Khoái Lạc Ở Nơi Đâu - Phần 2
Chiều đến, như mọi ngày nó lại tiếp tục cưỡi con xe thần thánh đi làm thêm ở Quận 6, tối hôm ấy nó rất vui vẻ, sốt sắng hơn, nhanh nhẹn hơn, lời nói nào của nó với thực khách hay với đồng nghiệp trong quán đều rất cởi mở, tươi tắn. Nó cứ huýt sáo líu lo trong cả buổi làm ở quán… nó vui… rất vui. Âu là tình yêu, huống hồ là tình yêu chớm nở đối với một thằng nhà quê như nó, trước đây nó cũng thích vài người, nhưng không phải là yêu chỉ là thích, để ý, nhưng rồi mọi thứ chỉ trôi qua nó như dòng nước của con sông trôi qua một bến vắng… cho đến hôm nay, con tim nó đã thổn thức, con tim đã biết đập loạn nhịp…
Cả đêm, nó cứ nghĩ đến nụ cười của Lan, ánh mắt nữa… những thứ đã khiến trái tim nó bị sét đánh banh ta lông, để rồi giờ đây, tim nó đã đập theo một cách khác, đập mạnh mẽ hơn, có sức sống hơn… Chính nó cũng không ngờ, một thằng nhà quê luôn lủi thủi một mình như nó lại để ý đến cô nàng này, thực ra, Lan cũng chẳng xa lại gì với nó, cô nàng hoạt náo của lớp, Lan rất năng động và thuộc vào một trong những cô gái có gương mặt xinh xắn trong lớp nó, trước đây, nó chẳng để ý đến cô nàng, và cũng chẳng để ý đến ai cả.
Trời chớm sáng, nó đã ngồi dậy, đánh răng, rửa mặt xong nó chạy lên tủ quần áo, tìm bộ đồ nào nhìn được nhất, kể từ khi làm thêm, nó cũng có thêm vài đồng rủng rỉnh để mua thêm cái áo, cái quần, mà phải công nhận, mặc những món đồ mua ở đây, nó nhìn nó khác hẳn, cái chất quê của nó đang bị đè xuống, nhiều lúc nó cảm tưởng cái chất quê ấy phải đang căm thù nó lắm, tự dưng lại bị đè xuống một cách trắng trợn.
Vuốt ve mình trong gương, chỉnh thẳng thớm nếp cái áo trắng, thực ra thì chẳng ai quy định gì về việc mặc áo gì đối với sinh viên, nhưng nó vẫn thích cái cảm giác mặc áo trắng quần tây đến trường hơn là diện những áo thun xuề xòa. Tung tăng chạy ra chị Hoa bánh mỳ, nó vẫn cứ như mọi ngày, bánh mỳ là món điểm tâm sáng với nó, hợp túi tiền mà cũng tiện lợi. Mỗi sáng, chị đều chuẩn bị cho nó một ổ bánh mỳ ngon nhất, để sẵn trong ngăn nướng ấm để khi thấy mặt nó chị sẽ làm ngay và trao tay cho nó, chị có một loại tình cảm dạng như tình chị em ruột thịt với nó, từ lúc nó mới vào nhập học, chứng kiến những cử chỉ quê mùa của nó…
Nó cầm ổ bánh mỳ đi lên cầu thang đến phòng học, nó hôm nay nó không vội vã, nó cầm ổ bánh mỳ mà đi vào lớp, đến chỗ nó ở dãy cuối và ngồi xuống. Lan vẫn chưa vào lớp, cũng đúng còn sớm quá mà, lần đầu tiên nó để ý đến một người khác, để ý đến cuộc sống xung quanh, nó cứ như đứa trẻ đang trông mẹ đi chợ về để được cho bánh, cho quà vậy đó.
Mọi người cũng bắt đầu vào lớp, nó trông chờ nhưng không thấy Lan tiến vào, nó đứng dậy đi ra lan can, bâng quơ nhìn trời rồi nhìn đất, chợt mắt nó khựng lại. Lan kìa, cô nàng áo trắng ngồi dưới ghế đá sân trường. Nó lao vào chụp vội ổ bánh mỳ rồi chạy xuống 4 tầng lầu, nó đi chậm lại, thở thật nhanh để dập đi trái tim đang đập mạnh vì mệt và đập mạnh vì hồi hộp. Lan đang ngồi đó, chăm chú nhìn vào quyển báo mực tím, trên môi đang ngậm ống hút của hộp sữa, cô nàng đắm chìm trong thế giới của những con chữ, không để ý gì đến xung quanh, ổ bánh mỳ vẫn để trên đùi.
Nó nhẹ nhàng ngồi xuống và tằng hắng
– À… ừm Lan đang ăn sáng hả ?
Lan ngẩng đầu lên, thoát khỏi thế giới của quyển báo và nhìn sang nó, nụ cười lại hiện lên đôi môi và đáp lại nó
– Ừ… hiii Lan mua từ sáng nhưng đi xe không ăn được, phải ăn ở trong trường.
Cô nàng nhìn xuống tay nó, cũng một ổ bánh mì rồi lại cười khúc khích.
– Hii.ii Long cũng vậy hả ?
Nó cứ như là bị lỗi thần kinh, vẫn chưa hết ngẩn ngơ với nụ cười kia, vội gãi đầu đáp trả.
– Ừ… hì hì, ăn một mình buồn quá, kiếm người ăn chung cho vui.
Lan tủm tỉm cười nhìn nó, hai đứa cứ ngồi đó, ăn rồi nhìn nhau, mỗi lần cô nàng lén nhìn lên nó thì cục bánh mỳ đang nuốt cứ như gặp nam châm, không chịu trôi xuống nữa mà lại có xu hướng đi ngược lên trên, vất vả lắm mới thanh toán xong ổ bánh mỳ, phủi phủi những vụn bánh mỳ rồi cả hai đi lên lớp học, chưa có hành động nào xảy ra giữa nó và Lan cả, chỉ có thêm một thói quen, cứ mỗi sáng, nó không còn hấp tấp chạy lên cầu thang nữa, nó dậy sớm, đến trường sớm và chờ Lan để rồi hai đứa cùng ăn ổ bánh mỳ.
Nỗi nhớ nó cứ thế len lỏi dần vào trái tim nó, tình yêu của nó dành cho Lan đang lớn dần lên, tình yêu của thuở học trò ngây dại, ngay cả trong giấc mơ nó cũng mơ thấy Lan nhưng có vẻ trong giấc mơ nó lại dạn dĩ hơn, nó đã dám nắm tay nàng tung tăng trên những địa điểm mà nó cũng chẳng biết là ở đâu?
Sáng nay, cũng như mọi ngày, nó chờ Lan đến trường, nhưng ghế đá đó chỉ có mỗi mình nó, giờ học đến gần rồi nhưng vẫn không thấy Lan đâu.
– Chắc là hôm nay Lan nghỉ rồi, không biết sao lại nghỉ nữa ?
Nó thầm nghĩ trong đầu. Chợt điện thoại cảm ứng ghẻ của nó rung lên, tiếng chuông mặc định vang lên trong túi quần nó, nó cầm điện thoại nhìn lên màn hình Lan DT8
– A lô, Lan hả ? Sao hôm nay không đi học ?
Nó tuôn ra một tràng câu hỏi với Lan
– Long ơi, hôm nay Lan bị sốt, không đi học được, Long viết hộ Lan giấy xin phép nhé
– Lan đã uống thuốc chưa ? Sốt có cao lắm không ?
– Lan không biết nữa, sáng nay mệt quá, mấy đứa bạn nó đi học hết cả rồi.
Nó trở nên lo lắng, lần đầu nó lo lắng cho một người không phải là cha mẹ nó, nó cảm thấy tim mình đang thắt lại. Nó chạy lên lớp, viết giấy xin phép cho cả nó và Lan rồi nó điện thoại lại cho Lan.
– Lan ơi, Long mua cháo và thuốc cho Lan rồi nè, Lan ở chỗ nào để Long chạy qua nhé ?
Sau khi cho nó địa chỉ phòng trọ, nó lao lên con xe đạp thần thánh và đạp đi không biết mệt, cô nàng ở cách trưởng khoảng hơn 3 cây số, ở chung với một đám các chị học ở trường cao đẳng gần đó. Đến nơi, nó gõ cửa phòng nhưng không thấy Lan mở cửa, nó lo lắng, gọi điện lại cho Lan, cũng không có bắt máy, nó cầm núm cửa vặn thử, cửa không khóa.
Căn phòng trọ sinh viên, gọn gàng với một gác phía trên và đồ đạc nằm phía dưới, phòng con gái nên dán đầy những poster mấy anh ca sĩ Hàn Quốc, căn phòng còn có mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng nữa. Nó không thấy Lan đâu, dắt xe sát vào cửa, khóa cẩn thận, nó leo lên gác của căn phòng trọ, Lan đang nằm đó, tóc tai bê bết mồ hôi, đắp chăn nhưng người vẫn rung lên từng chặp, Lan có vẻ như vẫn chưa biết nó đến. Chiếc chiếu phía dưới ướt đẫm mồ hôi của Lan, nóng hừng hực.
Nó lấy tay rờ đầu Lan rồi lại rờ lên đầu mình, nóng quá. Nó chạy xuống dưới, đi vào toilet để kiếm thứ gì đó đựng nước, nó lấy một cái chậu màu hồng, nhỏ nhỏ được treo trên vách phòng tắm, chẳng biết của ai nữa, nó nghĩ đó là chậu để đựng nước rửa mặt hoặc giặt khăn rửa mặt, nó mở bếp ga nấu một ít nước nóng, nó làm chuyên nghiệp đến độ không có gì để phàn nàn, một thân gia đình nghèo của nó đã cho nó những kinh nghiệm sống khá tốt để lo cho bản thân mình, và giờ là lo cho người nó yêu thương. Đổ nước nóng ra chậu, pha nước lạnh cho vừa đủ ấm, nó gặt cái khăn treo trên móc nhà tắm rồi mang cả chậu lên trên gác.
Nó nâng Lan dậy, cô nàng đang sốt cao vẫn mơ mơ màng màng chưa nhận thức được, nó lấy khăn lau mặt cho Lan, lau cả vùng cổ rồi đắp khăn lên trán Lan, chân nó quệt xuống vùng ướt nhẹp của cái chiếu nơi Lan nằm, nó ngán ngẩm bồng Lan lên, di chuyển qua bên cạnh vết ướt đó, chiếc chăn tuột rơi xuống. Người Lan ướt nhẹp, bộ quần áo mặc ở nhà đã ướt sũng ôm lấy da thịt trần trụi của cô gái còn non tơ, phơi phới…
Nó khựng lại, người nó cứng đờ ra, nó chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ là bất ngờ quá. Cũng đúng thôi, tiếp xúc gần thế này, đây là lần đầu tiên với một thằng trai tơ như nó, làm sao mà không bị hoàn cảnh lấn át. Chợt nó lắc mạnh đầu, rời ánh mắt khỏi những nơi nhạy cảm trên người em, nó đặt em xuống rồi nhìn xung quanh, cái áo nó mua đền cho em được treo trên tường, treo ở một nơi thoáng đãng, chỉ có mỗi mình nó được treo ở cả khoảng không gian rộng như vậy.
Nó đứng dậy, đi đến tủ quần áo, nó cũng không chắc có phải là tủ của em hay không ? nó chọn đại một bộ đồ mặc ở nhà, cũng cùng loại với bộ em đang mặc, nó xuống dưới nhà, lấy dây khóa trong cốp móc khóa vào bánh xe, khóa thể một ổ cùm đĩa phanh nữa, rồi nó đóng cửa phòng trọ lại, nó không muốn ai chợt về và chứng kiến cảnh nó sẽ làm tiếp theo với em.
Nó leo lên gác, dựng em dậy, em vẫn còn thần trí lơ mơ, củ động nhưng không tỉnh, nó lấy hết can đảm cởi cái áo đồ bộ em đang mặc ra, khi cái áo được lột ra khỏi đầu, nó bàng hoàng với đôi ngực sữa trắng muốt, nó phải gồng mạnh hai tay và cắn chặt hàm răng, cố gắng không để mình bị những cảm xúc kia xâm chiếm. Nó giặt khăn, lau sơ người em rồi mặc cho em cái áo mới, em mềm nhũn và nhẹ nhàng tuân theo những động tác mà nó đang làm để mặc áo cho em.
Nó đặt em nằm xuống, nắm hai cạp quần của em, tay nó run bắn lên, run hơn là nó đi hái trộm trái cây của bà hàng xóm bên cạnh nhà ở quê nó, quyết định trong đầu dứt khoát, nó nhẹ nhàng nâng mông em lên, kéo chiếc quần thun xuống, em trần trụi, đám lông đen rậm rạp đập vào mắt nó, nó đưa mắt chỗ khác và kéo chiếc quần tuột khỏi chân em. Sau khi mặc quần cho em, nó lấy chiếc chăn quàng ngang qua bụng em, chạy xuống dưới nhà, nó đổ bịch cháo trắng mới mua và bịch thịt kho tiêu nó mua ở hàng cháo, bưng bát cháo và dĩa thịt kho tiêu lên gác, nó nâng người em lên, em lúc này như người lạnh vơ được một luồng hơi ấm nép sát vào ngực nó.
Nó nhẹ nhàng vỗ vào má và gọi
– Lan ơi, Lan… dậy ăn tí cháo rồi uống thuốc nhé.
Em vẫn thiêm thiếp như thế, thỉnh thoảng hơi cử động một chút, nó cứ ôm em như thế, em cứ nép vào lồng ngực nó như thế, phải cả tiếng sau, bỗng nhiên em khẽ trở mình, mở mắt, nhấp nháy mấy lần và nhìn vào ánh mắt nó đang nhìn em. Em không bẽn lẽn, có lẽ không còn sức mà bẽn lẽn, em vẫn còn mệt, ánh mắt em vẫn yếu ớt hệt như đang cố chống chọi với một con cuồng phong đang xảy ra trong cơ thể mình. Nó nhìn em rồi nói nhỏ.
– Lan ngủ lâu rồi đấy, Long mua cháo nè, dậy ăn rồi uống thuốc cho khỏe nha?
Em không đáp lời nó, chỉ khẽ gật đầu. Nó đút cho em từng ngụm cháo, nó thổi từng muỗng cháo như sợ em sẽ bị phỏng lưỡi, nó cảm thấy em yếu ớt quá, em ăn được hơn nửa chén cháo thì không ăn nữa. Nó lật đật đặt em xuống rồi chạy đi lấy nước và thuốc cho em. Đút cho em uống từng viên thuốc, em không nói gì, chỉ nhìn nó thầm cảm ơn qua ánh mắt, rồi em lại thiếp đi.
Nó ngồi đó, hàng tiếng đồng hồ, nó chỉ giặt khăn và lau mồ hôi trên trán em, đắp khăn lên trán em để mong em không bị cái nóng hành hạ, em vẫn run rẩy trong giấc ngủ, nó thương em quá nhưng chẳng biết làm gì hơn nữa, chỉ chờ đợi để liều thuốc kia có tác dụng và sẽ giúp em trở nên tốt hơn.
Nó dựa lưng vào tường, thỉnh thoảng vẫn làm cái công việc đã như là nhiệm vụ của nó đối với em vậy. Nó thiếp đi lúc gần trưa lúc nào không hay. Chợt mở mắt, nó thấy ánh mắt của em, ngồi đối diện nó, vẫn khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đã có thần hẳn lên, nó vui sướng đưa tay lên trán em để kiểm tra nhiệt độ, đã mát hơn nhiều so với lúc sáng rồi. Em lí nhí hỏi nó, khuôn mặt em dần đỏ ửng lên:
– Lo..ng….Long thay đồ cho Lan hả ?
Sau câu hỏi, Em chỉ dán khuôn mặt xuống sàn mà không dám ngẩng đầu lên.
– Ừ… à…ừ… Long thấy Lan đổ nhiều mồ hôi quá, ướt cả chiếu kìa, nên… nê..n
Nó vẫn đang lắp bắp một cách vụng về để trả lời câu hỏi của Lan.
– Cám ơn Long nhé.
Em như tạo ra một con đường để giải thoát cái nút thắt khó xử lúc này, nó nhẹ nhõm cả tâm trí, nó chỉ sợ em giận nó.
– Lan khỏe hơn chưa ? Ăn cháo thêm không để Long hâm nóng lại nhé ?
Em chỉ nhẹ gật đầu. Nó hâm lại cháo và lại đút cho em ăn, lần này em đã ăn được nhiều hơn, vẻ mặt cũng tươi tỉnh hơn, có vài giọt mồ hôi đã rịn ra trán, nó nhẹ nhàng cầm cái khăn lau đi mồ hôi trên trán em. Ăn xong và uống liều thuốc thứ hai, em đã tươi tỉnh hẳn ra, nó ngồi đó, nhìn em, hai đứa chỉ nhìn nhau mà không nói gì. Chợt em nói với nó:
– Long… chuyện này, Long đừng nói cho ai biết nhé ?
Long ngạc nhiên hỏi lại:
– Chuyện này ? Là chuyện gì cơ ?
– Thì… thì… chuyện lúc nãy…
Mặt em lại đỏ bừng lên, nhìn em lúc này cứ như chưng từng bị cơn sốt nào hành hạ cả.
– À… à… Long biết rồi, sẽ không nói gì đâu.
Rồi lại chìm vào khoảng im lặng đáng sợ, hai đứa cứ vân vê tà áo nhìn xuống mặt sàn lâu lâu lại nhìn nhau, mỉm cười. Chợt nó cầm lấy hai tay em.
– La…n ..mình..mì..nh … làm người yêu anh nhé ?
Nó gần như thở dốc để nói hết câu này, tim nó nhảy loạn cào cào, đập như muốn phá lồng ngực mà ra, nó đổ mồ hôi rịn cả trên trán, đầu óc nó lúc này chỉ tập trung vào em, chờ đợi…
Em ngẩn người, nhìn nó, rồi lại cúi xuống nhìn sàn nhà, mặt đỏ bừng bẽn lẽn… em như muốn rụt đôi bàn tay về, nhưng nó kiên quyết nắm chặt và giữ ở khoảng giữa hai đứa, như thầm khẳng định cho em biết sự quyết tâm của nó với câu hỏi mà nó mới nói với em. Sau một lúc, em khẽ gật nhẹ đầu, nó mừng rơn lên, trái tim của nó không hề giảm nhịp mà tăng đến mức tối đa, mắt nó sáng ngời lên như kiểu máu bơm thừa vào những tế bào mắt làm cho nó sáng đến cực điểm vậy, nó tăng thêm lực, kéo hai tay em về phía nó, kéo cả em ngả vào ngực nó, em chống cự nhẹ nhàng rồi cũng ngả vào ngực nó. Nó cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu em, vừa hôn nó vừa hít mùi trên tóc em, mùi hương dầu gội vẫn còn thoảng, nhưng mùi cơ thể em cũng ngào ngạt không kém, em vừa trải qua cơn bạo bệnh mà ngăn sao được.
Nó cứ ôm siết lấy em làm em hơi khó thở, em lấy tay đấm thùm thụp lên ngực nó, cười nhẹ
– Này… này tính giết người ta hả ? Không thở được nữa nè.
– Hì hì, anh xin lỗi… tại… tại…
– Tại… tại… mà ai cho gọi anh em đấy ?
– Hì hì, em không đồng ý hả ?
– Không phải, nhưng thấy kỳ kỳ sao sao ấy.
– Ừ, lạ rồi sẽ quen mà, cũng như em với anh vậy, lạ rồi quen đấy thôi.
Nó lại siết thêm vòng tay, ôm em chặt thêm chút nữa, khuôn mặt em ép chặt vào ngực nó. Ôi hạnh phúc…