Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 13
Đúng ra thì mấy cái chuyện đánh đấm này tôi không nên mang ra đây kể làm chi, vì nó cũng không dính dáng gì nhiều đến cái nội dung chính là mấy, nhưng tôi không ngờ nó lại dính dáng đến hai người đẹp hiền hậu của tôi…
Vừa nhận cái tuýp sắt từ tay thằng đệ, tôi lao đến tính vụt vào đầu cái thằng người thì to mà óc như trái nho 1 cái cho nó tỉnh, nhưng khi cái tuýp còn đang nằm lơ lửng trên không khí chưa kịp hạ xuống thì tôi nghe tiếng la đầy quen thuộc:
– Đừng Thanh!
Khỏi cần quay lại tôi cũng biết cái tiếng la đó xuất phát từ miệng ai. “Quái lạ, sao hôm nay cô lại đi đường này! Chết mẹ con rồi, bị cô bắt gặp thì mất điểm hết trơn! Hix…” Vừa nghĩ vậy tôi vừa đóng bộ mặt khổ quay lại phía tiếng la vừa được vang lên. Như 1 nguồn điện cao thế chạy rần rần từ sống lưng tôi dọc lên não, tôi sững sờ buông ống sắt rơi 1 tiếng “cong” xuống đường. Trời đất quỷ thần ơi, không phải 1 mà là đến 2 người đẹp đến đây ngăn cản tôi dạy cho mấy thằng đời cô hồn trường này bài học.
Từ từ lách đám đông lố nhố áo đen, 2 người đẹp tiến dần về phía tôi.
– Anh, anh có làm sao không? Em sợ anh bị anh Phú ăn hiếp nên em mới báo với cô. – Con nhỏ lúc sáng tôi gặp ở cantin lên tiếng trước.
Mịa nó, biết ngay là con nhỏ này nhiều chuyện méc cô giáo yêu dấu của tôi mà. Gặp thêm mình cũng ngu nữa, chọn chỗ nào không chọn, chọn ngay cái chỗ mà tụi cô hồn hay hẹn nhau ra đánh nhau, hèn chi nhỏ với cô tìm được là phải rồi. Thầm trách mình xong tôi hậm hực quay qua con nhỏ:
– Bộ em tưởng anh dễ bị ăn hiếp lắm hả? – Mắt tôi bắt đầu vằn lên những tia màu đỏ.
– Thôi đi Thanh! Hiền nó lo cho em thôi mà! Mà bộ em tính đánh chết người hay sao vậy hả? Có muốn bị đuổi học không? – Đến lúc cô giáo yêu dấu của tôi lên tiếng. Mà quả thật bình thường nhìn cô đã xinh, mà đến lúc cô giận lên nhìn càng xinh hơn. Quay qua thấy mặt cô đang đỏ hồng vì giận, ánh mắt thì nửa như giận dữ, nửa như cầu khẩn nhìn tôi,còn hai trái tuyết lê thì đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở, mọi tức giận trong người tôi như tan biến…
– Chỉ tại…tại… nó muốn kiếm chuyện với em trước chứ bộ – Tôi đóng vẻ mặt ngoan hiền.
– Em đừng có mà ngụy biện – Cô quát lên – Thật cô đã nhìn nhầm em, cô không ngờ em lại có 1 cái bản chất cô hồn như vậy. Từ nay em đừng có nhìn mặt cô nữa!
Nói xong, tôi thấy cô lặng lẽ quay đầu bỏ đi, còn đôi vai thì khẽ rung lên như bật khóc…. Tôi muốn chạy theo nắm tay cô níu lại để giải thích nhưng đôi chân nào nhấc nên nổi… Đành lặng lẽ đứng như Trời chồng nhìn bóng cô dần khuất sau khúc cua của con đường mà lòng nặng trĩu. Một cảm giác như mình đang mất đi 1 cái gì đó vừa gần gũi vừa xa vời làm tôi như muốn khụy xuống, nhưng rất may 1 giọng nói oanh vàng cất lên đã giúp kéo tôi về lại với hiện tại:
– Anh ơi, thôi bỏ đi anh! Tại anh Phú ảnh xảo quyệt quá nên em lo cho anh bị làm sao…
Nghe con nhỏ nói vậy tôi như muốn nổi điên lên, mọi cảm xúc nãy giờ bay đi đâu mất tiêu, giờ chỉ còn là sự tức giận và hận thù…
Quay qua ném cho con nhỏ 1 ánh mắt tóe lửa, tôi cuối xuống nhặt cái tuýp đang nằm chỏng chơ dưới đường lên từ từ tiến về phía thằng sumo đang đứng run rẩy… Mịa nó, con nhỏ giúp mình hay là nó cố ý hại mình không biết. Thà là nó kêu ông bảo vệ hay là 1 ai khác ngoài cô giáo yêu dấu của tôi có phải hay hơn không? Dồn nén bao nhiêu tức tối tính trút hết lên đầu thằng to xác nhưng nhát gan kia thì tôi chợt nhận ra 1 cái cảm giác êm ái đang truyền tới từ bờ lưng,vòng eo thì đang được khẽ xiết nhẹ bởi 1 vòng tay nhỏ nhắn, nóng hổi….
– Thôi mà anh, em xin anh đó! Bỏ đi anh nha! Cũng tội cho anh Phú lắm. – Tôi nghe giọng nhỏ Hiền cất lên.
Khẽ buông rơi cái tuýp xuống đường, tôi đứng đực mặt ra tận hưởng cái cảm giác êm ái đó mà không nói lên lời. Nhìn quanh thấy nguyên mấy chục cái mồm đang tròn vo quay về phía tôi, sém chút thì tôi phì cười vì tụi nó. Khẽ gỡ nhẹ đôi tay đang nằm trên eo mình ra, tôi từ từ tiến lại chỗ thằng Phú…
– Dạ, … dạ… em biết em sai rồi! – Thằng nhỏ quỳ thụp xuống hướng ánh mắt van nài về phía tôi – Anh bỏ qua cho em, em xin thề có chết em cũng không dám…
“ Chát!” Dơ tay xáng cho thằng nhóc 1 cái cắt ngang lời van xin của nó, tôi cất lên 1 cái giọng lạnh lung:
– Đìu móa, mày tưởng ở cái trường này mày to hả thằng chó? Tao nói cho mày biết nghen mày, tao chúa ghét mấy cái dạng như mày đó ngen, tao hẹn mày chơi solo, mày lại tính chơi hội đồng tao hả mày? Bây giờ có ngon tao với mày bước ra chơi như những thằng đàn ông thực thụ, mày dám không?
– Dạ không…không..em không dám nữa! Từ nay em không dám nữa đâu anh! Hự…
Tức mình sút cho thằng nhỏ 1 quả xém chút hộc máu, tôi lặng lẽ quay lưng bỏ đi sau khi buông thõng 1 câu lạnh như trái B52:
– Hèn như mày thì đừng có làm anh Hai ngen mày! Đừng để tao biết mày còn bắt nạt ai nữa nha con! Liệu hồn đó thằng chó….
Ra đến xe tôi còn nghe loáng thoáng mấy thằng ôn đó dạ lí nhí ở đàng sau, mặc kệ lũ chó cụp đuôi đó, tôi khẽ ngoắc thằng đệ ruột:
– Mày cầm chỗ này dẫn anh em đi chơi ngen!
Móc bóp lấy 1 xấp tiền 50k đưa cho thằng nhỏ, tôi quay qua nói cùng tất cả tụi đệ:
– Hôm này vì chuyện của tao mà làm phiền anh em nhiều quá! Chân thành cảm ơn anh em, thôi thì giờ cũng trưa rồi anh em kiếm chỗ nào nghỉ trưa đi nha! Còn tao hôm nay hơi mệt, nên không đi cùng được. Chúc anh em chơi vui!
Nói xong, tôi quay qua con nhỏ Hiền nãy giờ vẫn đứng xớ rớ ở đó:
– Trời trưa nắng rồi, thôi nhà em ở đâu, lên anh chở về cho tiện.
– Dạ thôi, em ở trọ gần đây thôi! Thôi anh về trước đi.
– Thôi cũng quá trưa rồi, anh cũng thấy đói hay là anh mời em đi ăn cơm rồi về nha!
– Dạ thôi hay là để trưa nay em nấu cơm mời anh ăn nha! – Con nhỏ lí lắc quay sang hỏi tôi.
– Ôi giời ơi, được em nấu cơm cho ăn thì còn gì bằng! – Tôi bắt đầu nhăn nhở – Thôi lên xe anh chở về nào, anh đói quá rồi…
Hỏi ra tôi mới biết con nhỏ học lớp 10c, do nhà ở xa nên nhỏ phải ở trọ gần trường, cuối tuần mới về thăm nhà 1 lần. Lặng lẽ cho xe chạy chầm chầm, tôi ngồi yên nghe con nhỏ kể chuyện và tận hưởng 1 vòng tay đang nhẹ nhàng vòng qua eo tôi…
Phòng của con nhỏ nằm sâu trong 1 con hẻm nhỏ, nhưng được cái là khá rộng và yên tĩnh. Xung quanh là 1 vườn xoài xanh ngát, tỏa bóng mát rượi. Hèn chi hồi nãy con nhỏ cứ cam đoan là mình vào phòng nhỏ sẽ thấy thích ngay. Dựng chiếc xe xuống, tôi lặng lẽ đi vào phòng con nhỏ mặc cho mấy ánh mắt thèm thuồng xen lẫn hận thù của mấy thằng con trai phòng bên đang nhìn theo…
– Anh ngồi nghỉ đi nha! Để em đi rót nước. – Con nhỏ kéo cái ghế mời tôi ngồi xong lon ton chạy đi rót nước.
– Em ở có 1 mình thôi hả?
– Dạ, tại tính em thích ở 1 mình, không thích đụng chạm anh à! Mà nè, anh là người con trai đầu tiên được vào phòng em đó. – Nói xong nhỏ che miệng cười khúc khích.
– Thật không đó? – Tôi mừng như mở cờ trong bụng – Có chắc anh là người đầu tiên không đó?
– Xí, ai thèm gạt anh chứ? Thôi anh uống nước đi, em thay đồ cái đã.
Nói xong con nhỏ đặt ly nước xuống bàn rồi đi thẳng lên gác. “ Mịa nó, con nhỏ ở có 1 mình, mà mình là thằng đầu tiên được vào phòng vậy là được ưu ái quá! Kiểu này phải kiếm cớ qua phòng nhỏ chơi hoài hoài mới được!” Khẽ mỉm cười vì cái mưu đồ xấu xa của mình, tôi khẽ cười thầm 1 cái. Ánh mắt bắt đầu khẽ tia hết phòng con nhỏ. Công nhận phòng con gái có khác, cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp. Trên tường không hề có 1 dấu bàn chân hay bàn tay nào bẩn trét lên như cái tường phòng tôi, chỉ thấy 1 vài bức tranh phong cảnh dán lên theo đúng gu thẩm mỹ của mấy đứa con gái. “ Lạch cạch” tôi khẽ nghe 1 tiếng động vọng lại từ trên gác, “tiếng này hình như là tiếng cái móc rớt” nhủ bụng như vậy, tôi chợt nghĩ đến hình ảnh con nhỏ đang từ từ lột bỏ bộ áo dài ra ở trên gác, tôi như muốn nhào lên mà vật ngửa con nhỏ ra vần cái thân hình quyến rũ của nó cho bõ, nhưng sực nhớ ra là nó mà kêu lên thì cả cái xóm này nó bu lại nó oánh cho mình chết bầm, tôi đành đè nén cảm xúc lại để giữ hình tượng….