Khoái Lạc Ở Nơi Đâu - Phần 6
5 giờ sáng, lững thững trở về phòng trọ của em, phòng đã mở cửa, chị Uyên đang dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua, chị nhìn thấy nó, hơi sững lại một chút, rồi cười nhẹ với nó, ánh mắt đã mềm mượt hơn, đàn bà đã yêu hoặc thích rồi thì ánh mắt nó nhẹ lắm, mê ly hơn, nó cũng lăng xăng phụ chị dọn dẹp và bê két bia ra ngoài, không nói với nhau lời nào…
Lan cũng đã tỉnh, mà nói chuyện Lan thì nó cũng bất ngờ về em, nó ngạc nhiên khi biết em bị mộng du, nó tưởng tượng ai không biết, nửa đêm mà ngồi lên thế chắc đứng tim mà chết, em đang đánh răng rửa mặt ở trong toilet, hôm qua uống đến say luôn thì hôm nay sẽ rất khát nước và mệt, chị Uyên tiếp thị bia, nên việc đó với chị nó là thói quen, còn với hai chị Liên, chị Ngọc và Lan thì thức dậy mới là cực hình. Em ra ngỏi toilet với khuôn mặt đờ đẫn, vẫn chưa hết cơn nhức đầu.
– Em ngồi nghỉ đi, không quen uống bia nên nhức đầu lắm hả ?
– Dạ, nhức đầu quá hà, hic biết vậy em không uống đâu.
– Tí sẽ hết thôi, đợi tí anh pha cho e ly nước chanh nhé.
– Dạ.
Pha cho em ly nước chanh, đợi em uống xong nó mới nói
– Anh cũng hơi mệt, giờ chắc anh chạy về tắm rửa đã, em nghỉ thêm đi, hai chị trên gác khi nào dậy em nhớ cho chị uống chanh nha, chắc cũng bị nhức đầu dữ lắm đó.
Nó đứng dậy quàng cái túi chéo rồi chợt nhớ
– À, nhớ uống nước nhiều vào, uống bia xong thì khát nước lắm.
– Dạ.
– Lên gác nghỉ thêm một chút đi, anh tự về không cần tiễn đâu.
– Dạ.
Em ngoan ngoãn như con cún, đi lên gác và nằm nghỉ. Nó dắt xe ra khỏi phòng, vừa ngồi lên xe thì thấy chị Uyên đang lúi húi hốt rác, cái ky cầm tay không có cây nối làm chị phải cúi xuống hốt, chiếc quần màu xanh bên trong không có quần lót đã làm hại chị, phần viền vải nó lọt thỏm vào con chim của chị căng phồng lên với tư thế cúi xuống của chị… Nó thoáng nhìn thấy rồi đưa mắt đi chỗ khác, nó không muốn mình nghĩ bậy nữa. Chưa kịp nổ máy, chị Uyên đã đổ rác xông và đi vào, chị nói:
– Em về tắm rửa đi, có mệt lắm không ? Hôm khác chị em mình nói chuyện sau.
– Dạ.
Nó đáp nhẹ rồi đề máy xe và chạy về phòng trọ. Về đến nơi, nó uể oải lao vào nhà tắm, nó tắm táp thay quần áo để gột bỏ đi những thứ đã bu bám cơ thể nó hôm qua đến giờ. Nó nhận được tin nhắn của em, “ Anh cũng nghỉ đi nhé” nó không nhắn lại vì nó biết lúc này em đã ngủ rồi.
Nằm trằn trọc nó lại nhớ đến chuyện hôm qua, rồi nó cũng thiếp đi lúc nào không hay, nó đã ra đến 4 lần, lần đầu tiên cơ thể nó có thể xuất nhiều đến thế, rã rời…
Nó ngủ một mạch đến 2h chiều, nó tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại của em gọi đến. Nó dậy tắm rửa rồi chạy sang phòng trọ của em, mọi người đều đã dậy cả, nó vào trong phòng ngồi như một ông khách VIP vậy, các chị đang dọn cơm ăn bù cho bữa trưa, nó cũng thấy đói. Nó ngồi ăn mà chẳng dám nhìn chị Uyên, nó vẫn cảm thấy cảm giác ngại gì đó.
– Cái thằng hiền dữ ha, ăn gì gắp đi em. – Chị Uyên lên tiếng nói với nó
– Dạ, em cũng gắp nhiều mà.
– Gớm mày thật đó Long ạ, cứ làm như người lạ không bằng. – Chị Liên nhìn nó rồi nói
– Dạ đâu có hì hì.
Nó cười trừ, chị Ngọc không nói gì, em thì cứ nhìn nó rồi tủm tỉm cười, nụ cười tươi sáng. Nó cảm thấy mình nhột nhạt, như ai đang chăm chú nhìn nó vậy, nó chợt ngẩng đầu lên, nó chạm phải ánh mắt của chị Ngọc, nhìn nó đăm chiêu, soi mói, dò xét. Như kẻ ăn trộm có tật, nó giật mình, hay… hay… Nhưng rồi nó tự trấn an mình về việc mới nghĩ trong đầu, chị Ngọc thấy nó nhìn cũng đưa ánh mắt qua chỗ khác.
Bữa cơm kết thúc, nó ngồi chơi thêm một chút rồi lại chạy đi làm ở quán. Hơn 9h tối nó nhận được tin nhắn từ một số lạ
– Khi nào nghỉ cưng ?
– Ai vậy ?
Nó nhắn lại thắc mắc
– Chị Uyên nè, khi nào nghỉ chị muốn nói chuyện với em.
– Dạ tầm 12h chị ơi.
– Ừ chị cũng về giờ đó, em biết chỗ bán xí quách của ông già chỗ trường Đồng Khởi không ? Ở đường Thạch Lam đó ?
– Dạ không chị.
– Ừ thôi không sao, em cứ chạy tới trường Đồng Khởi đi rồi chị chạy ra dắt vô hén.
– Dạ, mà có chuyện gì không chị ?
– Hay quá ha, hôm qua giờ đầy chuyện nè.
– Dạ.
Chị không nhắn lại nữa, nó tiếp tục làm việc cho đến 12h, may là hôm nay không có đứa nào vào hành xác nó nữa, sau hôm 3h nó có nói với ông chủ về việc làm quá khuya không đi học nổi, nên ông chủ treo bảng không bán qua 12h luôn. Nó vừa dắt xe ra khỏi quán thì chị lại điện, nó trả lời và chạy về đường Lũy Bán Bích, tới trường Đồng Khởi nó điện lại cho chị, một lúc sau chị chạy chiếc Atila màu đò chạy ra khỏi con hẻm đối diện trường rồi ra hiệu nó đi theo, nó chạy theo chị qua 2 ngã tư rồi quẹo phải là tới. Quán rải bàn trên mặt đường, bà chủ mang thêm 1 tô xí quách và nước chấm cho nó.
Ngồi đó nhưng không có tâm trạng ăn, chị giục nó
– Ăn đi em, ăn một chút cho nóng.
– Dạ.
Nó miễn cưỡng ngồi ăn với chị, không ai nói thêm với ai câu nào nữa, nó thì đang hồi hộp. Chị ăn xong đặt hết đồ sang bàn khác, rồi nó cũng vậy. Bàn của nó với chị ngồi xa ngoài rìa, chắc chị cố tình bàn này. Chị nhìn nó một lúc rồi mở lời
– Chuyện hôm qua, chị xin lỗi em, tại chị, tại chị….
– Kh..ô..ng s.a..o đâu chị, em cũng bị mất kiểm soát mà
– Em có khinh thường chị không ? Chị trắc nết quá nhỉ ?
– Không có đâu chị, em không rõ nguyên do, nhưng chắc là bị kìm nén lâu quá
Nói xong câu này, nó chợt nghĩ mình cứ như thánh, phán như đúng rồi
– Cám ơn em.
Chị nói xong câu đó rồi hai hàng nước mắt lại rơi.
– Em biết không ? Hai tháng trước, người yêu chị đã bỏ chị, em biết không ? Chị suy sụp, chị oán trách cuộc đời lắm, chị chán ghét tất cả mọi người, cho đến hôm nay, chị cũng chẳng hiểu mình nữa.
– Anh ấy và chị là thanh mai trúc mã, anh và chị đã hẹn cưới nhau vào năm sau rồi đấy, nhưng trớ trêu thật, hai tháng trước chị mới phát hiện anh ta có người khác, mà còn sắp cưới luôn rồi. – Chị lại tiếp
– Lúc trước, chị với anh ấy không có quan hệ với nhau, chị mới chỉ cho anh ấy từ hơn 4 tháng trước thôi, để rồi
Chị lại khóc, nước mắt lại hai hàng, may là ngồi góc tối và chị ngồi ghế thấp nên cụp đầu gói nó che gần hết mặt chị, chưa kể tóc chị cũng là đồng minh. Chợt nó thấy cái cảm giác thương hại, nó nhìn chị, rồi lại nghĩ về những điều chị nói, đau đớn thật, chị bị lừa trước đám cưới, còn lại bị lừa bởi người mình yêu nữa.
– Chị quan hệ với anh ấy khoảng hơn 2 tháng rồi chia tay, từ hôm ấy đến nay chị chỉ tự xử khi bức bách quá thôi. Chuyện hôm qua, là chị không kìm nén được.
– À, mà chị hỏi một chuyện, em phải nói thật cho chị nhé ?
– Dạ
– Hôm qua, hô…m q..ua
Giọng chị như lạc hẳn đi, chị nắm chặt hai tay rồi nói tiếp
– Hôm qua, em đã làm gì với cái quần lót của chị ?
Nó sững người, chị biết rồi ư ? chết rồi, sao bây giờ ?. Nó lắp bắp
– D..ạ…d..ạ, e…m e…..m
Chị chợt bụm miệng cười
– Em em cái gì, có nói có, không nói không, chứ không người ta khinh cho.
– Dạ, em …em xin lỗi chị
– Em là em hư lắm đó, dám làm vậy với đồ của chị.
– Hôm qua, lúc chị ngồi uống, em gục xuống thì chị cũng mệt lắm, tự dưng muốn mượn đùi em để gối một chút, chị thèm cái cảm giác đó, lâu quá rồi. Nhưng khi nằm xuống đùi em thì chị lại nghe mùi ..m..ùi…
Chị ngắt quãng rồi dừng lại. Nó thừa hiểu chị đang nói tới mùi gì
– Dạ..dạ… tại trong nhà tắm…
Chưa kịp nói hết chị đã chặn lời nó
– Xạo, ông là xạo lắm đó, chị thấy cậu đứng ở bếp Gas bắn đì đùng mà dám bảo trong toilet, cậu dám chối không ?
– Ơ, ơ… chị chị..
Chị lại tủm tỉm cười
– Trên đời không có ai như ông, đứng không mà cũng lôi súng ra bắn đùng đùng cho được, làm cho chị quíu hết cả người, thực là lúc đó chị mất cả kiểm soát luôn cơ.
– Dạ…
– Dạ gì mà dạ hoài, đàn ông phải cứng cáp lên chứ
– Dạ.
– Đó nữa đó.
Chị lại cười hì hì, tự nhiên nó thấy chị xinh man rợ, xinh dã man con ngan, nhưng rồi nó tự trấn tĩnh nó.
– Sau khi ngửi được cái mùi đó, rồi chị phát hiện cái nòng súng của em nó trụi lủi ở trong nữa, chị…chị…
– Em biết rồi, vậy chị gọi em ra có chuyện gì cần bàn hả ? Em sẽ không nói với ai cả đâu, đây là bí mật nhé ?
– Thách cậu dám nói đấy, chị sẽ chết chung với cậu.
– Hì hì, không có đâu mà, thôi về hen chị, khuya rồi.
– Ừ về, nhưng hơn 1h rồi, dãy trọ khóa cửa rồi.
– Chị qua phòng em ngủ tạm đi, em ở có một mình.
– Được không ?
– Được mà, có sao đâu, em không ngại chị ngại gì ?
– Ừ cũng được, về đi.
Rồi nó tính tiền nhưng chị không chịu, nó đưa chị về phòng, nhường cái giường cho chị, nó lôi cái chiếu cũ xuống nằm dưới nền nhà, rồi giấc ngủ cũng kéo đến. Giữa đêm, nó cảm thấy có một luồng hơi ấm, nó như một nguồn phát hơi ấm vậy…
Nó tỉnh dậy, thấy chị đang nằm cùng với nó, đang ôm nó, chị khóc, người chị vẫn rung rung, nó chưa cử động gì, chị vẫn chưa biết nó đã tỉnh dậy. Chị cứ ôm chặt lấy ngực nó, rúc đầu vào nách nó, khóc thút thít…
Rồi bỗng nó đưa tay lên, đặt trên đầu chị xoa xoa như một người lớn đang muốn dỗ một đứa trẻ đừng khóc nữa vậy. Chị ngước lên nhìn nó, đôi mắt vẫn mọng đỏ và ướt át, chị mím môi không nói điều gì, nó cũng không nói. Với tay lấy cái gối kê lên đầu cho cao thêm, nó vẫn vỗ về trên đầu chị…
Một lúc sau, chị ngẩng đầu lên nhìn nó, suy nghĩ gì đó hạ xuống rồi lại ngẩng lên nhìn nó.
– Chị..ch…ị không biết chị làm sao nữa… chị cảm thấy hạnh phúc khi như thế này… có phải chị yêu em mất rồi không ?
– Em..e…m
Nó cũng không biết nói làm sao
– Hôm qua chỉ là sự cố thôi mà, yêu em, chị giỡn em hả ?
– Chị không biết, chị…chị hôm qua, chị rất hạnh phúc, chị cũng chẳng hiểu mình nữa
Hai gọi nước mắt lại lăn ra từ khóe mắt, chảy đẫm xuống làm ướt thêm phần hông phải của nó. Nó cũng chẳng biết nghĩ thế nào, nó bất ngờ với câu nói của chị. Rồi chị dừng khóc, nằm im lìm trong nách nó, không nhúc nhích, nó nghĩ chị ngủ rồi, đang nghĩ bâng quơ rồi sắp chìm lại vào giấc ngủ. Bỗng nhiên chị mím môi ngậm lấy đầu ti của nó, nó rùng mình, lấy tay trái chặn đầu chị lại.
– Chị đừng như vậy nữa… không tốt cho cả chị và em đâu
– Chị ..ch…ị
Rồi chị lại nằm im, người lại rung lên, chị lại khóc, không có tiếng khóc nhưng nó cảm giác được những giọt nước mắt đang rớt trên người nó. Nó lại đưa tay xoa đầu chị.
– Ngủ đi, ngoan nào, mọi chuyện sẽ tốt thôi
Chị ngẩng lên nhìn nó, đôi mắt vẫn đang trào nước ra, mỉm cười nhẹ với nó rồi lại nằm xuống và im lặng, chị thở đều, những giọt nước mắt thỉnh thoảng vẫn rơi trên người nó. Nó không phản ứng mạnh với chị, tuy nó chưa hiểu được nỗi đau của chị, nhưng nó biết nỗi đau đó lớn lắm, nếu là nó, không biết nó sẽ ra sao ?
Nó dần thiếp đi, nó để chị ôm nó như vậy, nó không nỡ… gần về sáng trời lại càng lạnh thêm, nhất là hôm nay nó lại nằm dưới nền gạch, nó cũng chẳng bảo chị là lên giường, nó không muốn đả động đến chị, sợ làm chị tổn thương thêm nữa, nó cũng nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến sẽ phải nhìn mặt em thế nào ? Nó có còn xứng đáng với em nữa không ? Trả lời nó là một màn đêm tối đen…
Rồi gần sáng, nó cảm giác nhột nhạt, và cảm giác sướng đó lại len lỏi vào trong não nó, nó cố ép mình bừng tỉnh vì ngay cả khi ngủ, nó cũng tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra với mình. Chị ở bên dưới, nhẹ nhàng, ngậm cậu em của nó, liếm láp, mút như đang mút cây cà rem thơm ngon nhất, nó lại nhắm mắt, cứ giả vờ như đang ngủ, nó không muốn mình tỉnh dậy trước mặt chị, nó không muốn điều này nữa, nhưng nó cũng không muốn ngăn cản chị, rồi chị sẽ thế nào ?, nó cứ giả vờ như đang trong cơn mơ, nó cũng thể hiện mình sướng, như chỉ diễn đạt như là đang mơ vậy thôi, nó không mở mắt, không nói gì ngoài rên rỉ một chút.
– Ư… ư… Lan ơi
Nó cố tạo một hoàn cảnh khác để cho chị phải dừng lại, không tiếp tục cái việc mà chị đang làm nữa, nó không thể ngăn cảm xúc của cậu em hay dập tắt cậu em, nhưng nó có thể tác động lên chị. Đúng như nó nghĩ, chị cứ nghĩ nó đã tỉnh và chỉ giả vờ thôi, nhưng khi nghe xong câu nói gọi, chị chợt dừng lại, nhìn nó rất lâu, nó vẫn cố thở nhẹ dần lại, cậu em cũng dần cởi quần áo, cất nón cối để đi ngủ, không còn hùng dũng như khi nãy nữa. Chị trườn lên, ôm nó, chị thò tay kéo quần thun của nó lên rồi ôm nó, chị cứ hôn lên bả sườn của nó, nó nhột nhưng cố chịu…
– Cám ơn em…
Chị như nói vô thức một mình…
Chị cứ thế ôm nó ngủ đến sáng, 5h30 nó tỉnh dậy rồi lay chị
– Chị Uyên, dậy đi.
– Ư..ơ oáp… hơ mấy giờ rồi ?
– Năm giờ rưỡi rồi đó, chị dậy vệ sinh rồi về kìa, tí nữa sợ Lan chạy sang đây thì chết.
Chị giật mình ngồi dậy, tỉnh ngủ hẳn, chị nhìn nó cười bẽn lẽn rồi chạy vào trong toilet. Cởi quần áo tắm một chút, chợt chị nhớ để giỏ ở ngoài xe, chị gọi ra
– Long ơi, lấy giúp chị cái túi trên với.
– Dạ.
Chị cũng tự nhiên với nó, chị mở cửa cũng không có ngại ngùng, nó thì nhìn né đi đưa giỏ cho chị, chị cầm giỏ rồi cười tủm tỉm.
– Gớm, ra hì hục trong người ta rồi đấy, còn ngại nữa cơ à ? hi hi
– E..m…
Nó không nói gì thêm, nó quay lưng đi ra ngoài, nó không muốn nhìn chị nữa. Chị tắm xong, lấy bộ quần áo bình thường chị hay mặc để đi trên đường, đến nơi làm chị phải mặc đồng phục như bộ chị đang mặc bây giờ. Lấy cái quần dài và cái quần lót màu trắng ra, chị chợt thấy cái quần lót hôm qua nằm dưới đáy túi của chị, mùi tinh trùng từ cái quần đó tỏa ra trong cả không gian giỏ của chị, chị lại rùng mình, nhưng chị kìm nén rất nhanh.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, nó đã dắt xe chị ra ngoài để sẵn sàng cho chị, chị mặc thêm chiếc áo khoác để đỡ lạnh, trời vẫn còn sớm quá, bình thường giờ này chị vẫn đang ngủ nướng, chị làm về khuya nên sáng ngủ nướng hơn mọi người. Chị đi rồi, nó mới vào trong nhà, cất chiếc chiếu nó trải trên nền nhà vào chỗ cũ, dọn dẹp lại căn phòng cho tươm tất rồi nó cũng đi tắm, chờ Lan đến hai đứa ăn sáng rồi đi học.
Bước vào nhà tắm, nó đánh răng nên không để ý xung quanh, đến lúc nó cởi áo để tắm thì mới phát hiện trên móc treo đồ có một vật nhỏ nhỏ xinh xinh. Nó lặng người đi, may phước tám đời nhà nó là nó đi tắm, chứ để em đến mà thấy cảnh này thì chắc nó chỉ có nước gì mới rửa được chứ nước Hoàng Hà là không xi nhê gì rồi.
Nó mang cất chiếc quần lót đó vào túi đeo của mình. Sau khi tắm xong và soạn sách vở các môn cho buổi sáng nay thì Lan cũng đi xe đến, em vẫn tươi vui giống như mọi ngày, từ ngày chính thức yêu nhau, hai đứa đã dần bỏ được món bánh mỳ buổi sáng, đã có những lúc cùng nhau ăn những món có nước, ốp la…
Chiều hôm ấy, nó chở em đi làm thêm ở đường Âu Cơ, rồi nó ghé qua phòng trọ để tìm chị, lúc nãy nó thấy chị vẫn còn ở phòng trọ, nó muốn trả lại cho chị cái quần mà lúc sáng nó còn để trong túi đeo, nó gõ cửa phòng trọ
– Chị Uyên ơi
Một lúc sau, chị Uyên ra mở cửa cho nó hỏi bâng quơ
– Gì đó nhóc, sao lại ở đây ? Con Lan nó đi làm rồi à ?
– Dạ, em chạy qua trả đồ cho chị, lúc sáng chị quên ở trong toilet
Chị không nói gì, chỉ cười tủm tỉm, chị mặc bộ đồ ở nhà mỏng tang, không nội y, nó còn thấy được hai hạt đậu trên ngực chị đang đâm lên áo đầy khiêu khích, nó bước vào phòng rồi móc cái quần lót đưa cho chị, chị nhìn nó vẫn cười tủm tỉm hỏi
– Có làm gì nó chưa đấy ?
– D…ạ khô….ng có c….hị
– Sao hôm trước lạ…i làm th….ế với cái kia ?
– E..m…e…m
– Em em cái gì mà em em, thôi đưa đây
– Ch…ị…
– Gì vậy ?
– E..m..e…m biết chị đang gặp chuyện buồn, nhưng làm thế này là không đúng, cả hai chúng ta đều không đúng…
– Ừ … chị biết… chỉ là…
Chị trầm ngâm không nói tiếp nữa, nó nhìn chị rồi quay ra ngoài, vừa quay lưng bước ra cửa thì chị nhào lên ôm nó từ phía sau
– Đừng nói gì cả, cho chị ôm em một lần nữa…
Nó đứng im lặng, chị đã mở lời thì nó cũng không gỡ tay chị ra, đôi đồi núi nhọn hoắt đang đâm vào lưng nó, bụng chị thật mềm đang áp sát vào lưng và mông nó, chị để đầu lên sát vai nó, nó thấy chiếc áo thấm ướt từ phía sau… chị lại khóc, những giọt nước mắt nhỏ lên vai nó, nóng…
Nó đưa tay cầm lấy hai tay chị ở phía trước bụng, vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay chị.
– Cố lên chị, rồi mọi chuyện sẽ qua, sẽ lại có người yêu thương chị… chị phải tự tin lên
– Ừ… chị cũng mong thế… hôm qua chị đã rất hạnh phúc.. Một đêm yên bình trong vòng tay…
– Em..m
– Suỵt, đừng nói gì cả, chị biết… Lan nó thật hạnh phúc.
Nó không nói nữa, tay nó vẫn vỗ vỗ vào hai bàn tay chị trước bụng nó, chị vẫn đứng ôm nó, hơi thở của chị vẫn phà xuống vai nó, một lúc lâu sau, chị thả nó ra, lấy hai tay lau nước mắt, nở nụ cười tươi trên môi, nó quay lại nhìn chị, lòng nó cũng nhẹ hơn, bỗng nhiên nó đưa tay lên, áp vào má chị, lấy ngón cái quệt giọt nước mắt của chị
– Chị đừng buồn nữa, điều đó không đáng để chị buồn đâu, chị cười nhìn sẽ đẹp hơn.
Chị tiến tới, đưa hai tay lên quàng sau ót nó, đưa đôi môi của chị thật nhanh áp vào môi nó, chị lại đưa lưỡi lên tách môi nó, nó khẽ chống cự, rồi lại buông xuôi, chị hôn nó thật nồng nàn, nó cũng vậy…