Không Lối Thoát - Chương 7
Vào tới nơi đã hơn 8h rồi, tôi thu xếp chỗ ngủ cho cha tôi trong khi ông đi tắm rửa (cha cũng đi cùng vì dù gì cũng sui gia với nhau mà). Vợ tôi và thằng em vợ thì lo cơm nước mồi màng. Nó dự định nhậu với thằng anh rể là tôi sương sương đêm nay. Anh em lâu lâu mới có dịp gặp mà. Bàn cơm dọn ra, thằng em chạy đi đâu đó 1 lúc thì quay về với 1 người đàn ông. Người này tên là K’Lang (đọc là Kơ-Lang), người dân tộc K’Ho, thường làm công cho nhà vợ tôi mỗi khi có việc mùa màng. Nhà vợ tôi thu xếp cho hắn ở trong 1 căn chòi dưới chân con dốc sau rẫy nhà tôi. Hắn lớn tuổi hơn tôi, ước chừng 37, 38 gì đó. Người cao chừng hơn 1.80m, vạm vỡ, rắn chắc với những cơ bắp cuồn cuộn. Trong suốt bữa ăn, cha không nói câu nào, cứ gườm gườm nhìn thằng dân tộc. Cũng phải thôi, tôi biết rõ ông đang tức tối vì cặp mắt của hắn cứ hau háu dán vào vợ tôi. Mà phải công nhận cặp mắt của hắn mọi rợ thật. nhìn gì mà cứ thẳng tưng, không né tránh gì cả, cứ như muốn lột truồng người ta ra vậy. Cha tôi chỉ ăn được 1 lúc rồi đòi đi ngủ. Có lẽ vì ông mệt sau 1 chặng đường dài, cũng có lẽ vì không muốn phải chứng kiến cảnh ghen tức thêm nữa. Tôi cười thầm trong bụng: “mẹ… tôi là chồng còn không tức, ông là cái thá gì?”.
Còn lại 3 người ngồi uống với nhau, vợ tôi cứ thỉnh thoảng đi ra đi vô tiếp thêm mồi cho 3 thằng, và cứ như vậy em phô diễn đều đều, lúc thì vú, lúc thì bụng, lúc thì đôi cánh tay nuột nà của em cho cái thằng dân tộc kia thưởng thức. Cặp mắt trắng dã của hắn cứ như muốn lồi mẹ hết ra ngoài vậy. Tôi nghĩ bụng: “Mấy thằng dân tộc này thì khỏe phải biết. Nếu mà để nó “múc” Như Ý thì chắc phải tiếp thuốc mê cho em liên tục, chứ 1 lần thuốc sợ không đủ, em tỉnh lai mất”. Với lại ai mà biết trước, khi đi tôi có chuẩn bị đem thuốc đi đâu. Thôi thì cứ để trong sự tưởng tượng vậy.
Nhậu thêm 1 lúc chúng tôi cũng giục nhau đi ngủ sớm để mai ra nhà bố mẹ vợ cho sớm…
… Tiệc tùng nhà vợ tôi hôm đó thật vui, họ hàng lối xóm đông ơi là đông. Rượu cứ hết can này lại can khác. Như Ý thì thể hiện đúng 1 vai trò 1 người chị cả trong nhà. Em chạy việc thoăn thoắt. Thết đãi các món ngon cho mọi người, mà tôi nghĩ món ngon nhất có lẽ là chính cái thân thể của em. Một thân thể gốc quê nhưng đã đô thị hóa, hợp thời. Quần áo em mặc chỉ là đồ tầm thường thôi, chẳng phải hàng hiệu chi cả vì thu nhập chúng tôi cũng trung bình thôi mà. Nhưng phải nói tôi luôn tự hào vì vợ tôi rất biết cách mix đồ. Bộ đồ em mặc luôn tôn vinh những nơi gợi cảm nhất trên cơ thể cho cánh mày râu chốn thôn quê trong bữa tiệc. Những lúc em cúi xuống đặt khay đồ ăn lên bàn, tôi thấy rõ những gã đàn ông bàn đó có thèm nhìn xem món vừa đem lên là món gì đâu. Chỉ toàn nhăm nhăm nhìn vào khoảng hở do cổ áo em xệ xuống, ở nơi đó đang phô bày 1 cặp vú trắng ngần tươi nguyên. Đã vậy, cứ thấy em đi ngang là kêu em lại, lúc thì bảo cho thêm cái này, cái kia, chỉ là để có cơ hội tìm cách nhìn vú, hoặc đụng chạm em mà thôi. Không ít lần tôi chứng kiến những cặp mắt là ngà rượu thèm thuồng nhìn vợ tôi, hoặc có kẻ cả gan hơn, làm như vô tình lúc đi lại, chạm vào tay em, hoặc mông em, thậm chí là tỳ hẳn cả cái cùi chỏ vào vú của em. Có kẻ còn cố tình chen qua chỗ hẹp giữa 2 bàn tiệc nơi em đang đứng đó tiếp đồ ăn, dí nguyên cả phần hạ bộ vào cặp mông căng tròn đang vểnh ra của em, những lúc đó tôi thấy em vội né ra, mặt thì ngượng chín dù miệng vẫn cứ cười. Có lẽ em đã cảm nhận ra được cái cục than nóng hổi cứng ngắc của tên kia. Người dân quê thì mấy ai mặc quần sịp đâu, cho nên thế nào mà em chẳng cảm nhận được nguyên con. Nói thật là suốt bữa tiệc đó, tôi không uống nhiều vì sợ không đọ lại tửu lượng với mấy người ở đây, nhưng mặt thì cứ nóng ran lên, c ặ c thì dựng đứng suốt cả ngày.
Cuối cùng thì tiệc cũng tan, mọi người lần lượt về hết. Tôi ngồi uống trà với bố vợ đợi cho Như Ý và mọi người dọn dẹp xong thì trở vào rẫy. Cha tôi đã say quắc cần câu, không còn biết trời trăng chi nữa. Mới có mỗi 1 ông sui nên bố vợ tôi dắt hết bàn này đến bàn khác để uống, không gục mới lạ. Thôi đành để ông lại ngoài này ngủ. Chúng tôi réo thằng em về cùng thì chẳng biết nó chạy đâu mất tiêu rồi. Thế là chúng tôi trở về một mình.
Tắm rửa xong, tôi ra đứng trước sân làm điếu thuốc. Có 1 bóng người đang liêu xiêu trên con đường đất đỏ đổ về phía cuối dốc của rẫy nhà tôi. Dường như thấy tôi đang đứng, Bóng người đó đứng lại và gọi với vào: “Ơi… Ông anh thằng K’Nguyên ơi…” – Rõ ràng là giọng thằng dân tộc. Vì nó chơi thân với thằng em vợ tôi nên nó ghép luôn cái chữ “K” trước tên thằng Nguyên nói là cho thân mật. Ngày hôm nay nó cũng phụ giúp tiệc cho nhà vợ tôi. Suốt cả ngày nó chỉ lăng xăng dưới bếp phụ giúp vợ tôi làm món, nói là phụ vậy chứ tôi thừa biết ý đồ của nó. “K’Lang hả?” tôi nói với ra. “Uh… Cuối chiều K’Nguyên nó rủ mình qua nhà thằng bạn nó nhậu. Giờ say rồi… Ngủ lại đó luôn rồi… Nó nhắn đừng chờ nó…”
“Cám ơn K’Lang nghe”. “Uh…” nó trả lời rồi lại tiếp tục xiêu vẹo đi về cuối rẫy. Tôi vứt đót thuốc đi và vào nhà mở Tivi xem đá bóng. Như Ý thì đã ngủ ngon lành trong phòng sau 1 ngày thấm mệt…
(Nói luôn là từ đoạn này về sau tôi tự tạo nghe mấy bro. Vì chứng kiến mấy thằng đàn ông thôn quê cứ thèm thuồng vợ tôi nên về nhà tôi tự nghĩ ra chap này để tự thỏa mãn).
Đang lim dim nửa xem tivi nửa mơ màng, bỗng tôi thấy có cái gì sắc lạnh nơi cổ. Nhìn xuống tôi thấy ngay 1 con dao quắm (loại dao giống như cái liềm ở miền tây vậy nhưng dài hơn, dùng để làm rẫy) đang kề ngay yết hầu của mình. “Chết cha, gặp cướp rồi, hồi nãy vào chắc quên khóa cửa” – tôi kêu thầm trong bụng. Một bàn tay túm tóc tôi lật ngược lên, tôi thấy ngay khuôn mặt thằng K’Lang, trông dữ tợn vô cùng. Hắn gằn giọng: “Im… la tao cắt cổ mày luôn”. “Tôi… tôi có… ít tiền lắm… Lấy nhưng tha cho tôi…” – tôi lắp bắp run sợ. “Tao cần gì tiền của mày… tao muốn con Ý… Tao muốn nó từ khi nó còn ở đây… từ khi nó mới mười mấy tuổi kia… đưa hai tay ra” Hắn ra lệnh. tôi tăm tắp nghe theo. Rất thành thạo và nhanh nhẹn, hắn dùng sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn trói gô hai tay tôi thật chặt. Rồi hắn lôi tôi xềnh xệch vào phòng ngủ nơi Như Ý đang ngủ. Hắn mở đèn và lôi tôi đến cái cột nhà, cột luôn đầu dây thừng còn thừa trói hai tay tôi dính chặt vào cây cột.
Nghe tiếng động. Như Ý Mở mắt tỉnh dậy. Chỉ thoáng nhìn em như đã hiểu hết. Em thét lên thất thanh theo bản năng khi hoảng sợ, nhảy vội xuống giường định bỏ chạy.
Thằng dân tộc lúc này đã trói xong tôi, chỉ 1 bước nhảy hắn đã túm được Như Ý lội ngược trở lại vào lòng hắn. “Chạy đi đâu cưng, Đêm nay cưng ở đây cho anh hành hạ cưng để thỏa tấm lòng mong ước của anh coi… hắc…hắc” – giọng cười của hắn cũng quái lạ hơn người ta.
“Bỏ tôi ra… Tô lai lên bây giờ. – Như Ý quắt mắt nhìn hắn và lớn tiếng nạt lại. Anh nên biết thân phận của anh chứ. Sao anh có thể vô ơn như vậy…”
“Phải… phải… anh chỉ là thằng cu li cho nhà em thôi mà… hắc… hắc… – hắn lại cười thật quái gở. Nhưng thằng cu li này thèm muốn cô chủ nhỏ xinh xắn này lâu lắm rồi. Anh đã thích em từ khi em chỉ mới 13 tuổi, từ khi mà vú em chỉ mới nhú cỡ này nè”. Vừa nói hắn vừa khum tay lại miêu tả kích cở mà hắn đang miêu tả. Thì ra thằng này nó đã thèm vợ tôi từ khi nàng mới dậy thì thôi. Quả là có nhiều điều làm tôi bất ngờ.
“Rồi từ đó anh dõi theo cưng từng ngày, dõi theo sự nảy nở trên cơ thể cưng từng ngày một. Chắc cưng không thể biết được anh đã rình xem cưng tắm mỗi ngày. Những lúc đó anh chỉ muốn xô cửa nhà tắm đè ngửa cưng ra để đụ… hắc… hắc… nhưng phải, bọn con gái người Kinh như cưng đâu bao giờ thèm để mắt tới người như anh. Cưng bỏ đi thành phố biệt tăm, để lại anh ở đây nhớ cưng quá trời. Đã vậy còn lôi về theo 1 cái thằng thư sinh chết tiệt này. Anh hận nó. Anh sẽ giết nó mất thôi”
“Đừng… xin anh đừng đụng đến anh ấy” – Giọng Như Ý mang đầy nỗi lo âu. Thật là tôi cảm thấy thương em quá.
“Hắc… hắc… phải… phải. Anh sẽ không đụng đến nó, mà chỉ đụng đến cưng thôi. Cưng la đi, kêu cứu đi. Cưng thừa biết nơi đây ngoài chúng ta ra có ai đâu mà cứu cưng hả. Càng kêu thì chỉ càng làm cho anh đây thêm nứng mà thôi… hắc… hắc”
Như Ý bắt đầu nức nở van xin hắn buông tha cho hai chúng tôi. Nhưng tôi hiểu, khi đã khóng chế được con mồi ngon như vậy, chẳng thằng nào dại gì mà lại buông tha.