Khoái Lạc Ở Nơi Đâu - Phần 13
Ngọc sinh ra ở miền biển, cái nắng gió hanh khô làm cho Ngọc có vẻ ngoài cứng cỏi hơn cái tuổi của mình, không biết từ lúc nào, dường như Ngọc đã dần quên mất gương mặt của Cha nếu không phải Ngọc còn giữ tấm ảnh mà Cha chụp cùng với Mẹ, lâu lắm rồi, lâu lắm từ ngày Ngọc còn lon ton ở bãi biển với Mẹ, lâu lắm rồi những ngày ngồi cùng Mẹ ở bến tàu để chờ Cha đi biển mang con tôm, con cá về… lâu lắm rồi. Ngày cha còn ở nhà, nhà của Ngọc trên bãi cát gần biển lúc nào cũng vui vẻ tiếng cười của Ngọc, tiếng cười của Mẹ, và cả nụ cười của Cha.
Cha của Ngọc hiền từ, làn da rám nắng dần trở thành màu bánh được nướng trên bếp lò, những cơ bắp cuồn cuộn được tôi rèn qua những tháng ngày đi biển, mỗi lần đi biển, Cha của Ngọc đều có quà cho Ngọc, nào là một cụm San Hô, nào là những con Sao Biển và nhiều loại vỏ ốc thật đẹp khác…
Nhưng rồi, cuộc sống vui vẻ và đầy ắp tiếng cười ấy không kéo dài bao lâu, cho đến một ngày mưa bão, Mẹ và Ngọc ngồi dầm mưa ở bến tàu chờ hình ảnh con tàu của Cha xuất hiện, nhưng rồi hôm ấy và nhiều hôm bữa bão sau hôm ấy nữa, mọi thứ vẫn biệt tăm. Cha đã ra đi bỏ lại hai Mẹ con Ngọc, rồi những tháng ngày căn nhà chỉ còn tiếng khóc của mẹ, những đêm chỉ có tiếng khóc và gió thổi vào rặng cây chắn gió ngoài nhà.
Mẹ đã phải làm tất cả những công việc gì có thể để nuôi sống bản thân và cả Ngọc, nhưng dường như bàn tay yếu đuối của người góa phụ không còn đủ sức giữa những cơn sóng của cuộc đời, hai mẹ con bữa rau, bữa cháo qua ngày, Ngọc đến trường với thân phận là học sinh nghèo vùng biển, những con chữ lúc ấy không mang lại cho Ngọc niềm đam mê, Ngọc muốn được ra biển lấy cá và cùng mẹ bán hàng ở chợ, Ngọc lon ton chạy trên những con đường phủ cát để bán những tờ vé số, những cái vuốt đầu đầy cảm thông, những tiếng thở dài thương cảm cho số phận của hai mẹ con Ngọc.
Rồi cuộc sống ấy không được bao lâu, mẹ của Ngọc ngày càng héo hon hơn với gánh nặng cuộc đời, một ngày nào đó trong quá khứ đau thường mà Ngọc dường như không muốn nhớ đến, Ngọc thấy có một người đàn ông lạ thường hay lui tới, có nhiều hôm mưa gió còn ở lại ăn cơm với mẹ con Ngọc, rồi những hôm mẹ Ngọc lại ra bến tàu chờ đợi như ngày xưa, Ngọc còn quá nhỏ để có thể hiểu được, mẹ đã bắt Ngọc đổi từ “Chú” thành “Cha”, tiếng Cha mà lâu lắm rồi Ngọc chưa có được gọi, một đứa bé như Ngọc thì những lời dỗ dành và những món quà đã có thể đánh bay cái nghi ngờ đó, từ đó Ngọc lại có Cha, mẹ lại tươi cười nhiều hơn, Ngọc lại phải ngủ ở chiếc giường nhỏ hơn ở cùng gian phòng, cha mẹ thì ngủ ở chiếc giường lớn cách nhau chiếc màn che.
…
Ngọc cũng lớn theo thời gian, con bé lon ton ngày nào bây giờ đã lớn, một nữ sinh lớp 7, ngực đã bắt đầu nhú lên, lông tơ trên mu đã mọc lún phún, Ngọc vẫn ngây thơ khi mẹ bắt mặc áo lá và quần lót. Rồi thời dậy thì cũng như bao người khác, sự tò mò về tình dục đã làm cho con nhỏ 14 tuổi biết vén màn nhìn lén cha mẹ, biết mẹ bú cu cha như thế nào, cha liếm lồn của mẹ ra sao, rồi hình ảnh con cu to bự của cha cứ thun thút ra vào trong cái lồn đen rậm của mẹ, rồi lại những cơn sướng bùng phát khi Ngọc biết dùng tay để chà lên hạt đậu của mình, những rùng mình, những khoái cảm.
Cái ngày đen tối ấy bắt đầu từ ngày Ngọc cũng bắt đầu có kinh, hôm ấy đi học về, người uể oải, mệt mỏi, Ngọc ra nhà tắm rửa ráy rồi mặc chiếc quần thun mẹ mua ngoài chợ, tuy không xịn nhưng nó vẫn tôn lên được cái mu căng tròn, cái mông núc ních của Ngọc, lăn ra chiếu nằm ngủ, mẹ đi bán cá ở chợ đến chiều mới về, cha thì không có nhà, sự mệt mỏi đưa Ngọc vào giấc ngủ thật ngon, tỉnh giữa giấc ngủ ngon…
Ngọc cảm thấy có thứ gì đó trào ra từ bên dưới, ngồi dậy dụi mắt nhìn xuống háng, Ngọc sợ chết điếng khi thấy chiếc quần trắng của mình loang lổ vết máu, máu từ háng của Ngọc tràn cả ra đùi. Ngọc bật khóc, buông thõng hai cánh tay trét đầy máu và cứ ngồi khóc như có chuyện gì đó rất kinh khủng đang đến với mình. Cánh cửa bật mở, một bóng người đi vào gian buồng, người đàn ông đứng sững ở đó nhìn Ngọc.
Cha chẳng nói gì, nhìn Ngọc, rồi mở cửa đi ra ngoài, khi cha trở lại gọi Ngọc ra nhà tắm.
– Cởi quần ra đi con.
– Hu… huu con bị bệnh hả cha?
– Không sao đâu, rửa đi rồi cha sẽ nói cho con biết sau.
– Dạ.
Ngọc cởi quần mình ra, chiếc quần trắng tuột khỏi chân, không có quần lót, máu me bê bết cả một vùng mu trắng toát của Ngọc, cha nhìn sững vào cái mu của Ngọc một lúc, Ngọc e thẹn nhưng không biết làm sao, hai cánh tay đầy máu cứ ngoe nguẩy như muốn che đi cái mu của mình trước ánh mắt háu đói của cha, rồi cha múc nước, xối vào háng Ngọc, cha dùng bàn tay thô ráp của mình để rửa đi những vết máu trên háng của Ngọc, và lúc ấy, khi ngón tay cha lướt qua hạt đậu đang được chở che bởi một lớp da mỏng, Ngọc giật nảy mình, người của em cứ như đang bị chích điện từ ngón tay cha vậy, dường như cha cũng để ý đến việc ấy, cư như tình cờ mà cũng như cố ý, ngón tay cha ngẫu nhiên quẹt vào cái hạt đậu ấy mấy lần những và mỗi lần thì Ngọc đều phản ứng mãnh liệt như vậy, đầu óc ngây thơ của Ngọc vẫn chưa biết được những cảm giác ấy gọi là gì.
Rồi cha bảo Ngọc vào nhà, cha chỉ cho Ngọc cách để đặt băng vệ sinh lên đáy quần lót, cách mặc ra làm sao, những ngày nào thì phải mặc, mẹ dường như cũng mệt với một ngày mưu sinh, cũng không để ý đến đứa con gái đang phổng phao dần của mình, chuyện Ngọc có kinh nguyệt cũng không được tiết lộ với mẹ, Ngọc cũng không tâm tình nhiều với mẹ, cả hai hầu như đều không có nhiều thời gian ngồi riêng với nhau, ngày thì mẹ tất bật, tối thì mẹ với cha lại ngủ cùng nhau…