Khoái Lạc Ở Nơi Đâu - Phần 11
Cơn sướng của nó lại dâng lên, nó kéo em ngồi lên bụng nó, em như hiểu được ý nó, cầm cậu em canh me đúng khuôn thước và hạ mình xuống, cảm giác được nằm dưới hưởng thụ này … nó lại nhớ đến chị, chị có độ mạnh dạn và hiểu biết hơn em, chị biết cách để làm cho nó thật sướng, tử cung của chị cũng co bóp mãnh liệt hơn, nói đến tử cung … nó lại chợt nhớ … cái cảm giác được bắn thẳng vào tử cung thật tuyệt.
Em không mạnh bạo, vẫn thăm dò để thử cảm giác mới, vẫn nhẹ nhàng lên xuống, không quá cuồng nhiệt như chị, em cứ nhắm mắt, đầu ngẩng lên trần nhà miệng vẫn rên ư ử…
– Ưm … ư … sướng …
Nó lấy hai tay chụp vào cặp mông của em, ra sức nhồi nắn thành đủ thứ loại hình hài kỳ dị, con chim của em vẫn mút sát lấy cậu em của nó, thỉnh thoảng mỗi nhịp lên xuống lại để lại một chút bọt màu hồng thẫm, nó ở bên dưới cũng hẩy lên theo nhịp xuống của em, phụ trợ cho em, hai đùi em dần kẹp chặt vào hông của nó hơn, hai tay em chống lên ngực nó, hai bàn tay nó đã di chuyển lên ngực của em, mân mê đôi cặp đậu trên ngực.
Tốc độ của em càng ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi nó cảm thấy bắt đầu có cảm giác muốn bắn ra rồi, nó ôm eo của em, định lật em nằm ngửa, nó muốn giành thế chủ động, nhưng dường như em không quan tâm đến hành động của nó, em vẫn cố giành thế công ở trên, em vẫn giập xuống, gấp gáp … khi nó đẩy được em nằm xuống phía dưới cũng là lúc em cặp hẳn hai chân vào hông của nó, em rùng mình, nó như kẻ mắt tỏ giữa màn đêm cảm xúc, nó biết em đang ra, nó chống hai đầu gối và lấy nhịp dập nhanh nhất, ngày càng nhanh, nó cúi xuống ôm lấy em, thì thào vào tai em:
– Chờ anh … a … a … chờ … a … nh
Nhịp dập của nó vẫn nhanh, nó muốn đốc thúc cậu em bên dưới hòa cùng với em, em run lên liên tục, em gồng mình, kẹp chặt hai chân sau lưng nó, cậu em của nó không vào sâu hơn được nữa, nhưng dòng nước ấm đã bao bọc và kích thích nó, nó rùng mình … bắn những dòng tinh keo đặc vào chim của em …
…
Khi cậu em xìu xuống, trôi ra khỏi âm đạo của em, kèm theo đó dòng tinh của nó cũng trôi ra theo những đám bọt màu hồng. Nó nằm vật sang một bên, em thì đi vào nhà tắm để rửa ráy, rồi em giặt cái khăn của nó, mang ra lau cậu em của nó một cách tỉ mỉ. Nó sau khi vật ra, chỉ kịp nhìn cái đồng hồ trên tường … đã 3h chiều … rồi nó chìm vào giấc ngủ, cái nóng cộng cho sự mệt mỏi đã đánh gục nó…
…
Tỉnh dậy trong căn phòng tối om, nó cảm giác được em vẫn ôm chặt, đầu đặt trên cánh tay của nó, thở nhẹ nhàng, nó cảm thấy thật hạnh phúc, thật hạnh phúc với những giây phút êm đềm bên người mình yêu. Nó cũng thấy lạ, sao em không ngồi lên nữa nhỉ ?
Nó lay em dậy rồi đứng lên mở đèn, ánh đèn neon sáng choang làm cho mắt của nó và em không kịp thích nghi, cả hai cùng nhắm tịt mắt và he hé nhìn nhau, nó vẫn giữ nguyên trạng, cậu em đã xìu xuống trở về trạng thái bình thường, em đã thay cái quần đùi thun khác, cả hai đứa nhìn nhau rồi cùng cười nhẹ, nó đi tắm, làm vệ sinh rồi cả hai chở nhau ra ngoài ăn cơm tối.
Tối nay cảm giác thật đặc biệt, không như mọi ngày, khi người ta đã quan hệ với nhau thì lúc đó tình cảm như được nối thêm sợi dây, khoảng cách cũng được kéo gần lại, nó ăn như chưa bao giờ được ăn vậy, nó đói … Dắt tay nhau dạo ở Đầm Sen, nó đã nhìn em bằng con mắt khác, em vẫn nhí nhảnh, vẫn vui tươi, tuy dáng đi hôm nay của em vẫn có chút gượng gạo, nhưng nó thừa biết nguyên nhân, nó thật hạnh phúc.
Đêm hôm ấy, nó và em chỉ ngủ bên cạnh nhau, cho nhau những nụ hôn, cho nhau hơi ấm … một giấc ngủ yên bình bên người mình yêu. Đó là đoạn ký ức về lần đầu tiên với em, nó đốt điếu thuốc, nằm trong căn phòng tối tăm, chính chỗ mà nó đang nằm đây, những giọt nước mắt của nó lăn trên má, giấc mơ vừa rồi đã làm con tim nó đau nhói trở lại, nó lại chợt nhớ đến những chuyện xảy ra sau đó, những chuyện đã làm cho nó rất hối hận, nó rất căm ghét bản thân, nó rất … có rất nhiều điều mà nó đang chán ghét bản thân lúc này.
Đã đốt hơn nửa gói thuốc, căn phòng tối tràn ngập mùi khói thuốc, kê gối lên đầu giường, dựa vào đó nhả làn hơi thuốc trong bóng đêm, nó lại nghĩ về chị.
…
Ngọc
Đúng ra, chị Ngọc sẽ không bao giờ có điểm nhấn gì trong cuộc đời nó, điểm bắt đầu của nó không hề liên quan gì đến chị, nhưng chính chị lại là nguyên nhân cho sự tan nát của nó, nguyên nhân cho sự hận thù của nó, tuy vậy, chị vẫn là một cô gái mãnh liệt … trinh nguyên và mãnh liệt …
…
Sau ngày nó và em quan hệ với nhau, tình cảm của nó và em dần được bộc lộ ra bên ngoài, như người ta nói, người trong cuộc càng dấu thì người ngoài cuộc họ càng tỏ, việc hai đứa đã ăn ở với nhau thoáng chốc đã không giấu được 3 bà chị cùng phòng, chị Uyên thì không quan tâm nhiều đến chuyện hai đứa nó, giữa nó và chị dường như đã có một ước định chắc chắn, chị Liên thì luôn có cảm tình với nó nên cũng không quá khắt khe với nó, tuy nhiên chị cũng có trách mắng Lan về chuyện đã xảy ra, thực tế thì thời nay, chuyện yêu đương và trao thân cho nhau đã dần trở nên bình thường, các bậc cha mẹ cũng không thể quản con mình triệt để, mà các bạn trẻ bây giờ thì cũng khó cưỡng lại những cảm giác mà trò chơi này mang lại.
Chị Ngọc thì lại nhìn nó và Lan theo một cách không ủng hộ, những lần qua chơi nó thỉnh thoảng vẫn thấy ánh mắt chị Ngọc nhìn nó một cách rất khó hiểu, ánh mắt trách móc và tò mò thậm chí còn một chút khinh thường nó. Nó không thực sự hiểu được nguyên do mà chị lại khó chịu với nó, nhưng nó cũng không quan tâm nhiều đến chị Ngọc, và nó cố gắng để tránh né ánh mắt đó.
Lan không thể đường đường chính chính qua chỗ nó ở được vì cha mẹ đã gửi gắm cho chị Liên, nhưng đa phần thì Lan vẫn ở bên phòng của nó. Vào một đêm hè oi bức của năm nay, đêm nay chị Uyên lại đến phòng của nó, đã 1h30…
– Lo … ng ơ … i, mở cửa cho chị … Long
– Dạ, dạ, chị đợi em một chút…
Nó ngủ không mặc gì cả, nóng quá … xỏ xong chiếc quần đùi, nó mở cửa, đập vào mắt nó là chị Uyên, chiếc váy màu xanh được bao ngoài bởi chiếc áo khoác jean, chị ngồi dựa vào tường trước cửa phòng của nó, chị đã ngủ … ngủ thật ngon lành, nó tặc lưỡi nhìn xung quanh, đối với người con gái này, nó vẫn có một loại tình cảm đặc biệt nào đó mà chính nó cũng không biết cụ thể, nó bồng chị vào phòng, đặt chị lên giường, lấy sẵn thau để dưới giường, có lẽ hôm nay chị đã uống quá nhiều … Nó ra dắt xe chị vào phòng, gặp vài anh phòng phía trong đi về cứ nhìn nhìn nó, nó cũng chào xã giao vài câu rồi đóng cửa lại.
Chị nằm trên giường nó được một lúc thì lồm cồm bò dậy như muốn ói, nó không tắt điện trong phòng vì biết thế nào rồi cũng sẽ có cảnh này, nó cầm cái thau để sẵn dưới giường, đưa lên:
– Ói ra đi chị, giữ bia trong người chịu không nổi đâu
Nó lấy tay vỗ vỗ trên lưng chị, chị ngẩng lên nhìn nó, đầu tóc bù xù … rồi chị cúi xuống và …
Nó dọn dẹp sạch sẽ rồi trở ra khỏi nhà tắm, chị vẫn mặc bộ váy màu xanh của hãng bia, là váy liền áo, nhìn gương mặt chị bơ phờ, tóc tai rũ rượi, nó đứng nhìn chị một lúc rồi lại trở vào nhà tắm, nó lấy một ít nước bỏ vào thau, lấy khăn tắm của nó, giặt ướt rồi trở ra giường chị.
Nó lật úp chị lại để kéo phẹc mơ tuya sau lưng xuống, nó cởi chiếc váy của chị xuống thật khó nhọc, một phần vì cái váy đó nó ôm sát body nên hầu như nó bám theo cơ thể chị, một phần là chị nằm oặt như cọng bún thiu, khi nó lột được cái váy chị ra thì đầu và ngực nó đã toát mồ hôi rồi, nó cởi áo ngực và quần lót của chị rồi lau qua cơ thể cho chị, nó đã làm công việc này một lần, nhưng lần này thì không có sự kích thích nào cả. Nó phơi bộ váy của chị trong nhà tắm, nó cũng không biết chị có mang đồ theo để thay nên cứ để chị trần truồng như thế, trời nóng nên nó cũng không đắp chăn cho chị, đám lông hình mũi tên chỉa xuống phía dưới chiễm chệ nằm trên giường của nó.
Dọn dẹp lại vài thứ, nó bật thêm một cái quạt ở bên dưới sàn rồi tắt đèn, nằm xuống chưa được bao lâu thì nó lại nghe có tiếng xe ở bên ngoài phòng của nó, tiếng dép … tiếng dép của một người, rồi có người gõ cửa phòng của nó. Nó trở dậy
– Ai vậy ?
– Chị Ngọc đây, có Uyên ở đây không em ?
Tim nó đánh thót, nhiều câu hỏi chạy qua đầu nó, sao lại có thể hỏi một câu hỏi chuẩn xác đến như thế ? Người nó toát mồ hôi lạnh, cả sống lưng nó buốt như bị người ta lấy đi rồi, nó lia chân đến giường lấy cái mền đắp lên đến cổ chị Uyên rồi nó chạy đến phía cửa, nó cũng chẳng biết trả lời làm sao.
– Mở cửa đi, nó ở trong là chị yên tâm rồi
– Dạ.
Nó mở cửa với tâm trạng rối bời, một nỗi sợ từ sâu trong tâm của nó tràn lên, ùa qua đầu óc khiến nó như bị tê dại đi, chị Ngọc khóa xe rồi bước vào phòng nó, tuy biết phòng trọ của nó, nhưng đây là lần đầu tiên chị đến.
Bước vào phòng, liếc mắt nhìn nó một cái rồi chị nhìn về phía giường của nó, chị tiến đến, rờ lên đầu chị Uyên, cầm cái chăn lật lên nhìn rồi lại phủ xuống, mặt chị đỏ ửng. Nó lấy thêm một cái ghế nhựa từ chỗ bếp, cái ghế dùng để kê mấy thứ linh tinh, lau cái ghế xong nó đưa cho chị, rót cốc nước rồi nó ngồi xuống chỗ bàn học của nó. Nó vẫn im lặng … mà nó cũng chẳng biết phải nói gì bây giờ ?
– Nãy nó có điện cho chị, nó bảo nó xỉn quá rồi hình như có ai đi theo nó … sau đó thì chị điện lại không được. Chị lo cho nó quá chừng.
– Dạ…
– Chị đoán nếu nó cần chạy đi đâu thì có thể là phòng em hoặc về phòng trọ thôi.
– Da … ạ … nhưng … nhưng … sao chị lại biết ?
Ngọc nhìn nó rồi lại nhìn mông lung ra cửa, mất một lúc Ngọc mới quay lại nhìn nó rồi khẽ nói
– Ở đây không tiện, chị thấy đầu hẻm có quán nước, ra uống gì rồi chị nói.
Không đợi nó, chị mặc áo khoác vào và đi ra trước, nó mặc thêm cái áo rồi cũng khóa cửa đi ra theo. Chị đã ngồi ở cái bàn tối nhất với một chai nữa.
– Cho con ly cà phê đen nha cô.
– Ừ …
Nó tiến lại ngồi xuống, nó dựa lưng vào tường rồi ngồi yên.
– Em biết chuyện của con Uyên chứ ?
– Chuyện ? Chuyện gì ạ ? Chuyện chị ấy chia tay người yêu ạ ?
– Ừ … nó có kể cho em nghe bao giờ chưa ?
– Dạ chưa, chỉ có nói đến là đã chia tay thôi.
– Ừ … Tội nghiệp nó lắm, năm ngoái vẫn còn tay trong tay, năm nay thì lại nhận tin thằng ấy nó sắp cưới con khác rồi, mà quen con ấy đã lâu lắm rồi mới ác chứ, nó đã khóc hết cả nước mắt, thanh mai trúc mã, hai đứa nó ở quê hai nhà cứ coi như là chồng vợ rồi, chỉ còn cái thủ tục cưới thôi đấy, vậy mà đùng một cái … bây giờ lại thế này, thời gian đầu chị và con Liên cũng tốn nhiều sức lực với nó lắm đấy.
Chị lại tiếp:
– Mà ngày xưa, nó không có uống bia với khách đâu, dạo ấy nó còn không chịu mặc bộ đồng phục ấy chứ, giờ thì, nhìn mà rầu. Hơn hai tháng nay, chị để ý thấy nó cũng tươi tỉnh rồi, không biết hôm nay sao lại ?
– Dạ …
– Dạ cái gì mà dạ, em nữa đó, nó như vậy chưa đủ khổ sao ? Sao lại làm khổ nó thêm vậy ?
Nó trợn mắt nhìn Ngọc, lấy ngón tay chỉ về phía mình
– Em ?
– Không em thì ai, hôm 30/4 đấy, chị đã biết hết rồi.
– Em … em …
Mặt nó tái xanh như đít con nhái, mắt nó mờ đi, cái sự thật mà nó ngờ ngợ từ ánh mắt của chị Ngọc đã chính xác, tai nó đang ù đi, tâm trí nó trả về những đoạn trong quá khứ, chị gọi nó
– Này, này … nghĩ gì mà đơ ra vậy ?
Nó bừng tỉnh, quay lại với hiện tại khốc liệt, nó cũng chẳng biết nói gì ngoài cái chữ em lắp bắp như thằng bị ngọng ấy.
– Hôm ấy đến giờ, nó có đến tìm em không ?
Chị Ngọc hỏi nó với giọng rất nhẹ, cũng không quá gắt gao, cái đáng lý ra phải vậy vào lúc này
– Dạ có … hôm nào về trễ thì chị ấy ngủ lại ở phòng em, nhưng … nhưng …
– Nhưng sao ?
– Dạ là không có lần nào nữa …
Mặt nó đần thối lên, Ngọc phì cười rồi nhìn nó
– Thật không đấy ?
– Dạ… thật chị ạ, em cảm thấy có lỗi với Lan nên…
– Ừ … thôi nếu nó ở đây rồi thì chị yên tâm rồi, chắc chị cũng về thôi, khuya rồi…
– Dạ…