Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 12
Tôi tưởng thằng sumo đó nó điên máu nó quay lại xáng cho tôi 1 bạt tai vì cái thái độ xấc xược của tôi nhưng nó không dại đánh người trước mặt người đẹp hay sao, chỉ thấy nó quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt nửa như ngạc nhiên nửa như hằn học:
– Được. Tao đợi mày…
Nói xong nó bỏ đi thẳng, mặc cho tôi ngồi lại đỏ mặt tía tai cùng tiếng xôn xao của tụi nhóc: “Thằng này chán sống hả mày?”, “Anh Hai đụng thứ dử rồi!”,” Mẹ, oánh chết mẹ nó đi anh Hai”,… Tôi cũng chả rảnh mà ngồi đó nghe mấy thằng oách con tán xàm, hùng hổ xô ghế đứng dậy, tôi quay lưng tính bỏ lên lớp thì lại nghe cái giọng oanh vàng vang lên:
– Anh ơi, bỏ đi. Trưa đi cổng sau về nghen anh. Em thấy anh hiền em mới khuyên thật lòng đó.
– Em yên tâm đi. Anh không sao đâu!
Nói xong tôi bỏ đi thẳng mặc cho con nhỏ đang nhìn tôi như thể tôi có cái gì đó lạ lẫm lắm không bằng. Mịa nó, ra khỏi cái trường này thì ông còn sợ thằng nào con nào nữa chứ? Có chăng thì ông sợ ông già ông thôi! Không cần em phải khuyên nhủ anh đâu cưng! ….
Hùng hổ bước vào lớp, vừa đi vừa nghĩ cách trưa nay tính sổ thằng nhãi ranh kia sao cho êm gọn thì tôi nghe 1 tiếng thét chói tai “á…á.á.á.á”, liền sau đó là 1 cảm giác có cái gì đó mềm mềm đập vào lưng nóng hổi. Và cái vật đó nó nằm im sau lưng tôi khoảng chừng 2 s thì bộ não tôi kịp nhận ra đó chính là 2 trái tuyết lê của nhỏ nào đó vừa dộng thẳng và. Hứng chí đứng im tận hưởng cái cảm giác êm ái, mềm mại đó được khoảng 30s thì tôi lại nghe 1 tiếng hét nữa vang lên, và lần này thì còn chói hơn cả lúc nãy:
– Á.á.á.á… Dê xồm! Huhuhu
Mịa nó, nó tự nhào tới ôm mình nó còn chửi mình là dê xồm. Đang điên nha, đừng chọc bố điên lên nữa nha! Quay lại tính xáng cho con nhỏ vừa ăn cướp vừa la làng 1 xáng nhưng khi thấy con nhỏ đang ngồi ôm mặt khóc huhuhu tôi lại thôi. Nhìn ra cửa lớp thấy mấy thằng đực rựa của lớp đang đứng nhăn răng cười khả ố, tôi nạt:
– Cười cái gì? Có muốn out không hả?
Nhìn cái điệu bộ của bọn nó tôi hiểu ngay ra nguyên nhân tôi có được cái cảm giác êm ái của 2 trái tuyết lê mang lại là nhờ mấy thằng ôn đó, tính trút giận lên tụi nó nhưng nghĩ kỹ lại thấy nên cảm ơn tụi nó thì hơn, với lại 1 phần tức còn nhỏ vu cho mình dê xồm, tôi quay lại nói với con nhỏ sau khi đá lông nheo với mấy thằng ôn dịch:
– Thấy trai đẹp tơm tớp tơm tớp rồi còn bày đặt! Ăn cướp xong la làng hả bà?
Con nhỏ có lẽ chưa gặp ai ăn nói ngang ngược như vậy, nên sau vài giây nín bặt ngước lên nhìn tôi, nhỏ rú lên 1 tiếng rồi ôm mặt nức nở chạy vào nhà vệ sinh….
Mặc xác con nhỏ mít ướt, tôi trở về chỗ ngồi, móc điện thoại ra gọi cho thằng đệ
– Alo, đù mẹ mới sáng sớm gọi cái cặc gì vậy mày? – Giọng thằng nhóc còn đang ngái ngủ.
– Mày mới chửi ai đó thằng chó..ó.ó.ó.ó? – tôi tức tối quát lên, nguyên bốn mươi mấy gương mặt tập trung nhìn về phía tôi, tôi đành phải dịu giọng lại – Tao Thanh nè, mày nhận ra chưa? Mày hôm nay khá rồi đó – Tôi rít qua kẽ răng.
– Chết mẹ! – Tôi nghe giọng thằng nhỏ thảng thốt – Anh Hai điện em có gì không anh Hai? Em tưởng là thằng nhóc em nó phá em chứ!
– Mẹ, giờ này mấy giờ rồi còn ngủ hả? Tối hôm qua bộ mày quật mấy shot liền hay sao vậy?
– Dạ không anh, tối qua em xỉn quá! Có việc gì không anh?
– Trưa nay tao có hẹn với 1 thằng trước cổng trường. Mình nó tao éo ngán, nhưng tao ngán nó kéo băng chơi tao. Mày xem tập hợp anh em lên trợ thủ cho tao nghen!
– Dạ ok anh! Bây giờ anh tính chơi tụi nó sao anh?…
Lên kế hoạch tác chiến cùng thằng đệ xong xuôi, tôi thấy nhẹ lòng đi đôi chút. Nếu như tính ra chơi tay đôi với thằng sumo đó tôi cũng không ngán. Tuy rằng tôi nhỏ hơn nó nhiều, nhưng do hồi bé, tôi không được mập mạp cho lắm nên ông già có cho tôi đi học karate để phòng thân. Tôi học lên được Nhị đẳng thì bỏ, không học nữa nhưng dù sao đấu tay đôi với nhiều thằng tôi vẫn không phải là tay vừa. Nhưng thường mấy thằng cô hồn trường nó éo bao giờ mà quân tử rảnh đến mức mà đi đấu tay đôi. Bọn nó chỉ thích khoảng chục thằng quây 1 thằng vào giữa, xong thằng gạch,thằng đá, thằng nắm đấm bay vào mà tấp cho đối thủ bầm dập. Và đối với thằng cô hồn trường này tôi chắc chắn là như vậy…
11h30, trống trường đánh “tùng tùng tùng” báo hiệu hết 1 buổi học nhàm chán. Tôi lách qua bầy học sinh đang đứng chen chúc nhau tranh nhau lối xuống nhà để xe. Mặc cho mấy tiếng oai oái của mấy đứa bị tôi đạp lên chân dang hét lên ở phía sau, tôi lạnh lùng lấy xe dắt ra…
Quả không ngoài tiên đoán của tôi, khi ra đến cổng trường tôi đã thấy sumo đứng đợi tôi cùng khoảng 5 thằng cũng cỡ con cháu nhà sumo. Nhìn thấy tôi đi ra có 1 mình, sumo nhìn tôi bằng 1 ánh mắt nửa như thương hại, nửa như đe dọa: “ Có mình mày thì chết mẹ mày rồi con!” Mặc kệ nó, tôi chầm chậm dắt xe ra, ngó qua quán nước bên kia đường, tôi thấy 1 bầy lóc nhóc mấy đứa mặc áo đen đang ngồi đó, thấy an lòng hơn chút xíu…
– Giờ mày muốn chơi ở đâu nhãi con? – Sumo cất tiếng hỏi tôi?
– Ra ngoài đồng xoài đi, tao thích chơi ở đó.
– Được. Đừng bỏ chạy ngen nhãi ranh.
Tôi không nói gì mà chị lên xe chạy chầm chậm nhả khói đợi mấy thằng ranh lóc cóc đạp xe chạy theo. Nhìn qua gương chiếu hậu tôi thấy mấy thằng đệ cũng đang từ từ bám theo, tôi nhủ thầm: Chết mẹ mày con ơi….
Thật sự đi đánh lộn tôi cũng đã đi nhiều, nhưng không hiểu sao bữa nay tôi thấy lo lo thế nào, không lẽ mình sợ nó? Gạt phắt cái ý nghĩ đó, tôi tự nhủ nguyên band bên mình không lẽ không chơi nó được?….
Chỉ còn khoảng 10m nữa là đến ổ mai phục, tôi đưa tay bấm công tắc còi 1 hồi dài… Chỉ tội mấy thằng nhãi vẫn chưa biết mình sắp vào chỗ chết, vẫn đang hí hửng đạp xe đi sau tôi…. Sau hồi còi của tôi, từ từ trong các bụi cây lố nhố những cái áo đen bước ra…
Dường như phát hiện ra sụp bẫy, tôi nghe đồng loạt các tiếng két…két…két vang lên, kèm theo đó là câu chửi đổng:
– Mẹ nó, bị lửa rồi quay lại ngay!
Nhưng tụi nó có quay lại thì cũng không còn đường nào chạy khi mà nguyên 1 bầy áo đen cũng đang từ từ cập sát lưng tụi nó….