Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 10
Không biết mấy thằng con trai trong trường tôi có phải là dê trong chuồng bị bỏ đói cả tháng không thấy gái hay không mà khi cô giáo yêu dấu của tôi vừa bước ra, bọn chúng đồng thanh ồ lên như có ai tập trước cho bọn chúng vậy. Nhìn cái mặt tụi nó thêm cả mấy ông giáo đáng kính (Ngoại trừ vài cụ giáo chắc do tuổi cao sức yếu nên cái chân 3 không thê hoạt động) thằng nào cũng như kiểu mấy con chó đang đứng bằng 2 chân le lưỡi ra nhìn cục xương lơ lửng trên mỏ.
Sau vài phút sững sờ vì sự xuất hiện của cô giáo mới, tôi bắt đầu nghe loáng thoàng: “Cô đẹp quá bọn mày ơi!”, “ Trời ơi, chắc con chết mất má ơi. Cảm ơn Trời đã cho con vào đây học!” “ Cô ơi cô xinh quá!” vân vân và vân vân… Nhưng có lẽ làm tôi cú nhất là cái giọng ồm ồm quen quen đang la hét từ phía xa: “ Thằng nhóc con tránh xa cổ ra!”. Quay qua liếc cô, tôi thấy cô chỉ khẽ mỉm 1 nụ cười rồi đi thằng về ghế ngồi sau khi nhìn tôi với 1 ngụ ý: “Kệ mẹ lũ chó tháng 7 đó đi Thanh!”
Uhm, thì kệ, 1 con chó đói thấy 1 con chó khác có xương nằm gặm thì nó phải ganh thôi. Thầm nghĩ trong đầu như vậy, tôi thấy an ủi phần nào. Lấy 1 bộ dáng đường hoàng oai vệ, tôi tiến lên bục để micro trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của khoảng gần 1000 thằng học sinh và mấy ông thầy giáo….
Kết thúc buổi chào cờ đầy sự hằn học đó, tôi lượn qua cười với cô 1 cái rồi đi lên lớp. Vừa vô đến chỗ ngồi chưa kịp nóng đít, tôi đã nghe cái giọng chanh chua của con nhỏ lớp trưởng êm ái tựa biển động vang lên bên tai:
– Thằng quỷ, hôm bữa đi chơi về không có quà à?
– Hả, cái gì? – Tôi bực mình quay lại gắt lên.
– Tôi hỏi là hôm bữa đi chơi về không có quà cho tụi tôi hả? – Con nhỏ làm mặt thớt hỏi lại mặc cho tôi đang nhìn nó với ánh mắt nảy lửa.
– À, hôm bữa vô rừng, thấy cái cây cảnh đẹp lắm tính mua về tặng bà, nhưng sực nhớ ra heo nó chỉ chơi rau lang, rau muống với chuối chứ không chơi cây cảnh nên tôi thôi. ( Báo cáo các đồng chí là bạn lớp trưởng ngoan nhưng không hiền của tôi có thân hình hơi bị ốm nên được đặt cho biệt danh là Hoa heo)
Mà không biết có phải con nhỏ nó có phải là dòng họ nhà heo không nữa hay là heo lai tắc kè bông thì tôi không biết. Chỉ thấy mặt con nhỏ từ màu vàng chuyển dần sang đỏ, đỏ chuyển dần sang tái, tái chuyển dần sang xanh. Chết mẹ đừng nói nó bị Heo tai xanh í nhầm heo mặt xanh chứ trời. Tôi thấy con nhỏ mắt bắt đầu đo đỏ nên cũng thôi không chọc nữa, mặc kệ nó lầm lũi trở về chỗ ngồi giữa những tiếng cười hô hố của lũ con trai lớp tôi. “ Cho chết, cái tội dám chọc đến bố!”, tôi nhủ thầm…
Trống báo hiệu tiết 1 vang lên, tôi ra hiệu cho cả lớp im lặng. Mà cái tụi quỷ khốn nạn, không bao giờ tụi nó chịu nghe lời tôi, nhưng sau khi nghe tôi hét lên:
– Cái lũ trời đánh bọn mày, tiết này là tiết của cô chủ nhiệm tụi mày có im được không?
Như là 1 câu thần chú, sau khi tôi đọc nguyên 1 tràng thì đồng loạt 28 cái mồm của tụi con trai im bặt, còn lũ con gái thì vẫ xì xào tán chuyện. Vừa lúc đó thì cô chủ nhiệm bước vào kèm theo 1 câu nói:
– Thằng Thanh kia, mày làm gì la cho cả trường nghe vậy? Mai mốt loa trường hư mày chịu khó xuống thay nó nha!
Quả này thật sự quê à nha, nhưng lửa giận chưa kịp đưa tới não thì nó đã quay ngược chạy về nơi trung tâm chỉ huy. Thằng nhỏ của tôi khẽ nhúc nhích, ngóc cái đầu lên hỏi: “Cô mặc cái éo gì đẹp dữ vậy anh?”…
“Cái bà này chắc muốn đầu độc tụi con trai mới lớn sao Trời?” Tôi nghĩ thầm còn con mắt thì tia bà sát sao. Hôm nay cô mặc 1 cái áo dài màu xanh nhạt, nhưng đặc biệt ở chỗ cái áo có thể giúp người xem biết được trên người chủ nhân có cả thảy bao nhiêu cái nốt ruồi tất cả. Mà cái bà nội này cũng dâm, chơi diện cái ào dài đã mỏng thì chớ, bên trong còn chơi nguyên cái áo lót màu đen. Tia đến đây thì tôi bắt đầu có cảm giác thằng nhỏ đang muốn phá chuồng nhầm phá quần chui ra, phía sau thì bắt đầu vang lên vài tiếng nuốt nước miếng : ực! ực. Tia camera xuống vòng 3, tôi như muốn nổ cả 2 con mắt. Phía sau lớp quần lụa mòng là chiếc quần lót viền ren ẩn hiện nhìn thật kích thích. Mà cái quần thì màu trằng, bên trong bả chơi cái quần hồng mới chết người chứ. Lạy chúa, có đi tù 18 năm vì bả chắc con cũng chịu quá….
Đang mải mê suy nghĩ những ý nghĩ bậy bạ thì em thấy như có ai đang hích hích cái tay mình, bừng tỉnh sau cơn mê muội, tôi nghe giọng oanh vàng chết người vang lên:
– Thanh, please standup! What do you do?
– Dạ, what so you do?à ừm, I’m …. – Tôi ấp úng đứng dậy – I’m learning.
– Em nói cái gì Thanh? – Bả tức tối gào lên bằng tiếng việt, mà cái lúc bả cố gắng hét to như vậy nhìn bộ ngực bả phập phồng theo hơi thở nhìn gợi tình bà cố luôn – Em ngồi học mà cô gọi cả buổi không nghe là sao? Em có muốn được uồng trà không hả?
– Dạ em xin lỗi cô, tại em đang mải nghiên cứu cuốn sách cô… – Gió bão nổi lên ào ào.
– Em ngồi đọc sách hả? Vậy được, đối đáp tiếng anh với cô, nếu được cô cho em điểm 10, nếu không được mai em mời phụ huynh lên đây gặp tôi, được không?
Đến nước này mà bả còn hỏi được không làm gì Trời. Thôi đành chấp nhận số phận mà gật đầu thôi. Lỡ đâm lao phải theo lao trong khi cái lao này chả biết tí gì về tiếng anh….