Khoái Lạc Ở Nơi Đâu - Phần 30
Trở lại thành phố, nó lân la hỏi thăm ở trường về thông tin để liên lạc với bạn bè trong lớp của Ngọc để hỏi thăm, nó cũng lần mò trên facebook nhưng Ngọc đã khóa tài khoản. Sự tìm kiếm của nó gần như trong vô vọng, cũng như những nỗ lực của chị Uyên và Liên để tìm kiếm thông tin của Ngọc.
Nó trở về quê của Ngọc để tìm em nhưng gia đình em dường như cũng dấu thông tin của Ngọc mà không cho nó biết. Nó đã đi qua không biết bao nhiêu nẻo đường thành phố chỉ mong có thể thấy được hình bóng của Ngọc nhưng rồi kết quả trả lại cho nó chỉ là con số không. Nó lại đâm đầu vào công việc để bớt đi những suy nghĩ tiêu cực, nó quyết tâm thay đổi mình để có cuộc sống tốt hơn, nếu lỡ như có tìm được em thì cũng có thể lo lắng cho em.
Bản thân nó giờ này trải qua bao nhiêu sóng gió đã trưởng thành hơn, cách suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống của nó cũng đã khá hơn, nó đã biết cách để cố gắng mang lại niềm vui cho những người xung quanh nó cũng như việc nó sống có chủ kiến hơn, bản lĩnh hơn, có vài cô nàng trong công ty thích nó cũng đã nhiều lần đá xi nhan nhưng nó vẫn một lòng hướng về niềm tin của mình, niềm tin xa xôi là một ngày nào đó có thể tìm được em.
…
Thời gian thoăn thoắt qua đi, mới đó mã đã hai năm, tuần này dự án của công ty đang cần giao gấp cho khách hàng người Nhật Bản, họ cần gấp bản thử nghiệm phần mềm để thuyết trình với ban giám đốc ở bên Nhật. Nó đâm đầu cả tuần vào công việc và tạm gác việc tìm kiếm Ngọc sang một bên, những tối khuya đi về trên con đường vắng nó lại nhớ những kỷ niệm của nó và Ngọc, nhớ lại cái đêm mặn nồng duy nhất của nó và Ngọc, trên căn gác mặn nồng, trên căn gác mà nó tưởng như mình đã là người có thể khiêu khích được bản tính của em bộc lộ.
Nhiều đêm trong giấc mộng mị mệt mỏi nó chợt thấy hình bóng của Ngọc, để rồi lại tỉnh giữa đêm khuya, để rồi lại một đêm mất ngủ nữa… Cuối cùng rồi dự án cũng đã giao được bản thử nghiệm cho khách hàng người Nhật, họ đánh giá cao tinh thần hợp tác của cả team và quyết định mời cả team tham gia buổi party nhỏ tại một nhà hàng Nhật trên đường Lê Thánh Tôn.
Nó đến nhà hàng khá muộn vì tuyến đường ở phòng trọ của nó đi đến nơi khá xa và cũng tầm giờ tan tầm nên cũng mất rất nhiều thời gian. Team đã tụ họp trước với những khách hàng người Nhật, khi nó đến nơi thì mọi người hầu như đã đông đủ. Nó vừa loay hoay kiếm được một cái ghế ngồi xuống bàn thì người phục vụ mặc đồ ki mô nô cũng vừa cầm các phụ kiện phục vụ cho bữa tiệc cho nó.
– Anh dùng món ăn nào thì gọi để nhà bếp làm ngay cho anh ạ.
Nó cầm cuốn menu vừa lật được hai trang bỗng nó khựng lại, giọng nói này… giọng nói này… ôi đã 4 năm rồi, bây giờ nó mới được nghe lại giọng nói này… nó lật đật đặt cuốn menu xuống và ngước lên nhìn người phục vụ đang đứng sau lưng nó. Khi 4 mắt đã bắt được tầm nhìn của nhau, cả hai cùng ngỡ ngàng và xao xuyến, ánh mắt ấy vẫn thế, vẫn rất khát khao, vẫn rất mạnh mẽ, giống với ánh mắt vào một đêm của 4 năm trước… ánh mắt của cô phục vụ dần đỏ hoe và rươm rướm, cô phục vụ quay lưng chạy ra phía cửa nhưng nó lập tức đứng lên và hét lớn giữa khu nhà hàng đông đúc.
– Ngọc, đừng trốn chạy anh nữa, anh tìm em cực khổ lắm Ngọc ơi.
Cô phục vụ khựng lại trước tay nắm cửa, thân hình run lên liên tục, nó chạy lao ra ôm lấy em, hít lấy hít để mùi hương trên tóc em, em vẫn quay lưng lại phía nó, thân hình vẫn run run.
– Ngọc ơi, anh tìm em rất lâu rồi, rất cực khổ em biết không ?
– Hu….anh….
– Đừng trốn chạy anh nữa, hãy để anh được ở bên em.
Một tiếng vỗ tay, rồi lại một tràng vỗ tay, cả sảnh dưới của nhà hàng đều vang lên tiếng vỗ tay và những tràng huýt còi tay rất náo nhiệt.
– Em tha lỗi cho anh nhé, đừng xa anh nữa nhé, được không em ?
– Tha lỗi cho anh ấy đi chị ơi…. đúng rồi…. tha thứ cho anh ấy đi chị ơi ….
Ngọc với hai mắt lệ vẫn tuôn, miệng khẽ mỉm cười đưa bàn tay lên má nó, bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ và nắn nhẹ gò má của nó.
– Anh thay đổi nhiều quá.
Rồi cô dụi đầu vào lồng ngực nó như trốn tránh cái nhìn của hàng trăm thực khách có mặt trong nhà hàng. Tối hôm ấy Ngọc được bên đối tác mời cùng chung vui với party và được sự cho phép của chủ quán để được nghỉ phép một hôm.
Lúc ra về, nó được chủ quán cho mượn một cái mũ bảo hiểm để chở Ngọc về, vì Ngọc đi xe bus đến chỗ làm. Ngồi trên xe, hay cánh tay gầy gò của Ngọc ôm ngang vào eo nó, chẳng ai nói với ai lời nào, lưng áo nó ướt đẫm vì những giọt nước mắt đang rơi liên tục thẫm đẫm.
– Anh chạy qua Lãnh Bình Thăng một chút đã.
– Ừ.
Nó đứng ngoài chờ Ngọc đi vào một ngôi nhà ba tầng, trước cổng ghi bảng hiệu Trường mẫu giáo Hoa Lan. Nhìn Ngọc dắt tay một thân hình nhỏ nhắn đi ra khỏi đó mà hai mắt nó cay nồng, từng giọt nước mắt của nó lăn dài trên má, khóa cổ xe và vội chạy lại cổng nơi Ngọc mới dắt một công chúa nhỏ nhắn đi ra, nó chạy đến quỳ hai gối xuống nền gạch lát đường.
– Con tên Hương anh ạ.
– Hương, lại với bố đi con, bố mới đi xa về đấy.
– Bố…
– Lại đây với bố.
Nó nhấc bổng cô công chúa của nó lên cao, ép con bé vào lồng ngực nó mà thổn thức.
– Bố xin lỗi con, bố hư quá.
– Bố đi làm xa về rồi ạ, ngày nào mẹ cũng nói con mà ngoan thì bố sẽ về với mẹ và con.
– Ừ công chúa của bố rất giỏi nên bố phải về bên hai mẹ con đây.
– Thôi, hai bố con đi về nhà đã nào, người ta nhìn cho kìa.
– Ừ.
Chở hai mẹ con về nhà trọ, nó lại càng cay đắng hơn vì cuộc sống thiếu thốn của hai mẹ con, con bé Hương cứ bi ba bi bô chạy ra chạy vào nói chuyện với bố, đối với nó, bố là một hình ảnh rất đẹp, Ngọc đã dạy cho con về nó với hình ảnh rất đẹp, điều này làm cho nó cứ chảy nước mắt suốt cả buổi chơi với con.
Ngồi trên chiếu, nhìn cô công chúa của mình lăng xăng chơi những trò chơi xếp hình, nhìn Ngọc chạy lăng xăng để dọn dẹp đồ đạc trong nhà, giặt đồ cho con, nó chợt suy nghĩ về tình yêu, một tình yêu mà nó đã không trân trọng từ thuở ấy. Sống trên đời đừng cố tìm kiếm cho mình một tình yêu hoàn hảo, đừng cố nhìn đến nơi xa vời, rồi cuộc sống sẽ chỉ lối cho ta thấy tình ở nơi đâu.