Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 16
tranh thủ ghé tiệm của vợ, online chút viết thêm chap mới cho anh em kẻo anh em chờ lại ném đá e! 😀
Đang hứng nghe con nhỏ dập 1 câu thiếu điều tôi muốn đập đầu vào ngực nhỏ chết mịa cho xong quá xá. Thằng nhỏ mới vừa bắt đầu ngóc đầu dậy tính hỏi “ Chuyện gì vậy anh?” thấy tôi như vậy nó lại thôi lủi thủi cúi đầu vẫy tay chào… Đứng tẩn ngẩn tần ngần tận hưởng cái cảm giác êm ái nhưng dữ dội vừa mới tận hưởng một hồi thì tôi thấy nhỏ lấy tay bẹo má tôi nũng nịu:
– Thôi để hôm khác nha anh! Đồ quỷ hư quá đi nè!
Mịa nó, hồi nãy làm liều tưởng bị con nhỏ cho ăn tát nổ đom đóm mắt chứ, ai ngờ nghe con nhỏ nói xong câu thứ nhất tôi đã hơi shock, nhỏ bồi cho tôi thêm câu thứ hai khiến tôi thiếu điều muốn nhăn răng sùi bọp mép lên mà cười với đời lần cuối quá! Cũng thấy hơi ngài ngại vì sự lỗ mãng vừa rồi của mình, tôi khẽ cười gượng một cái rồi quay qua tắt cái laptop, kiếm cớ chuồn cho đỡ quê, với lại tôi cũng sợ ở lại thêm chút xíu nữa tôi cầm lòng không đặng đè nhỏ ra mà vượt đèn đỏ thì có mà đen cả năm. Nuốt sự nuối tiếc vào lòng, tôi quay qua nói với con nhỏ:
– Thôi em nghỉ ngơi đi, anh chạy về nhà không ba mẹ trông!
– Uhm, thôi anh về nha! Sáng mai gặp lại nha anh!
Nói xong nhỏ chu chu cái mỏ lên ý chừng đợi tôi hôn thêm 1 cái nữa, đang tính cuối xuống hôn nhỏ thêm 1 phát cho bõ thì tôi giật nảy mình:
– Hiền ơi, có điện thoại nhà gọi qua nghe đi con!
Nhỏ cũng giật mình bởi cái giọng the thé của bà chủ, ngượng ngịu quay qua cười với tôi 1 cái, bàn tay vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt xong chạy đi thẳng, làm tôi dắt xe về mà trong lòng vẫn lâng lâng bao cảm xúc khó tả…. xen lẫn với những câu hỏi cứ chập chờn trong đầu: “ Sao con nhỏ dạn quá ta?”….
Về đến nhà, tôi tạm gác những câu hỏi đó qua 1 bên, vào nhà tắm rửa mặt xong tôi vào phòng ngồi. Dù sao nhỏ cũng không phải là người mà tôi cần nhất lúc này, mà người đó bây giờ chính là cô giáo yêu dấu của tôi. Vẫn đang phân vân không biết phải làm sao, tôi sực nhớ đến thằng quỷ Hà bạn tôi, nó có tài cua gái 1 cây ở trường cấp 2 của tôi. Móc điện thoại alo cho nó xong, tôi uể oải chạy ra quán café đợi nó…
Cái thằng quỷ sứ đặc biệt rất là điệu, nó đi ra đường bất kể là đi với ghệ hay đi với ai nó cũng phải chải chuốt láng o mới dám bước ra đường. vì vậy nên hôm nay nó cho tôi ngồi chờ dài cả cổ mới thấy nó lò dò dẫn xác tới. Vừa thấy cái mặt khỉ của nó lò dò bước lên cầu thang thiếu điều tôi muốn bay ra cho nó 1 cước, nhưng sực nhớ ra mình đang cần nhờ vả nó, tôi ráng dằn lòng lại….
Sau vài câu hỏi qua loa, tôi và nó bắt đầu đi vào vấn đề chính. Cái thằng quỷ hỏi nó ai là chủ tịch nước lúc bấy h thiều điều nó còn không biết vậy mà mưu hèn kế bẩn cua gái thì nó có nguyên 1 bụng. Nghe tôi kể rắc rối của tôi xong, nó ngồi nhịp nhịp tay, mắt nhìn về 1 nơi xa xăm như đang ngẫn nghĩ điều gì sâu xa lắm…Đợi 1 hồi không thấy nó nói gì, tôi sốt ruột tính mở miệng hỏi nó thì đã nghe nó vỗ tay vào đùi cái “đét!”, mặt hí hửng như kiểu nhà bác học Edisson vừa phát minh ra bóng đèn điện, tôi hí hửng quay sang chờ nó cho ý kiến…
– Tao nghĩ kỹ rồi, chuyện của mày có vẻ khó đây! – Nó bắt đầu lên tiếng.
– Uhm, thì khó tao mới nhờ mày chứ. Chỉ có giỏi như mày mới giúp tao được thôi chứ giờ tao biết nhờ ai? – Tôi nịnh đầm nó.
– Uhm, nhưng có cái này tao muốn nói với mày, chuyện mày giờ tao…. Bó…. Tay mày ơi!
Đang hí hửng như kiểu mèo mù vớ được cá rán, nghe nó nói xong thiếu điều tôi muốn nhào vô mà xâu xé nó ra thành trăm mảnh cho hả giận. Ngó cái mặt hằm hằm thêm cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó của tôi, nó vội vàng lên tiếng trước khi thành cái bao cát cho tôi luyện nghề:
– Thôi, tao giỡn chút xíu, mày làm gì ghê vậy? Có 1 cái là dạo này tao thấy trong người thiếu thiếu cái gì đó mày ơi!
– Mày thiếu cái gì nói mẹ ra coi, úp mở hoài. – Tôi gầm lên.
– Ấy đừng nóng bạn hiền. Chẳng qua là lâu ngày không gặp mày nên tao thấy thiếu X.O thôi ấy mà.
Mẹ thằng quỷ, ngoài thèm gái ra, nó còn thèm rượu kinh khủng. Biết tôi lâu lâu canh ông già kg để ý hay chôm 1 chai X.O trong tủ của ổng đi nhậu nên giờ nó làm khó tôi đây mà. Quay lại nhìn nó, tôi nhỏ giọng trìu mến với nó cỡ….. cái loa phát thanh:
– Mày giúp tao xong việc đi, rồi thích uống gì tao cũng chiều…..
Ngồi nghe nó phân tích 1 hồi, tôi nhận ra nếu thằng này cho nó học Tâm lý học chắc nó thi đỗ toàn điểm 10 không quá. Thầm khen nó 1 câu trong bụng, tôi tiếp tục ngồi im nghe nó hiến kế…
Vậy là theo cách của nó, tôi sẽ phải cần đến sự giúp sức của Phú sumo. Thằng này cũng chơi khó nhau à nha, mới trưa nay tôi làm thằng sumo mất mặt giờ bắt nó giúp tôi thiếu điều chắc nó lôi 3 đời nhà tôi ra mà rủa quá. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy không còn cách nào tốt hơn nên tôi đành chấp nhận, dù trong lòng cứ nơm nớp lo….
Sáng hôm sau đến trường, tôi dự định giờ ra chơi xuống cantin tìm thằng sumo, nhưng chắc có lẽ thằng ôn đó biết tôi đang muốn tìm nó hay sao mà mới đầu giờ tôi đã thấy nó lò dò dẫn xác đi ngang qua lớp tôi. Đang hí hửng chạy ra tính ngoắc nó lại, tôi đã thấy nó tự động quay qua lò dò bước vào lớp tôi, theo sau nó là 3 thằng nhóc que củi trưa hôm qua đang nghênh ngang đi theo….
– Hôm qua thằng nào đánh em tao? – Thằng sumo gầm lên.
– Dạ, anh Phú ghé chơi có việc gì không anh? – Tôi làm bộ nịnh nọt chạy ra mặc cho 3 thằng nhóc kia vênh cái mặt lên dương dương tự đắc, còn sumo thì lộ vẻ ngạc nhiên rõ rệt… – Dạ, trưa qua em không biết mấy ảnh là em anh Phú, em lỡ xúc phạm, anh bỏ quá…hự…
Đang nói dở tôi nghe như muốn nghẹt thở bởi quả đấm của thằng nhóc trưa hôm qua bị tôi đánh.Mịa nó, thằng chó đó người nó như câu củi mục mà sao nó đánh cũng đau ra phết, ngước cái mặt lên nhìn nó, tôi thấy nó đang hí hửng quay sang méc tội với sumo mặc cho sumo đang nhìn nó gườm gườm.
– Anh, thằng này hôm qua nó đánh em đó anh! Đánh chết mẹ… “Chát!”
Chỉ tội thằng nhỏ, chưa kịp nói hết câu đã bị sumo xáng cho 1 quả thiếu điều kac dái sái 1 bên, còn chưa kịp nhận ra điều gì, thằng nhỏ đã dính ngay 2 cước của sumo nằm bẹp dí dưới đất…
– Đìu móa, – sumo gầm lên – Mày không biết anh Thanh là ai hả mày? Mày có muốn chết không?
Đến lúc này có lẽ thằng nhỏ như nhận ra được 1 phần nào đó chết người trong cái sự lỗ mãn của nó, nó ngước lên nhìn tôi với ánh mắt nửa như biết tội nửa như van nài…
– Thôi bỏ đi Phú, nó không biết không đáng tội. Dặn tụi nó mai mốt ra đường đừng hỗn để người ta hốt xác là được rồi. – Tôi quay sang nói với sumo. – Thôi biến cho đẹp mắt tao, bọn mày ô nhiễm quá – Tôi quay sang đuổi mấy thằng ôn đang đứng run như cầy sấy rồi quay sang sumo – Phú, tao có việc này cần mày giúp, mày xem giúp tao được không?…..