Khoái Lạc Ở Nơi Đâu - Phần 7
Kể từ ngày ấy, thỉnh thoảng chị có đến ngủ nhờ ở phòng nó, nhưng chỉ là ngủ trọ, đơn giản là chị làm về khuya và không tiện kêu cửa phòng trọ, và chị cũng muốn ngủ bên phòng nó, chị cảm thấy ấm áp… Tuy nhiên, nó với chị dường như đã trở về đúng vị trí của mình, cả hai có sự thấu hiểu nhau nhưng tôn trọng nhau, nó thì thương cho hoàn cảnh của chị, chị thì trân trọng nó, trân trọng sự thật thà và chung thủy của nó…
Cuối năm nay là nó và em chuẩn bị làm báo cáo tốt nghiệp, dạo này những môn chính đang ép hết thời gian của nó và em, những buổi chiều nó hướng dẫn cho em những kiến thức mà em tiếp thu yếu và ngược lại em cũng thế, cả hai chủ yếu là cùng nhau học ở phòng của nó, nó cũng ngại không ở lại phòng trọ của em để học vì đó là phòng của con gái, nó ở lại ăn dầm nằm dề ở đó cũng thấy không ổn. Chính vì điều đó mà phòng nó bây giờ đồ đạc của em gần như đều có đầy đủ em sinh hoạt, và gần như là ở phòng của nó nhiều hơn, chỉ trừ buổi tối nó vẫn đèo em về bên phòng mà thôi.
Chính vì thời gian ở chung với nhau nhiều hơn, nó có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu kỹ về em, em là cô bé sống nội tâm, em rất hoạt bát khi tham gia vào đám đông, nhưng cũng rất mẫn cảm và hay khóc khi có chuyện buồn, những lúc bình thường nụ cười em luôn hiện diện trên môi, khoảnh khắc mà nó thích nhất ở em là lúc em lè lưỡi làm mặt xấu với nó, lúc đó em cứ như là một cô bé con…
…
Hôm nay, sau buổi kiểm tra hết môn, nó chở em đi ra Đầm Sen, mua hai vé, nó đưa em đi thăm thú Đầm Sen, nó và em tung tăng nắm tay nhau đi qua từng điểm vui chơi trong ấy, em rất sợ khi đến hồ Cá Sấu, em cứ nói với nó
– Anh ơi… nếu em té xuống đây… anh có nhảy xuống cứu em không ?
– Hì hì, anh sẽ nhảy theo và nói con Cá Sấu đó đừng ăn thịt em, thịt em bủng mà tanh rình hà.
Em đỏ mặt rồi đánh thùm thụp vào lưng nó.
– Anh đáng ghét, có mà thịt anh tanh ấy.
Em vùng vằng bỏ nó đi ra chỗ khác, nó chạy theo, nắm tay kéo em rồi quàng tay qua eo em, đưa miệng lên tai em rồi thì thào
– Này… này đi một mình là anh không cứu được đâu nhé.
– Xí… ứ cần.
Em vùng vằng như muốn thoát khỏi bàn tay nó, nó khẽ ghì em lại, rồi em lại ngả vào ngực nó… chiều hôm ấy, nó và em còn đi chơi công viên nước, nhìn em tung tăng giữa những tia nước, nó thấy em thật đẹp. Xế chiều, nó chở em về phòng trọ thay quần áo, hai đứa đi ăn chè Thái trên đường Nguyễn Tri Phương, nó chở em rong ruổi qua nhiều chặng đường của thành phố, em vẫn cứ ngồi sau, ôm nó và mắt lim dim… lâu lâu em còn dí dí lỗ mũi vào lưng nó, hít hà, hít hà.
Hơn 10 giờ tối, nó và em bắt đầu quay về, em ôm mạnh lấy nó rồi nói.
– Tối nay… tối… nay em không muốn về phòng trọ.
– Ơ không về ngủ chứ đi đâu, tính chạy vòng cả đêm sao rồi mai lại thành Gấu Trúc sao ?
– Không phải, cái anh này.
Em đấm vào lưng nó, rồi lại xoa xoa vết đấm ấy.
– Em muốn ôm anh ngủ…
– Em ngủ ở phòng anh hả ?
– Dạ… em muốn ôm anh ngủ.
Em nhắc lại câu nói như sợ nó chưa nghe vậy, nó đưa tay trái nắm lấy bàn tay em, siết chặt… Đến phòng trọ, nó dẫn xe vào, đóng cửa, em đã đi tắm rửa sau một ngày đi chơi mệt nhọc, em cảm thấy người nóng hơn, chắc bị cảm nhẹ do tắm ở công viên nước, em tắm xong đang lau tóc bằng chiếc khăn lớn, nó lấy đồ rồi cũng đi tắm, nó hơi xao xuyến, đây là lần đầu tiên em ở phòng nó qua đêm, nó thoáng nghe em điện thoại cho chị Ngọc để nói tối nay em ngủ qua đêm ở nhà bạn.
Nó đang giội nước để xả xà bông gội đầu thì nghe tiếng em cười khe khẽ, nó lau sơ xà bông trên mặt rồi nhìn ra cửa, nó cứng người khi thấy em đứng đó nhìn nó, bụm miệng và cười khe khẽ, hóa ra nó quên không đóng cửa, nó ở một mình nên thói quen đóng cửa khi tắm hầu như không có, nó cảm thấy hừng hực trong người, nó lại nhớ về cảm giác mà đã gần hai tháng rồi nó chưa từng được thử lại… cảm giác… lập tức cậu em men theo cảm giác của nó mà dương nòng pháo lên, em nhìn không chớp mắt, rồi bỗng nhiên em bịt mắt lại chạy ra khỏi tầm cửa.
Nó tắm xong bước ra thì thấy em ngồi thu lu ở một góc giường, em đang đọc quyền báo mực tím mà em ưa thích, thấy nó ra, em thoáng đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào nó. Nó cũng hơi ngại nên không biết nói gì, cầm một quyển truyện Conan rồi cũng nhảy lên giường nằm cạnh em rồi đọc.
Rồi bỗng nó thấy em nhích sát vào nó, cơ thể em đụng vào cơ thể nó, nó thì đang cởi trần mặc cái quần đùi thun. Em bỗng quay sang nó, ôm lấy nó
– Em …lạ…nh
– Lạnh ?
Nó lấy tay rờ lên đầu em, thôi chết, em bị cảm rồi. Nó để em nằm đó, nó chạy ra trước hẻm mua thuốc Panadon cho em. Lúc nó quay về thì em đã ngủ, có lẽ sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay đã đánh gục em, nó không kịp cho em uống thuốc trước khi em đi vào giấc ngủ. Mà thôi vậy cũng tốt, không uống thuốc thì tốt cho em hơn. Nó dọn dẹp sơ phòng mình rồi cũng đi ngủ, nó tắt điện nằm bên cạnh em, nhìn em ngủ thật dễ thương, em cứ ôm lấy nó cứ như để tìm hơi ấm, có lẽ cái mền kia mang đủ cho em sự ấm áp…
Nó cũng mệt nên cũng chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, nửa đêm nó cảm thấy mình bị lạnh, nó quơ tay sang bên cạnh để tìm mền như thói quen của người bị lạnh, chợt nó giật mình khi bên cạnh nó trống trơn, nó mở choàng mắt ra, không quá giật mình vì nó đã chứng kiến một lần rồi, em ngồi đó, đưng về phía mặt nó… nó tỉnh ngủ hẳn, nhẹ nhàng bò lên trước mặt em, nó muốn tìm hiểu kỹ hơn cái mà nó đã thấy lần trước, lần trước do hoàn cảnh vồ vập, tuy thắc mắc về em nhưng cũng không thể quan tâm nhiều hơn. Em ngồi đó, hơi thở vẫn đều, mắt em vẫn nhắm trong sơ qua thì giống hệt người đang ngủ ngồi vậy thôi, nó nhìn xuống hai tay em đang buông thõng, nó thấy mấy ngón tay em gồng cứng như muốn bóp một cái gì đó vô hình trong lòng bàn tay, nó xỏ bàn tay của nó vào bàn tay em, em chợt nắm chặt bàn tay nó, rồi tay em rung lên, rung rất mạnh rồi bỗng…