồng đi mà không nghe! Để giờ nó đánh cho như thế này này. Trời ơi, con mà có mệnh hệ gì thì sao mà mẹ sống nổi hả con…..
Còn đang ngất ngây bởi bài ca vừa la vừa khóc của má mì yêu dấu thì tôi nghe như có 1 quả boom hạt nhân đang nổ đâu gần đây:
– Thằng nào đánh mày, nói tao nghe để tao điện cho chú Thắng kêu mấy thằng 113 lên gô cổ nó về đồn đánh chết mẹ nó.Ai, thằng nào?
Cái này nghe xong nếu mà tôi đang đứng chứ không phải đang ngồi chắc tôi té xỉu tại trận à nha! Lâu nay không biết má mì của mình cũng giang hồ số má dữ ta. Mà chơi hẳn giang hồ có hẳn hàng nóng và pháp luật bảo kê mới ghê à nha! Nhưng thôi chuyện này tự mình giải quyết hay hơn, nghĩ vậy nên tôi khẽ lắc đầu ra chiều không biết gì hết.
Vừa lúc đó thì một em ác quỷ mang bộ dáng của thiên thần đẩy nguyên 1 cái xe bằng inox với lỉnh kỉnh đủ thứ kim chích, hàng trắng, nhầm thuốc men bước vào, cất lên 1 cái giọng dịu dàng dễ thương tựa như sư tử gầm khiến thằng nhỏ của tôi mới sáng dậy còn đang ngái ngủ nghe xong rúc đầu trốn mất tiêu, thiếu điều kéo hoài không thèm ra:
– Đến giờ khám bệnh rồi, đi ra cho người ta làm việc!
Nghe xong 1 câu êm ái dịu dàng đó, tôi thấy má mì 2 mắt trợn ngược lên, thọc tay vào túi làm tôi tưởng đâu bả móc hàng ra mà cho con nhỏ đó thành tổ ong chứ, ai ngờ thấy bàn tay yêu dấu rút ra, kẹp theo tờ polime màu xanh yêu dấu khẽ nhét vào túi em y tá, giọng dễ thương hết sức:
– Em ráng chăm sóc thằng nhỏ dùm chị nha, nó khỏe thì chị cũng không quên ơn em đâu!
– Dạ, thôi chị cứ ra ngoài đi! An tâm, thằng nhỏ để đó em lo cho, trời ơi chị làm gì kỳ vậy, ơn nghĩa gì, em làm vì lương tâm nghề nghiệp thôi mà chị…
Nghe mà muốn ói à nha, nhưng tôi không dám ói, sợ bà y tá nhiệt tình quá tưởng tôi ói là triệu chứng của chấn thương sọ não đòi chuyển tôi đi Chợ Rẫy gấp thì khổ, miệng thì nói ơn nghĩa gì mà tay thì sao nhét tiền vào túi nhanh ghê nha! Đúng có 1 câu nói bất hủ: “ Lương y như quỷ sứ!” không sai chút nào….
Được cái ông bà già cũng lo cho thằng con dễ sợ, thấy con phải nhập viện bao luôn 1 phòng vip cho tôi nằm 1 mình 1 phòng cho nên bây h mà có chuyện gì mờ ám xảy ra, chắc cũng chẳng ai biết. Mà đúng là có chuyện mờ ám thật nha! Không lẽ con nhỏ định hiếp tôi hay sao mà nó cúi xuống nó lột cái áo + cái quần bệnh viện của tôi ra vậy nè Trời? Thân thể của tôi dường như khỏa thân khi trên người còn đúng 1 cái quần lót nhỏ xíu chỉ che đi 1 vùng nhỏ cơ thể, chết cha không lẽ sắp mất trinh sao Trời????
Còn đang mải suy nghĩ mấy cái bậy bạ, tôi nghe tiếng vắt nước “ rọt rọt”, sau đó là cảm giác êm ái, mát lạnh đang truyền đến từ khuôn mặt của tôi. Móa, tưởng được mất trinh, ai dè là con nhỏ lột đồ tôi ra để lau người cho tôi. Hix, đúng là đầu óc đen tối mà.
Con nhỏ đang cúi xuống lau cổ và lau ngực cho tôi, thấp thoáng đàng sau lớp áo blouse trắng là 2 trái cam của con nhỏ trắng bóc đang chịu sự gò bó của cái nịt ngực màu đen khẽ nhấp nhô theo hơi thở của con nhỏ. Nhìn xuống tí nữa, cái cặp mông con nhỏ căng tròn, nhìn ngon ghê à nha! Không biết mấy con y tá ăn cái gì mà con nào nhìn hàng họ cũng ngon lành cành đào hết à nha!Thằng nhỏ nãy h đang trốn, giờ thấy cảnh ngon ăn cũng ngúc ngắc đầu dậy nhiều chuyện xem coi dzụ gì, làm độn cái quần lót của tôi lên 1 cục. Cái này quê à nha, còn đang lúng túng chưa biết sao thì con nhỏ quay xuống dưới lau đùi cho tôi, chìa nguyên cặp mông bự chà bá về phía tôi ngoe nguẩy như chào mời càng làm cho thằng nhỏ kích thích dữ dội, nó đội quần lên 1 cục, còn thò đầu ra khỏi quần để dòm nữa chứ…
Con nhỏ chắc có lẽ quan với mấy cái này rồi nha, thấy nhỏ tỉnh bơ như không có gì xảy ra, cứ tiếp tục làm công việc của mình, cặp mông thì cứ ngoe nguẩy làm tôi kích thích dữ dội. Cuối cùng chịu không nổi, tức mình tôi đưa tay bóp mông con nhỏ 1 cái….