Không Hồi Kết ( LL, Some, NTR, less..) - Chương 35
Sau 1 đêm hoan lạc đầy mãnh liệt và cũng vô cùng bạo lực, ông Hùng và Thảo đều thỏa mãn dục vọng trong người. Cả hai đều có một giấc ngủ ngon đến tận gần 10h sáng mới tỉnh giấc. Tuy đã quan hệ với nhau nhiều lần rồi nhưng 2 đêm nay họ mới được ôm nhau ngủ qua đêm nên chẳng ai muốn dậy, cứ muốn nằm mãi trên giường trong những cái ôm, cái vuốt ve. Ông Hùng tỉnh giấc trước, căn phòng quá im lặng làm ông nghĩ đến Linh vợ ông đang ở nhà. Quay sang nhìn Thảo, ông Hùng đưa tay sang vuốt ve cái cơ thể của tuổi thanh xuân làm cô tỉnh giấc. Thảo nở một nụ cười hạnh phúc âu yếm nhìn ông, cô rúc đầu vào ngực ông tìm hơi ấm rồi thủ thỉ :
– Ư..sao dậy sớm thế anh?
– 10h rồi em ạ. Không ngủ được nữa.
– Vẫn sớm mà. Mấy khi có cơ hội được nằm ôm nhau ngủ thoải mái như thế này đâu.
– Uh, em cứ ngủ đi, anh sẽ nằm ôm em, ngắm em ngủ.
– Hihi..nghe mà thấy thích thế.
Thảo nhắm mắt cố ngủ nướng thêm lúc nữa nhưng tỉnh rồi thì cô cũng chẳng thể nào ngủ được nữa. Mở mắt ra thấy ông Hùng đang nghĩ ngợi có vẻ suy tư, Thảo nhạy bén biết ông đang nghĩ gì nên hỏi :
– Anh đang nghĩ đến mẹ đúng không?
– Uh. Ông Hùng không muốn nói dối.
– Nghĩ gì vậy?
– Chẳng nghĩ gì cả, nhưng anh muốn về nhà luôn quá. Tự dưng thấy nôn nao thế nào ý.
– Hihi..Anh vẫn còn yêu mẹ nhiều đúng không? Thảo nhấc đầu lên cánh tay ông Hùng để tâm sự.
– Có lẽ vậy. Sống với nhau hơn 20 năm rồi chứ có phải là ít đâu. Người chứ có phải là khúc gỗ đâu mà không bị lay động chút nào. Em cứ bảo anh là phải bình tĩnh, không được ghen. Nhưng nói thì dễ, phải vào vị trí của anh thì mới biết được nó khó như thế nào, nó đau ra sao.
– Em hiểu cảm giác đó mà.Nếu anh muốn về ngay bây giờ thì chúng mình cùng về luôn.Chứ bắt anh nằm đây suy nghĩ thì cũng chẳng giải quyết được gì.
– Uh mình dậy về luôn nhé.
– Về sớm hơn dự định có khi bắt gặp quả tang hai người đang trên giường ấy chứ…hihi…..anh có muốn nhìn thấy không hay để em nhắn tin trước cho Long báo mấy giờ hai bố con về đến nhà?
– Thôi em nhắn tin đánh động trước đi. Anh nghe và biết thế là đủ sốc lắm rồi. Chuyện quá bất ngờ anh chưa chuẩn bị được tâm lí để nhìn thấy họ âu yếm với nhau. Có những cái nhìn rõ quá cũng không phải là tốt.
– Vâng tùy anh. Thế để em nhắn tin là khoảng 4-5h chiều là về đến nhà nhé.
– Uh. Mà em định nói chuyện như nào với Long? Có sợ nó nổi điên lên không? Anh thấy lo quá.
Thảo mỉm cười nhìn ông Hùng tự tin nói :
– Với mẹ mới là khó, chứ còn với Long thì em giải quyết được, anh yên tâm đi. Em hứa đấy.
– Em định nói như thế nào để Long đồng ý?
– Sự thật thế nào thì nói như thế thôi.
– Đơn giản vậy thôi á?
– Vâng. Mình tuy là người chủ động đặt vấn đề, cứ cho là đi xin đi, nhưng mình lại là người nắm đằng chuôi.
– Em nói rõ hơn được không? Ông Hùng ngồi hẳn dậy dựa lưng vào thành giường hồ hởi muốn nghe kế hoạch của Thảo.
– Hihi…anh có đầu óc kinh doanh nhạy bén thế mà cái vấn đề này lại chẳng thông minh chút nào.
– hehe..đầu óc anh bây giờ đang u mê có nghĩ được cái quái gì đâu. Em nói ra anh xem có được không nào?
– Bản thân Long chẳng có cái gì trong tay cả. Nếu như anh ta quá tự cao và không chấp nhận thì em sẽ dùng cách là li dị. Anh thử nghĩ xem? Nếu như em đề cập đến hai từ Li Dị thì Long có suy nghĩ không?Chắc chắn là phải nghĩ rồi.Bởi vì đang yên đang lành được sống trong nhà cao cửa rộng, việc làm ổn định, lại có người tình quyến rũ như mẹ ở bên cạnh thì thử hỏi Long có dám sĩ diện bản thân để mất hết không?Chắc chắn là không rồi. Thà gật đầu đồng ý thì vẫn được có tất cả, lại còn được bố chấp nhận cho quan hệ với mẹ thì thử hỏi chỉ có thằng ngu mới từ chối.
Ông Hùng thấy Thảo nói có lý, mọi phân tích của cô quá đúng khi cô đã nắm thóp được nhược điểm của Long để tung ra đòn quyết định. Nhưng nghe Thảo nói vợ mình sẽ là nhân tình quyến rũ của Long mà lòng ông thấy nhói đau, thấy tiếc nuối. Đúng là con người ai cũng có lòng tham, muốn cái này nhưng không muốn mất cái kia, chỉ muốn cả hai mà sức thì không có. Chắc đa số mọi người đều hiểu và thông cảm cho cái ích kỷ của ông Hùng, vì ai cũng thế thôi, đã là con người thì ai chẳng mang một chút ích kỷ trong lòng. Dù không muốn chút nào nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, rút cũng chẳng được nên ông Hùng thở dài nói :
– Cũng được. Vậy em cứ làm theo cách của em đi.
– Vâng.Vậy là anh đã đồng ý rồi nhé.Hứa là không được nổi nóng hay ghen tuông đâu đấy.Hai người mà cùng nổi nóng là hỏng hết chuyện.
– Uh được rồi, anh sẽ cố. Thôi mình dậy đi về đi. Chẳng có lòng dạ nào mà nằm đây nữa.
– Vâng.
Thảo và ông Hùng đi vắng nên đêm qua Long có cơ hội được ôm bà Linh ngủ cả đêm trên chính chiếc giường cưới của hai vợ chồng nó. Do hôm nọ vì ghen tuông mà Long đã làm bà Linh bị đau ở vùng âm đạo nên cả ngày hôm qua nó không dám làm ăn gì nữa. Tỉnh giấc Long vẫn cứ ôm chặt lấy cái cơ thể hơi mỡ màng có da có thịt của bà Linh. Cả đêm qua không được mần nên sáng ra cặc Long cương cứng đòi hỏi sinh lý. Nó dí cặc vào đùi bà, tay thì chui vào trong chiếc áo bóp hơi mạnh hai bầu vú do đang lên cơn nứng.
– Ui..nhẹ tay thôi anh. Đang ngủ ngon mà cứ bóp thế làm sao em ngủ được.
– Ai bảo vú em to cứ kích thích anh. Cả ngày hôm qua không được cái nào nên khó chịu quá đi. Em đã đỡ đau chưa?
– Em đỡ rồi. Nhưng chắc phải từ ngày mai mới quan hệ được. Bây giờ mà quan hệ lại sợ đau tiếp.
– Vậy anh không đòi hỏi nữa. Anh xin lỗi nhé. Lần sau không làm em đau thế nữa đâu.
– Vừa làm người ta đau, vừa làm người ta sợ. Nghĩ lại khuôn mặt giận dữ của anh lúc đấy mà bây giờ em vẫn thấy sợ đây này.
– Hihi..trông ghê lắm à?
– Chẳng không ghê. Cứ như là tên sát nhân. Lại còn cắn nữa chứ. Các vết cắn trên ngực bây giờ vẫn còn đây này. Nếu như tối nay về ông Hùng thấy thì biết ăn nói sao.
– Uh, cũng căng đấy nhỉ. Lúc đấy anh chẳng nghĩ được gì, cứ như con thú điên. Bây giờ hối hận quá. Nếu ông ấy đòi hỏi chuyện đó thì em lấy cớ đang mệt mỏi và từ chối đi.
– Thì phải thế chứ còn biết làm thế nào nữa.Mà còn có việc này quan trọng hơn đây này.Cả ngày hôm qua em đang lo lắm, không biết có nên nói với anh không?
– Chuyện gì mà quan trọng vậy em? Nói cho anh nghe đi.
– Không biết anh nghe thấy sẽ buồn hay vui nhỉ? Em thì lại lo.
– Chuyện gì? Làm anh thấp thỏm quá.
Bà Linh nhìn Long một hồi lâu rồi bà ngại ngùng đỏ mặt, cúi đầu xuống thỏ thẻ như là con gái :
– 4-5 hôm nay em đang bị chậm kinh.
– Ôi tưởng chuyện gì quan trọng. Chậm có mấy ngày thì có sao đâu. Thảo thỉnh thoảng vẫn bị thế. Chắc do em uống thuốc tránh thai nên ảnh hưởng đến chu kì ấy mà.
– Anh chẳng hiểu gì cả.Chu kì của em thường đều lắm, ít khi chậm quá 3 ngày.Bây giờ qua ngày thứ 5 rồi mà vẫn không thấy gì. Em đang sợ là có..có..
Long bây giờ mới hiểu, nó ngồi bật dậy cười tươi nhìn bà Linh đang ấp úng đỏ mặt nói :
– Cái gì? Em có thai á?
– Vâng. Em sợ là dính rồi. Em chưa thử, mai đi mua que về thử mới được.
– Tuyệt cú mèo. Nhưng mà có phải của anh đâu. Long thấy buồn vì điều đó.
– Nếu có thật thì không là của anh thì là của ai nữa. Mấy cái hôm đến ngày rụng trứng anh lại bắn ầm ầm vào trong mấy lần liền, mà em lại không uống thuốc.
– Nhưng nhỡ may của ông Hùng thì làm sao? Chắc gì đã là của anh.
– Chắc chắn là của anh mà.
– Thôi về sau cứ đi kiểm tra cho chắc ăn.
– Không phải kiểm tra, chắc chắn là của anh. Bà Linh tự tin quả quyết là của Long.
– Nhưng nếu là của anh thì sao nhỉ? Long phân vân
– Thế thì em mới bảo em đang lo điều đó mà. Nếu có thật hay là đi phá nhé.
– Không..không..không được phá. Em có biết như thế là giết một mạng người không?Đứa bé có tội gì đâu mà không cho nó sống. Và đặc biệt nó lại là con anh thì càng không được phá. Ngày xưa nếu anh tàn nhẫn thì đã không có Gia Bảo ngày hôm nay rồi đấy. Chứ em tưởng anh thích phải bỏ học để lấy vợ sớm à?
– Nhưng biết ăn nói thế nào với ông Hùng đây? Bà Linh lo lắng.
Long suy nghĩ, đúng là khó thật. Không thể nào bảo với ông Hùng cái thai là của nó được. Nói thế khác nào ông Hùng biết chuyện lén lút của hai người và có khi ông điên lên đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà. Nhưng mà ức một chỗ con của mình mà không thể nhận, lại phải bảo là con của người khác. Nghĩ đến mà Long thấy quá đau lòng.
– Haizza…căng quá. Làm thế nào bây giờ nhỉ? Anh muốn đứa bé gọi anh là bố cơ. Làm sao có thể chịu được khi mình là bố nhưng lại nghe con gọi người khác là bố được cơ chứ.
Bà Linh nước mắt chảy ra, Long không thể hiểu được bà mang một nỗi lòng ân hận lớn nên bà không muốn gây thêm tội với ông Hùng. Bây giờ mà bảo đứa bé là con ông Hùng thì tội lỗi của bà lại càng cao, tu suốt đời cũng không hết tội. Mà phá thì bản thân bà cũng không muốn, Long thì càng không cho nên thử hỏi làm sao bà không khó nghĩ.
– Thôi cứ từ từ để tìm cách đã,em đừng nói với ai biết vội, kể cả Thảo.Nếu như hết cách thì cứ tạm bảo là con của ông Hùng cũng được,rồi về sau đứa bé lớn lên biết nói thì mình sẽ tìm cách khác.Cũng may là sống trong cùng một nhà nên hàng ngày anh vẫn được nhìn thấy nó, vẫn được bế nó trong vòng tay.
Bà Linh im lặng không nói gì vì bà không thể nói cho Long biết được tâm trạng, hay nỗi lòng thầm kín của bà bấy lâu nay. Cái nỗi lòng thầm kín này bà đã cố quên nhưng bây giờ nó lại hiện về làm bà thấy có tội với ông Hùng.
– Thôi em đừng lo lắng quá được không. Mà đã chắc là có đâu. Mai phải thử thì mới biết chính xác được chứ. Long ôm lấy bà Linh ép mạnh vào lòng để an ủi, để cho bà biết nó luôn luôn ở bên cạnh bà.
Đúng lúc đó Long nhận được tin nhắn của Thảo báo tin là hai bố con đang trên đường về, chiều là sẽ về đến nơi. Tin nhắn của Thảo cũng làm chuyển hướng suy nghĩ của long, nó nói :
– Chiều này hai bố con về sớm đấy.
– Anh dậy nấu cháo cho Gia Bảo hộ em đi. Em muốn nằm một lúc nữa, người chẳng có tâm trạng đụng vào cái gì.
– Uh được rồi. Nhưng nhớ là không được suy nghĩ nhiều quá đâu nhé.
– Vâng.
Rồi cái giờ hai bố con cũng về đến nhà. Ông Hùng tỏ ra mệt mỏi sau chặng đường dài, ông cố tỏ ra bình tĩnh như chưa biết chuyện gì. Bà linh cũng cố dấu tâm trạng trong lòng, bà cố gắng vào bếp để nấu ăn tối cho cả nhà. Thảo thì vẫn vậy, cô vẫn vô tư cười nói,vẫn tỏ ra mọi chuyện tốt đẹp.Còn Long mới là người háo hức, chờ đợi Thảo về.Vì nó muốn biết người tình của Thảo là ai, chứ nó cũng đã đâu biết được ông Hùng chính là người tình của vợ nó.
Ăn cơm tắm rửa xong, Long nhanh chóng kéo Thảo lên giường. Nó cố gắng xua tan cái chiến tranh lạnh của 2 vợ chồng từ mấy hôm trước. Ôm vợ trong vòng tay, Long nói :
– Thôi cho anh xin lỗi đã ghen tuông và giận dỗi vớ vẩn với em nhé. Anh không nghĩ gì đến chuyện đó nữa đâu. Thật đấy! Vợ chồng mình làm hòa nhé.
Thấy Long xuống nước, Thảo cố nhịn cười trong lòng, cô vẫn cố giả vờ thờ ơ quay mặt vào trong tường không nói gì. Long nằm đằng sau cứ ôm riết lấy cô, nó bắt đầu hỏi cái mà nó tò mò suốt từ hôm qua.
– Vợ vẫn giận anh à? Anh xin lỗi rồi mà. Vợ chồng thì đôi lúc có cãi nhau, giận hờn ghen tuông là chuyện bình thường mà.
– Em đâu có giận gì anh. Em mới là người phải xin lỗi anh đấy chứ. Bây giờ Thảo mới mở lời.
– Thôi thôi bỏ qua hết đi, ai ai cũng có lỗi được chưa. Quan trọng là hiểu và tha thứ cho nhau mới là quan trọng. Kể cả em đã có người yêu mới thì anh cũng không giận đâu. Miễn là em vẫn coi anh là chồng của em. Em đã rộng lượng cho anh quan hệ với mẹ thì anh đâu dám ích kỉ cấm đoán em đúng không? Anh sẽ chấp nhận miễn sao em được hạnh phúc. Người đó là ai vậy hả em?Người tình của vợ thì mình cũng phải được biết chứ.
– Anh nói vậy là em mừng lắm rồi không đòi hỏi gì thêm nữa. Em cám ơn. Thôi em mệt muốn ngủ lắm rồi.
– Nhưng em phải nói cho anh biết người đó là ai chứ. Anh chờ đợi suốt từ hôm qua đến giờ.
– Ngủ đi anh! Cứ biết thế đã, mai mình sẽ nói chuyện về vấn đề này sau. Bây giờ em muốn nghỉ ngơi không muốn đề cập đến vấn đề này.Chiều tối mai làm xong vợ chồng mình sẽ ra quán nước hay ở đâu đó nói chuyện nhé.
Đã đồng ý rồi đáng ra Thảo phải vui mừng và quay ra hôn mình chùn chụt để cảm ơn, nhưng Long thấy thái độ của Thảo vẫn bình thường, dường như không có cảm xúc luôn. Long lấy làm lạ, và Thảo còn hẹn chiều tối mai ra quán nước để nói chuyện thì nó nghĩ rằng chuyện chắc không hề đơn giản chút nào, phải có cái gì đó thì Thảo mới phải hẹn ra tận quán nước. Muốn hỏi cho ra nhẽ vì tò mò nhưng thấy Thảo nhất quyết ko muốn nói nên Long đành nằm ngửa vắt tay lên chán, nó không hỏi nữa đành chờ đến ngày mai với biết bao câu hỏi trong đầu.
Thảo cũng định nói luôn với Long cho nhẹ người, chứ giữ trong lòng cô cũng thấy khó chịu,làm sao ngủ được. Nhưng nghĩ lại Thảo lại thôi, cô chưa muốn nói ngay, cô muốn Long nằm phải suy nghĩ cẩn thận về hậu quả nếu không chấp nhận. Tất cả Thảo muốn phải từ từ, không vội vã, phải để Long nôn nóng, để long thấy sợ nếu như để mất cô. Mất cô là mất tất cả!