Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 11
Có lẽ các bạn ai cũng biết kết cục của buổi đối thoại đó chính là 1 tờ giấy mời phụ huynh học sinh được bả trân trọng trao cho tôi trước 43 cặp mắt ếch của cái lũ tiểu quỷ. Tính ra tôi học anh văn khá là dở nhưng với mấy mẩu đối thoại đơn giản như vậy không thể nào mà tôi không vượt qua được. Duy chỉ có 1 câu hỏi của bả làm tôi cứng họng không thể nào mở miệng ra trả lời được:
– What do you want now? – Bả hỏi tôi.
“ Mẹ nó, bả ăn mặc cái kiểu như muốn cho học sinh đi tù như vậy làm học sinh không thể tập trung vào học hành được, mình chưa kiện bả là may rồi, còn đòi phạt phiết cái gì ở đây. Đã thế giờ còn hỏi mày muốn cái gì? Bả ăn mặc như vậy hỏi tôi muốn gì sao? Không lẽ tôi hét lên cho bả nghe là I want fuckyou à?” Nghĩ là vậy nhưng tôi không thể nào mở miệng ra để nói lên mấy chữ “I want fuckyou” được, vì như vậy phần thưởng dành cho tôi chắc chắn sẽ không phải là mời phụ huynh nữa mà sẽ là tốt nghiệp trước thời hạn….
Chắc có lẽ buổi học hôm ấy đối với tôi chả còn gì thú là thú vị và đáng kể ra ở đây nữa nếu như giờ ra chơi hôm đó tôi không nổi hứng xuống cantin uống nước cho nguôi giận. Vừa mới tợp ngụm nước chưa kịp nuốt qua khỏi cổ họng thì bất chợt tôi nghe 1 giọng thỏ thẻ cất lên làm tôi xém chút nữa nghẹn ngụm nước giữa cổ họng:
– Anh ơi, anh có thể cho em ngồi đây được không? Mấy bàn kia kín chỗ hết rồi.
Thường trong cuộc sống này, nếu các bạn để ý cứ con nhỏ nào mà có cái giọng nói dể thương, nhỏ nhẹ, lại thêm biết ăn nói lịch sự thì bù lài khuôn mặt nó không như trái dưa thì cũng như trái cà. Với 1 cái tâm niệm như vậy, tôi chả cần nhìn mặt con nhỏ cũng có thể chắc ăn là nó xấu 100% , vì thế cộng thêm trong lòng đang có lửa giận, tôi quay lại trừng mắt tính quát lên “ Mày xéo đi chỗ khác cho bố mày yên!”, nhưng chữ mày chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị dội ngược vào trong và nước miếng chuẩn bị từ từ trào ra….
Con nhỏ đang đứng trước mặt tôi tay đang bưng tô phở nghi ngút khói, mắt thì nhìn thẳng vào mắt tôi như cầu khần: “ anh ơi lè lẹ em mỏi tay lắm rồi nè!” Đưa mắt quét hết toàn bộ body con nhỏ, tôi thiếu điều muốn trào máu mũi. Mịa nó, ba má con nhỏ này cho nó ăn cái éo gì mà nó xinh dữ vậy nè Trời. Khuôn mặt nhỏ tròn, mang cái nét baby thơ ngây của tụi con gái mới lớn, làn da thì trắng bóc như đùi lợn cạo, và đặc biệt là không có 1 cái mụn nào trên khuôn mặt. Thú thật nhìn mặt con nhỏ tôi dám chắc các bạn chỉ có hai ý muốn: 1 là đưa tay nhéo con nhỏ cho thật đã, hai là đưa cái miệng lên hun cái chóc cho thật đã. Còn đôi mắt con nhỏ thì to, tròn với hàng mi cong vút tự nhiên nhìn như là mắt của mấy con búp bê barbie mình vẫn xem trên phim hoạt hình. Đang ngẩn ngơ thưởng thức vẻ đẹp của con nhỏ, tôi nghe con nhỏ hỏi lại 1 lần nữa, và lần này thì có vẻ nhỏ sốt ruột lắm rồi vì đang phải bưng tộ phở bốc khói trên tay:
– Dạ anh ơi, có thể cho em ngồi được không ạ?
– À, uhm – Tôi giật nảy mình – em ngồi đi cứ tự nhiên đi em.
Mịa nó, bây giờ mà nó có bắt tôi đứng dậy bón cho nó ăn tôi còn chịu chứ nói chi là cho ngồi chung. Công nhận nhìn mặt con nhỏ ngây thơ thật, nó có vẻ không biết cái ý đồ đen tối của tôi nên nhẹ nhàng cúi đặt tô phở xuống bàn, lúc này tà áo dài của con nhỏ khẽ bị kéo lên lộ ra 1 khoảng eo thon thả trắng ngần làm tôi khẽ nuốt nước miếng cái ực…
Có lẽ con nhỏ không để ý đến cái hành động sỗ sàng vừa nãy của tôi, chỉ thấy nhỏ khẽ quay qua nhăn răng cười “hì” với tôi 1 cái rồi quay lại với cái ghế ngồi xuống.
– Anh ăn gì chưa? Hay là ăn với em nhé! – Con nhỏ quay sang dụ khỉ tôi.
– Uhm, cảm ơn em. Em ăn đi, anh không có thói quen ăn sáng.
Con nhỏ không nói gì nữa mà lặng lẽ cúi xuống gắp từng cọng phở cho vào miệng. Tôi cũng lặng lẽ không nói gì mà để cho con mắt làm nhiệm vụ. Con nhỏ này được cái đẹp nhưng hơi lùn, chắc độ khoảng 1m52 là cùng. Nhìn cái áo dài được may bằng vải mỏng nhưng xịn của nhỏ, tôi cũng có thể đoán được nhỏ là con nhà đại gia của cái xứ này. Liếc qua vòng 1 của nhỏ, chỉ thấy thấp thoáng cái áo lót màu trắng có thêu mấy cái hoa văn trái tim màu hồng ẩn hiện sau lớp áo mỏng. Không biết con nhỏ này đi học có độn giấy vệ sinh vô ngực hay không mà ngực nhỏ to quá xá, với bộ ngực này nghi chắc nuôi sống cả tiểu đội từ cái nguồn sữa tự nhiên nguyên chất quá! Thầm nghĩ như vậy, tôi khẽ liếc xuống cái mông đang chu chu ra ngoài để gắp phở của nhỏ. Cặp mông tròn, lại nằm trong 1 cái quần lụa ôm như chỉ muốn phá rách cái quần mà phô trương ra ngoài của nhò chắc là đưa lên giường để doggy thì cực kỳ sướng. Đặc biệt, cái kích thích tôi lúc đó nhiều nhất chính là cái viền quần lót màu xanh đang ẩn hiện sau đáy quần của con nhỏ….
Không biết là ông Trời thương tôi hay là muốn hại tôi có thêm 1 cái giấy mời phụ huynh nữa mà chỉ biết rằng là sáng h tôi toàn được chiêm ngưỡng những cảnh khiến cho đầu óc thì lơ mơ, còn con trym thì ngỡ ngàng. Còn đang chìm đắm trong những ý nghĩ thật là trong tối của mình thì tôi nghe cái giọng ồm ồm quen quen vang lên:
– Hiền sao đi ăn mà không gọi anh đi cùng vậy?
À thì ra con nhỏ này tên Hiền, người đẹp mà tên cũng hiền thật ấy nhỉ. Nhưng không biết nó có Hiền thật không ta? Quay sang liếc con nhỏ, thấy con nhỏ vẫn tỉnh bơ ngồi gắp từng cọng phở đưa lên miệng ăn như không có chuyện gì xảy ra. Tạm thời rời mắt khỏi thân hình con nhỏ, tôi lia mắt qua chỗ cái giọng nói vô duyên vừa cất lên lúc nãy. Đang tính quát: “ Đìu móa xéo cho ông tận hưởng…” thì tôi lại bắt gặp cái cảm giác lành lạnh chạy dọc từ sống lưng lên não như lúc sáng. Trời đất quỷ thần ơi, sao tự nhiên sáng nay con gặp cái thằng khốn nạn này hoài vậy nè Trời? Thì ra là cái giọng nói vô duyên hồi nãy chính là từ cái miệng của cái thằng nhóc lúc sáng vừa hăm dọa tôi. Như vừa nhìn thấy người quen, thằng nhóc liền tia cái mắt từ dịu dàng sang tia lửa chiếu sang tôi:
– Mày làm cái gì ở đây? Cút mau! – Nó quát lên.
Mẹ nó, nó tưởng tướng nó to nó ngon bắt nạt người khác sao Trời? Mịa mày thử bước chân ra đường coi, tao không cho mày chèm bẹp tao mới lạ. Nghĩ là vậy, nhưng biết đây chưa phải là đất của tôi, nên tôi quay lại nói chuyện với nó bằng 1 cái giọng thật nhã nhặn:
– Xin lỗi bạn, mình ngồi đây uống nước lâu rồi. Bạn có thể qua bàn bên cạnh ngồi dùm.
Nói xong, tôi quay lại đưa ly nước lên miệng uống như không có chuyện gì xảy ra. Đối với tôi thì không có chuyện gì, nhưng đối với toàn bộ tụi học sinh có mặt ở cantin lúc đó thì như đang có động đất 12 độ richte vậy. Tôi nghe vài tiếng xì xào bàn tán: “ Thằng này liều dám cương với anh Hai!”, “ Thằng này chán sống rồi”, vân vân và vân…
Nghe mấy thằng nhóc kia nói vậy tôi cũng hơi lạnh sống lưng. Đang ngồi nhắm mắt đợi ăn nguyên cái ghế hay cái chai vào đâu thì tôi nghe 1 giọng nhỏ nhẹ cất lên:
– Thôi bỏ qua cho ảnh đi anh Phú. Tại sáng nay em đói quá nên đi vội quên không gọi anh. – Con nhỏ HIền quay sang nói với thằng anh Hai với cái khuôn mặt như kiểu sắp ói tới nơi.
– Uhm, vậy hả? Sáng mai đi nhớ kêu anh nha! – Cái giọng ồm ồm bày đặt giả bộ nhỏ nhẹ vang lên – Còn mày, lần này người đẹp xin thì tao bỏ qua nha mày, coi chừng ngen mày….
Nói xong thằng nhóc bỏ đi thẳng sau khi ném cho tôi 1 cái nhìn tóe lửa. Bực mình vì mất mặt trước mặt người đẹp, quyết không để cho thằng chó đó làm nhục và phá đám mình mãi được, tôi lên tiếng:
– Chó con, có ngon trưa nay hẹn mày trước cổng trường…..