King of Heroes - Kẻ Cứu Thế Gian - Chương 141
Chương 141: Bắt đầu hành sự
Thiên Tú không ngờ đội ba người đáng khinh này lại lôi cả Saika Kawakita ra. Đây là lần trước cậu giúp họ download, nhưng nhân phẩm của Tú vẫn còn tốt chán, sau khi xem xong cậu cũng không nhận xét cô diễn viên này xấu. Cậu nhìn Đoan Nghi, gương mặt nàng lúc này ửng đỏ thẹn thùng trông xinh đẹp vô cùng.
“Tiểu thư xinh đẹp, cô cân nhắc thế nào? Phải biết rằng càng kéo dài thời gian thì lệ khí của ác quỷ càng mạnh, càng khó tiêu diệt.” Thôi Phán Quan len lén chớp chớp mắt về phía Thiên Tú, ý bảo cứ để y lo hết.
Mà Hắc Bạch Vô Thường cũng đồng loạt ra tay. Chỉ thấy họ vẫy tay một cái, nhất thời một bức tường lửa bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt Đoan Nghi. Ngọn lửa đỏ phát ra nhiệt độ nóng rực khó có thể tưởng tượng, hệt như có thể hòa tan bầu trời, thiêu hủy mặt đất. Đoan Nghi có thể cảm giác được con quỷ ẩn náu trong người mình đang rít gào vùng vẫy. Những gì hôm nay nhìn thấy đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của nàng. Nhưng có một điểm có thể khẳng định rằng, nàng quả thật gặp phải ác quỷ bám vào người gây khó dễ.
Đúng vào lúc này, Địa Ngục Nghiệp Hỏa trước người nàng càng đốt càng vượng, ngọn lửa vốn màu đỏ thậm chí đã biến thành màu u lam cực nóng. Một cơn đau dữ dội từ trong đầu nàng truyền tới, hệt như có thứ gì đó muốn xông tới bửa đôi đầu nàng ra. Tiếng rít gào đáng sợ kia vang lên từ sâu trong linh hồn nàng, lại khiến nàng không nhịn được bịt lỗ tai: “A… Thiên Tú, cứu em, cứu em với…”
Trong cơn đau dữ dội rốt cuộc Đinh Triệu Đoan Nghi đã đưa ra quyết định. Thiên Tú cũng quyết định “làm người tốt tới cùng”, hay còn gọi là “người không đáng khinh phí tuổi trẻ”, “làm người không biết hưởng thụ là uổng phí cuộc đời, có gái đẹp không chịu chịch là con rùa rút đầu”…
Trong lòng Nguyễn Cao Thiên Tú hoàn toàn không có mâu thuẫn gì, cũng không có đấu tranh giữa thiên thần và ác quỷ. Tất cả đều là tiếng rên rỉ của ma quỷ. Cậu vội vã chạy tới. Lúc đi ngang qua bên người đám Hắc Bạch Vô Thường cậu thấp giọng nói: “Lần sau tới Dương gian, Nightclub Candi Shop Bar tôi mời khách, overnight!”
“Ngài không lỗ đâu, hàng cực phẩm này dùng tiền cũng mua không được.” Thôi Phán Quan nói bên tai Thiên Tú, thuận thế còn đẩy Tú một cái, giúp cậu thuận lợi xuyên qua tường lửa đi tới bên người Đoan Nghi.
Lúc này cô bé đang bị nhiệt độ cao thiêu đốt đau đớn vô cùng. Mà con ác quỷ trong người cô nàng càng chịu đả kích mang tính hủy diệt. Nó rít gào điên cuồng, muốn lao tới nhưng lại không dám đâm đầu vào, tiến thoái lưỡng nan lại càng thêm tra tấn Đoan Nghi.
Nàng vừa nhìn thấy Thiên Tú liền lập tức nhào vào ngực cậu, ôm chặt cậu giống như muốn đập đầu vào tường trong cơn đau dữ dội.
Thanh âm của Thôi Phán Quan chầm chậm truyền tới: “Nếu hai người đều đã chuẩn bị đầy đủ, vậy thì chúng tôi sẽ đổi một nơi khác cho hai người mau chóng bắt đầu nhé.”
Đoan Nghi cố sốc tinh thần ngẩng đầu nhìn Thiên Tú. Vẻ mặt xấu hổ lại thêm chút vội vã, nàng cắn răng rồi rốt cuộc cũng gật đầu.
Cùng với cái gật đầu của Đoan Nghi, cảnh vật trước mắt họ bỗng biến đổi. Hai người đặt mình vào một không gian hoàn toàn đóng kín như một cái hộp hình vuông, xung quanh và trên dưới là lớp băng mỏng, hoàn toàn không có gì khác ngoài một cái giường. Đây là một mảnh hư vô nhưng lại mang đến cho họ một cảm giác dồn nén. Phía dưới lớp băng chỗ hai người họ đang đứng là Địa Ngục Nghiệp Hỏa vô cùng tận hừng hực như sóng cuộn nhưng lại bị lớp băng ngăn cách. Có điều lớp băng lại đang từ từ hòa tan.
“Hai người nắm chắc thời gian nhé. Khi lớp Thiên Địa Huyền Băng này tan hết thì Địa Ngục Nghiệp Hỏa sẽ nuốt chửng cả không gian thiêu cháy ác linh, nung khô thân thể của ngài King of Heroes. Vì không để vị tiểu thư kia bị thương tổn, tốt hơn hết mau chóng dẫn ác linh trong cơ thể cô ấy vào trong cơ thể Ngài.” Thanh âm của Bạch Vô Thường truyền tới.
Đoan Nghi vẫn đang hứng chịu nỗi đau đớn do ác linh mang tới nhưng nàng vẫn kiên trì ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng hỏi: “Họ, họ không ngờ ngay cả phim con heo cũng có. Thế họ có nhìn lén, chụp lén chúng ta hay không?”
Thiên Tú cười nói chắc nịch: “Sẽ không có đâu!”
Nàng mở tròn đôi mắt ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Tú cười cười: “Vì anh tin họ.”
Đoan Nghi: “…”
Rồi cậu nói tiếp: “Thế chúng ta bắt đầu được chưa?”
Nàng khẽ gật đầu, được Đoan Nghi bật đèn xanh, cậu mừng thầm trong lòng vội bế nàng lên giường. Đôi tay cậu bắt đầu sờ soạng đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc đang run rẩy của Đoan Nghi duỗi ra, nhìn thiếu nữ kiều sắc khiến cậu phát thèm, một tay cậu ném đôi giày của nàng trong cái nhìn kinh ngạc của nàng, một tay cậu bắt lấy mắt cá chân tinh tế của nàng.
“A! Anh… Tú!” Thanh âm của nàng mang theo sợ hãi đang trào dâng.
“Em bình tĩnh chút, anh chỉ muốn nếm thử hương vị của chân ngọc ngà của em thôi mà.” Tú cười cười rồi lại bóp đến cổ tay tuyết trắng mảnh khảnh của nàng, cho dù Đoan Nghi có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của cậu.
Bàn chân nàng trắng nõn trơn bóng mang những ngón chân đẹp như ngọc, hai bàn chân phảng phất mùi hương thật khó tả, chỉ vậy cũng đủ tạo ra lực sát thương vô cùng lớn, Tú há miệng mút lấy ngón chân run rẩy của nàng.
Thiên Tú hài lòng nhìn thiếu nữ bị mình dọa sợ trước mắt, khuôn mặt nàng trắng bệch như hoa lê thật đáng thương, đến mức cậu không nhịn được mà muốn làm nàng đau, muốn làm nước mắt nàng rơi thêm càng nhiều hơn nữa.
Bị nam nhân dùng đầu lưỡi liếm hút, những ngón chân của nàng bị bao bọc trong khoang miệng ướt đầy nước bọt của Tú. Đoan Nghi chợt nhận thấy Tú biến đổi thành con người khác, có vẻ sói thì đúng hơn. Nàng giãy giụa trên giường, lớn tiếng thét đến chói tai: “Buông em ra a! Anh Tú! Không cần làm như vậy nữa đâu!”
Nàng khóc thật mê người, Thiên Tú lại càng thêm kích thích mà dùng môi lưỡi mình cắn hút ngón chân nàng, cậu há miệng cười, cúi đầu cắn chân nàng để chân Đoan Nghi hằn lên tia máu đỏ ửng.
“A! Đau quá… Em suy nghĩ lại rồi! Không, không cần làm thế nữa đâu! Ô ô.” Nàng hét lên.
Làn da nàng vừa mỏng vừa non nên mới bị Tú cắn nhẹ cũng ứa ra tơ máu, cậu dùng đầu lưỡi liếm vết máu đỏ tươi, Tú nhìn cô bé khóc lóc đang nằm trên giường, cuối cùng cũng đến ngày nàng sắp giã biệt đời con gái.
“Bình tĩnh nào, thật ra đây chỉ là màn kịch mà đám Thôi Phán Quan giúp anh để đoạt lấy trinh tiết của em chứ thực ra con quỷ trú trong người em anh muốn giết nó lúc nào chẳng được.” Thiên Tú cười giải thích cho nàng hiểu.
Đoan Nghi trợn to mắt, nàng không thể tin vào tai mình từng chữ Tú nói ra, Thiên Tú… thật giống ác quỷ, cả người nàng rùng mình, tinh thần đã kinh sợ đến cực điểm.
“Đừng nhìn anh như vậy, anh đã hết nhẫn nại rồi, bộ dáng của em mê người như vậy thật làm anh muốn nhanh chóng lột sạch quần áo của em, kéo hai chân em ra nhìn xem cái lỗ âm đạo non tơ của em…”
Biến thái! Đoan Nghi nhận thức mình đang gặp mặt một tên đại biến thái, thế mà trước đây nàng và Ái Phi cứ tưởng Tú là một con người chính trực chỉ có một vài tật xấu không đáng kể, nhưng hôm nay…