Không Hồi Kết (LL) - Không tiêu đề
Huyền trôn chân tại chỗ, chưa bao giờ chị gặp ai lại tán gái liều như thằng Long, chưa có ai lại nói thẳng tưng ra câu đó như vậy. Bình thường câu đó có vẻ được coi là lỗ mãng với chị em phụ nữ, nhưng đôi khi lại có lực hút mãnh liệt với chị em. Huyền lúc đầu hơi bỡ ngỡ về đề nghị của Long, nhưng sau chị cũng bị ấn tượng bởi vẻ liều lĩnh đầy chất đàn ông của nó. ” Không biết con trai Hà Nội cái khoản ấy thế nào nhỉ? Phi công có khác gì mấy ông tuổi băm không nhỉ?” Huyền suy nghĩ nhanh trong đầu trong khi mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt Long.
Huyền mỉm cười khóa cửa lại, cố vừa bước đến cái ghế salon vừa tự cởi mấy cái cúc áo ra..trong đầu tự nhủ ” thanh niên hà nội chắc tuyệt lắm đây..”
Trong khi Long còn đang hưởng lạc thú ngay tại công ty thì bà Linh đang hớt hải chạy vào bệnh viện vì cô nhận được điện thoại của Thành cần cô giúp đỡ. Vào đến nơi thấy Hoa vợ Thành đang nằm một chỗ để chờ có quyết định phẫu thuật hay là không. Nghe như bác sĩ nói thì cơ thể Hoa quá yếu ko thể đẻ được. Phải phẫu thuật thì mới cứu được đứa bé, nhưng có điều lại gây rủi ro cho người mẹ. Các bác sĩ chỉ khẳng định được có 20% là cả hai mẹ con đều sống nếu như may mắn, còn lại là chỉ có một người : mẹ hoặc là con.
Thành thì quyết định cứu sống người mẹ, đối với nó Hoa mới là quan trọng, chứ con cái sau này thì mai sau vẫn có thể có thai được. Linh nhìn hai bố con cũng thấy thương, cô vào thăm Hoa xem sự thể thế nào.
– Chị Linh à! May quá chị đến rồi. Em bảo anh Thành gọi chị đến đấy. Giọng Hoa thều thào rất yếu.
– Uh, em sao rồi?
– Em thấy mệt và yếu lắm.
– Chị nghe Thành nói rồi. Thôi nếu đã vậy thì bỏ đứa bé đi em ạ.
– Không bỏ chị ơi. Em yếu lắm, em biết mà. Tháng nay đứa bé nó đạp dữ lắm, chắc nó muốn ra rồi. Phải cho nó sống để gặp bố nó chứ. Giết nó thì em cũng sống sao nổi.
– Em đừng có nghĩ linh tinh. Bất đắc dĩ thôi. Chắc đứa bé cũng không trách bố mẹ nó đâu.
– Không. Nó trách chứ. Nó có tội gì đâu. Nó còn bé lắm. Chưa được nhìn thấy ánh nắng mặt trời mà đã chết rồi thì tội lắm chị à. Em đã quyết định phẫu thuật để cứu đứa bé rồi. Vừa nãy em đã kí vào biên bản đồng ý phẫu thuật.
– Sao? Em kí rồi à?
– Vâng. Em xin lỗi đã không cho anh Thành biết. Chị Linh này! Chị hứa giúp em một điều được không?
– Uh, em nói đi, chị hứa.
– Lần trước anh Thành đã thú tội với em về việc anh ấy với chị rồi. Em đã tha thứ và cũng rất yêu anh. Nếu chẳng may em mất đi thì anh Thành ở đây chẳng có họ hàng thân thích gì cả, chỉ có mỗi gia đình chị là thân quen. Vậy chị giúp em trông nom hai đứa nhỏ được không? Anh Thành là đàn ông, lại một mình nuôi hai đứa nhỏ thì anh ấy làm sao được. Nghĩ đến mà em cũng thấy thương anh ấy quá.
Linh suy nghĩ về đề nghị của Hoa, đúng là Thành 1 mình không thể trông hai đứa nhỏ được. Đang phân vân chưa biết trả lời sao thì Hoa lại thều thào :
– Chị Linh! Chị hứa với em đi! Thỉnh thoảng chị qua nhà giúp em xem hai đứa nhỏ được không?
– Được rồi! Chị Hứa, chị sẽ giúp.
– Em cám ơn chị nhiều. Thôi em yên tâm rồi. Chị ra ngoài đi để bác sĩ vào.
Huyền xoa tóc Long trong khi nó vẫn đang cố ngoạm hai đầu ti, cô vừa cười vừa nói :
– Xuất xong rồi thì buông người ta ra nào để còn mặc quần áo chứ.
– Hehe..người chị thơm quá không nỡ buông.
– Giám đốc này dâm lắm nha. Buổi đầu đi làm bảo hướng dẫn công việc, thế mà cứ dậy người ta thổi kèn rồi.
– Hehe…Đã quá. Địt ngay tại cty phê thật đấy. Chị học việc rất nhanh và lại biết nghe lời.
– Thôi buông ra đi nào không có ai gõ cửa bây giờ.
Long tranh thủ hôn hít một lúc trên đôi môi đỏ thắm của Huyền, lúc chị đi ra, nó còn cố vỗ lên mông chị mấy cái làm chị quay lại lườm yêu nó :
– Ông Dao bảo là em còn trẻ nhưng giỏi lắm. Bây giờ thì chị đã tin là em giỏi thật.
Linh bế bé Ku bin đứng nhìn Thành đang khóc, trông anh thật đau khổ và tội nghiệp khi các bác sĩ không thể cứu được Hoa. Đứa bé trào đời là một bé gái xinh xắn nhưng tạm thời được các bác sĩ trong bệnh viện chăm sóc vì bé không có mẹ. Trong lúc đau buồn dù có an ủi đến mấy cũng ko thể làm cho Thành đứng dậy được, một mất mát quá lớn đối với anh. Linh tạm thời đưa Kubin về nhà mình để Thành ở lại bệnh viện làm các thủ tục.Linh đã gọi điện thông báo tin buồn cho Hà biết và ngày mai Hà mới bay kịp sang đây để làm tang lễ cho cô em dâu.
Long chuẩn bị đi làm thì thấy bà Linh bế một đứa bé chuẩn bị đi đâu, thấy lạ Long hỏi :
– Đứa bé nào vậy em? Em chuẩn bị đi đâu đấy? Long xưng hô anh em như đã là chồng bà Linh.
Bà Linh nhìn thấy bà Thúy đứng gần đấy ở trong bếp nên bà không thể xưng hô theo sở thích của Long được. Bà cầm tay đứa bé rồi nói :
– Nó là con của chú Thành. Cô Hoa mới mất chiều qua khi các bác sĩ chỉ cứu được đứa bé. Bây giờ chú Thành đang buồn và phải lo làm tang cho cô Hoa nên mẹ đưa kubin về đây trông giúp chú mấy hôm.
Nghe đến cái tên Thành là Long đã thấy không ưa rồi, huống chi bây giờ nó thấy 2 người thân thiện với nhau và ở bên nhau nên sự khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt. Long tỏ ra ghen tuông gắt gỏng với bà linh :
– Người ta buồn là việc của người ta. Có đến nỗi phải trông con hộ và ở bên nhau suốt thế không? Các cụ đã nói lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén đó.
– Con đừng nói thế. Chú đang mất vợ nên tâm trạng đang buồn chán lắm.
– Hay nhỉ! Người mất chồng, người mất vợ, hai người tự an ủi và giúp đỡ nhau, có khi lại muốn đến với nhau để chia sẻ phải không?
Thấy thái độ của Long như vậy, bà Linh không thể chấp nhận được. Nếu nó mà không phải là bố đứa bé trong bụng bà thì có lẽ bà đã đuổi nó ra khỏi nhà ngay lập tức. Chẳng buồn trả lời hay đôi co với Long, bà Linh bế thằng bé lên định đi ra cửa thì Long nói tiếp :
– Đưa thằng bé trả lại cho bố nó đi rồi về nhà luôn nhé. Giúp ai thì giúp chứ riêng ông Thành là không được. Hôm nào tổ chức tang lễ thì cả nhà mình sẽ đến viếng, ok!
– Anh Long! Sao anh lại nói với mẹ như thế? Anh nên nhớ mẹ vẫn là mẹ, có thể không phải là mẹ của anh nhưng vẫn là mẹ của em đấy nhé. Thảo đứng ở bậc cầu thang vừa đi xuống vừa nói.
– Nhưng em có biết mẹ em với ông Thành đã từng như thế nào không?
– Điều đó em không quan tâm. Mẹ có cuộc sống riêng của mẹ, anh nên học cách tôn trọng mọi người chút đi. Em cấm anh từ nay không được xúc phạm đến mẹ em đấy. Nếu mẹ với chú Thành thì làm sao? Anh có quyền gì cấm mẹ? Anh là ai vậy?Anh nghĩ anh là chồng của mẹ em chắc? Anh cho anh có cái quyền quan hệ với bất cứ ai được, trong khi anh lại ghen tuông cấm đoán người khác à?
– Em! Long cứng lưỡi vì màn phản biện quá rắn của Thảo.
Thảo quay sang nhìn bà Linh và đứa bé, cô nói :
– Mẹ cứ đi đi mẹ. Mẹ muốn làm gì thì mẹ làm mà không cần phải hỏi ai hết. Bây giờ mẹ nên nhớ rằng mẹ là người có quyền cao nhất trong cái ngôi nhà này chứ không phải ai khác. Con làm mấy việc rồi chốc nữa con cũng sẽ đến bệnh viện với mẹ để xem có giúp được gì cho chú ấy không.Mẹ cứ bảo chú Thành tạm thời cứ để thằng bé bên nhà mình để con và mẹ trông cho mấy hôm đã, sau đó tính sau.