Khoái Lạc Ở Nơi Đâu - Phần 1
Sài Gòn chiều nay trở gió, về nhà trên chiếc xe cà tàng của mình mà Long cảm thấy như sắp bay lên khỏi mặt đất. Những con gió vẫn gào rít thổi qua mặt nó một cách ghê rợn, trên trời một mảng mây đen ùn ùn kéo đến bao phủ toàn không gian, có những hạt nước đã bắt đầu rơi.
Trong đầu nó lúc này chẳng suy nghĩ gì hết, đã 2 năm rồi, nó luôn ở trạng thái của một con rô bốt chưa được lập trình đầy đủ, hay nói đúng hơn là một con rô bốt bị khuyết tật, nó chỉ có đủ những chức năng căn bản để duy trì bản thân sống và làm việc, còn lại ngoài những việc đó thì nó chính là cái xác không hồn đúng nghĩa.
Dắt xe vào nhà, nó mang miếng tôn chắn cửa đã được bọc bằng viền cao su chắn lên trước khung cửa phòng trọ của nó, máy bơm cũng được để sẵn ở sau cái khung bằng gạch bọc viền, cách cửa phòng nó 40cm. Tối nay, có thể dãy phòng này sẽ lại ngập nặng, đây là cách mà nó chống cho nước tràn vào phòng.
Thực ra, đồ đạc của nó đã kê cao hơn sàn nhà đến cả nửa mét rồi, nhưng nó không muốn dòng nước nhớp nhúa kia tràn vào phòng nó, mỗi lần sau dọn bãi chiến trường của mỗi lần ngập, nó cảm thấy như đang dọn dẹp chính tâm hồn mình, nhưng rồi dọn mãi mà không xong…
Đánh uỵch thân mình xuống chiếc giường đã sờn phai màu chiếu kia, nó nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ khó nhọc mà đã mấy ngày qua nó không thể có được.
Hai năm trước, à mà không, câu chuyện này nên bắt đầu từ 4 năm trước, ngày mà nó bắt đầu dấn thân vào vùng đất đông người lắm cạm bẫy này. Ngày ấy, nó chính là một thằng nhà quê ngây thơ, ngây thơ đến tội nghiệp, với phong cách ăn mặc lạ “gu” nó luôn nhận được những ánh mắt kiểu “Thằng nhà quê”, “Tránh xa tao ra, tao sẽ bị lây cái quê của mày mất”, “Quê gì mà đóng cục được luôn vậy trời ?”… Đại loại là nhiều những lắm câu miệt thị như thế.
Về bản thân nó, Long thấy mình cũng có đến nỗi gì đâu, lớp trai 94 ở quê nó thì nó cũng thuộc hàng “xì tin” ấy chứ, thế quái nào mà người ở đây cứ nhìn nó như nó mới ở trên rừng mò xuống kiếm người người ăn thịt, hoặc giả người ta coi nó là tác nhân của một loại bệnh nào đó không chữa được vậy ?
Một loạt các thủ tục như nhập học, thuê nhà trọ ( nó chỉ học trung cấp thôi, không có ký túc xá ), đường đi nước bước đều được cha nó sắp đặt và hướng dẫn cho nó. Một tuần sau, khi mọi thứ đã đi vào ổn định, cha nó trở về quê, để nó lại Sài Gòn – một nơi nhiều cạm bẫy đối với một người ngây thơ như nó.
Rồi mọi thứ cũng đi vào ổn định, cuộc sống của nó ở nơi đất mới này cũng dần thích nghi và nó cũng trở nên dạn dĩ hơn. Nó đi làm thêm buổi tối tại một quán nhậu ở Quận 6, nó mất 20 phút để đạp xe đi làm và trở về phòng trọ khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Nếu mọi chuyện chỉ có thế, có lẽ mọi thứ sẽ cứ thế tiếp diễn và câu chuyện này sẽ kết thúc ở đây và trở thành một câu chuyện lãng nhất trong truyencogiaothao.info/truyen với lý do nực cười: “Mở đầu xong là hết”.
…
Một buổi sáng, sau khi mệt nhọc thức dậy với một đêm ngắn, tối qua có mấy thằng “trẩu tre” ngồi hò hét đến gần 3h sáng mới chịu nghỉ, chủ thì chiều khách không có đuổi nên nó là thằng lãnh đủ, ngồi canh mà ngủ thì không dám ngủ, mở mắt thì cứ như con Lù Đù đang ngồi nhìn trăng nhớ chị Hằng (thật là con Lù Đù với chị Hằng không có liên quan nhau đâu, anh chị em đừng suy nghĩ cho thêm hại não nha).
Đánh răng, rửa mặt xong nó ù té chạy ra chị Hoa bán bánh mì trước cổng trường, như mọi ngày, ổ bánh mỳ được sơn phết nhanh chóng và được “tiền trao cháo múc” ngay với nó, ổ bánh mỳ đó tôi cũng không biết có thơm không nữa ? (chắc phải đi mua ổ bánh mỳ về ngửi để lấy mạch câu chuyện mới được) nhưng chân nó vẫn cứ chạy như bay lên cầu thang, buổi sáng thì không trông chờ gì thang máy cả, chui như kiểu nhét cá vào thùng ép mắm vậy, với đủ loại mùi, đứng sát con gái thì đỡ, không ngửi được mùi này cũng được mùi khác, chứ đứng cạnh thằng nào nghiện game thì xác định rồi, khắm không tả nổi, huống chi nó vẫn còn nửa ổ bánh mỳ trên tay.
Một tầng nữa là đến phòng học của lớp nó, chuẩn bị rẽ phải ở cuối cầu thang và lấy sức lao đi, nhưng bỗng nhiên nó cảm thấy linh cảm lắm, mũi nó có mùi hương, rồi thì bỗng nhiên bánh mỳ đang nhai thì lại trào ra ngoài, mặt nó tiếp xúc với một bề mặt hoàn toàn mới lạ, mềm, ấm… nói là linh cảm cho máu tí thôi, chứ nó đã va chạm vào người ta và đổ kềnh ra khi bạn đọc dòng chữ của tôi rồi. Nó cứ như một thằng đã chết vậy, chẳng phản ứng gì, hai tay cứ quàng ra sau lưng cái cục mềm mềm ấy và trống rỗng.
– Thả tui ra đi… kìa có nghe không vậy ? Ê… ?
Một loạt những câu hỏi dồn dập đến, nhưng nó giờ thành óc trâu rồi, mọi nơ tron thần kinh của nó đang phân tích xem da mặt nó đang tiếp xúc với cái gì và bề mặt đó có phải là mặt đất hay không ?
Giật mình trong tiềm thức, nó nhấc mặt lên, cha mẹ ơi, bánh mỳ vẫn còn một ít ở trong miệng và hầu như đa số đang dính trên cái vùng đất mềm mềm kia. Não nó bắt đầu chuyển công việc từ phân tích sang công việc mới… vẫn là phân tích thôi đó mà, nhận thức đến ồ ạt, nó cảm thấy mình đè lên cô nàng phía dưới, chính vì nó vẫn chưa đi lên hết bậc thang nên nó đè lên với tư thế thấp hơn một cái đầu so với cô nàng kia. Rồi không biết cái chỗ nào trong não đã đưa ra một tia hiệu lệnh, rồi không biết cái dây thần kinh thần thánh nào đã điều khiển bàn tay của nó.
Nó đang dùng đôi tay trần trụi phủi túi bụi trên mảnh đất hai đồi màu mỡ kia, lớp áo trắng như không che được hai ngọn núi đã lấm tấm đổi màu, thật là không biết nó đang trét hay đang phủi nữa …
Một cái tát đến nhanh chóng, mang đến một tiếng vang dữ dội, một cái xô hất nó sang một bên, những bước chân đang chạy đi… và câu chuyện đã chính thức bắt đầu.
…
Nó ngẩn ngơ cả buổi, chẳng có chữ tiếng Anh nào lọt vào đầu nó, cô giáo cũng như một vị thần nào đó đứng quá xa mà nó không thể nghe được, nó chỉ chăm chăm nhìn vào đám tóc dài được cột thành 1 lọn như đuôi gà cách nó 3 bàn phía trước. Nó mông lung suy nghĩ về cái vùng đất ấy, sự co giãn, và cả khuôn mặt của cô nàng ấy nữa.
Nó thấy cô nàng ấy đã mặc thêm một cái áo khoác ngoài cái áo trắng ban nãy, có lẽ để che đi dấu vết mà nó đã trét be bét khi sợi dây thần kinh thần thánh kia truyền lệnh đến đôi tay nó, nó cố tập trung tinh thần để nhớ đến cảm giác của đôi tay khi làm công việc được miệt thị bằng hai chữ “ Thần Thánh” đó.
– Nó sao ta ? Mềm, đàn hồi nữa và .. và .. rất bự . .Ôi … giá như … giá như…
Đầu nó vẫn làm việc và mắt nó đã chuyển tầm lên tấm lưng màu xanh của cô nàng, cô nàng đang làm người nổi nhất lớp khi mặc màu áo chọi với số đông và quan trọng hơn là mùa này nóng vã cả mồ hôi ra. Chỉ có nó mới hiểu được cái nguyên nhân ấy. Chợt, tay, lông mày, tóc mai, tóc ngắn của nó đều trong trạng thái nổi da gà, dựng đứng khi nó nhận được ánh mắt của cô nàng, cô nàng bỗng dưng quay phắt lại, nhìn nó với ánh mắt đang phun ra hàng ngàn con dao dang cắm tới nó, nó tưởng nó sẽ bị cắt thành mấy nghìn mảnh rồi trôi xuống chân ghế như một đám thịt băm. Eo ôi …
Nó như con tôm luộc, hạ ánh mắt một cách nhanh nhất, nó nhìn xuống mặt bàn, hai lỗ tai đỏ ké, nó đang gặm đầu ngón tay cái của mình, một thói quen tưởng như đã mất từ khi nó đi mẫu giáo ấy đã trở lại với nó, rồi nó không nén được tò mò, lại nhìn lên tấm lưng màu xanh của cô nàng ấy, và rồi… như có con mắt thứ ba, cô nàng lại quay xuống, ánh mắt đã nhẹ nhàng hơn, nhìn như đang thăm dò nhìn xuống xem thế nào í, nó không cụp mắt xuống nữa, nhưng vẫn còn ngại, bẽn lẽn nhìn nhẹ vào mắt nàng rồi lại liếc bâng quơ.
Hết tiết, nó nắm chặt hai tay, đi lên phía cô nàng và chợt giọng nó bật ra nhỏ một cách khủng khiếp.
– L..an ơi, tí..tí… nữa… cuối buổi…La..n chờ mình tí nha… mình có chuyện muốn nói.
Cô nàng xoay đầu lại, nước lên nhìn nó, đăm chiêu một hai giây rồi cũng trả lời.
– À… à… Long có chuyện gì không ? Giờ nói luôn đi..sao..sao phải đợi hết buổi ?
Mặt nó đỏ dần lên, lại nghĩ quẩn quơ cái lý do rồi lại đỏ thêm tí nữa, nó sẽ thành con tắc kè nếu cứ đứng nghĩ quẩn quơ thế này mất. Nó lấy can đảm nói lớn hơn một chút.
– Lo..ng có chuyện mà, không n..ói giờ được đâu, vậy nhé.
Nó ù té chạy đi, chạy như đang có cả đàn ong Vò Vẽ đang đuổi theo nó vậy, nó lao ra ngoài lan can, chạy ù về phía nhà vệ sinh, đứng hoài mà chẳng có chuyện gì xảy ra, nó tự hỏi.
“Kiểu gì mắc tè mà không đi được thế này ? Nhọ quá.”
Và rồi sau một hồi rung, lắc, uốn éo đủ kiểu nó đã hoàn thành cái nhiệm vụ cao cả trong nhà vệ sinh trường, đang rửa tay chợt nó nghĩ nên đền bù cái gì đó cho cô nàng, nghĩ là làm, móc con điện thoại màn hình vuốt ghẻ lở của nó ra, quay vào cửa lớp. Lan vẫn ngồi ở đó, nó hé nhìn rồi đưa điện thoại lên chụp cô nàng, vừa tách xong, thì nó chợt thấy cái ngu của mình, flash auto và đá đèn như chưa từng được đá vậy và chưa kịp thả máy xuống thì Lan lại nhìn lên phía cửa lớp và chứng kiến cảnh thập thò của nó, cô nàng tự dưng bật cười, rồi bàn tay xinh xắn đưa lên che miệng lại, chỉ có ánh mắt lúng liếng đang nhìn ra cửa, nơi có một thằng nhà quê đang chết lên, chết xuống tơi bời vì sét đánh… ái tình nó thế đấy, có phải Thor đâu mà báo trước ? Dẫu có là Thor thì có quen gì nó mà báo, tổng lại thì sét vẫn cứ đánh tê tái… con tim nó bị đốn rụng chỉ trong 2 giây với một nụ cười và một ánh mắt. Giấy báo tử của nó đã được gửi đến tương lai, khi nào nhận thì chưa biết…
Nó bung mình lên, chạy xuống cầu thang, lao như điên ra nhà xe, mười phút sau, nó đã đứng trong siêu thị C.oop Mart, đi tới lui để lựa một cái áo trắng nữ, loay hoay hoài mà chẳng được gì, nó chợt nhìn thấy một chị dắt theo con nhỏ, nó đi đến gần và hỏi.
– Chị ơi, em nhờ chị một tí được không chị ?
Người đàn bà quay sang nhìn nó và gật đầu kèm câu trả lời.
– Ừ, được em, có chuyện gì vậy ?
– Dạ chẳng là em mua áo cho bạn gái em í chị, nhưng em không biết size để mua, chị giúp em được không ạ ?
Người đàn bà ngẩn tò te một chút, rồi mỉm cười nói.
– Nhưng chị cũng có biết bạn gái em thế nào mà giúp mua ?
– Dạ em có chụp hình bạn gái em đây ạ, chị xem thử có đoán được không ạ ?
Chị cúi xuống nhìn vào điện thoại nó, suy nghĩ, ước chừng rồi phán.
– Chị thấy bạn gái em cũng mi nhon đó, em mua size S hoặc M cũng được, nhưng chị nghĩ S thì sẽ hơi chật.
Nó nhìn chị, rồi lại nhìn hình của Lan và ngẫm nghĩ gì đó. Nó lại nhìn chị và cám ơn rối rít.
– Hi hi, dạ cám ơn chị nhé, không có chị giúp chắc em cũng không biết gì mà chọn.
– Ừ… không có gì đâu em.
Nó cám ơn rồi chạy ù qua chỗ người ta treo áo sơ mi, chọn tới chọn lui nó cũng chọn được một cái, củ chuối thật, chọn mãi mới được 1 cái, chắc gu nó khác người nên chọn cũng lâu. Nó tự diễu mình như vậy.
Cầm cái túi bước ra khỏi siêu thị, nó treo trên móc treo chứ không để trong yên, nó trân trọng cái áo như không muốn chà đạp cái áo vậy. Về trường gửi xe rồi lên lớp, nó giấu cái túi và hộc bàn và ngồi im tại chỗ của mình, lúc vào nó nhận được ánh mắt sắc lẹm của ông thầy Xác Xuất Thống Kê. Nó lại bâng quơ nhìn cái áo xanh của nàng, lại nghĩ xem sẽ nói gì khi gặp nàng đây ?
Rồi tiết cuối cùng cũng hết, nó ngồi im tại chỗ, cố gắng lấy những thứ trên bàn bỏ vào giỏ một cách chậm nhất có thể, nếu ai từng chơi với nó sẽ thấy, lúc này nó như bị quay chậm 8x vậy. Thực ra là nó cố tình vậy đấy, nó cố tình để mọi người về hết, nó không dám nhìn vào mặt ai, lại sợ bị rủ đi Cà phê hay ăn cơm nữa thì nhọ.
Nó thấy không gian yên tĩnh, nó nhìn lên, ánh mắt của nó quét lên chỗ của Lan… nó trống vắng… sự hồi hộp, suy nghĩ trong đầu và mọi thứ khác… vụt tắt… nó hụt hẫng… thẫn thờ… chỗ ấy trống vắng …
Nó thẫn thờ, vẫn ngồi tại chỗ, đầu óc nó trống rỗng, hết nhìn trần nhà rồi lại nhìn xuống bàn, nó suy nghĩ bâng quơ.
” Lan vẫn giận mình sao ? Chắc là vậy rồi… haiz… ”
Nó sắp xếp những thứ còn trên bàn chuẩn bị về phòng trọ, bỗng nó có cảm giác có ai đó đang nhìn mình, ngẩng mặt lên, tí nữa thì tim nó ngừng đập, một màu xanh lè đứng ngay trước mặt, ánh mắt tò mò đang nhìn nó trân trân. Mất mấy giây để định thần lại, nó lắp bắp
– Ơ… ơ… Long tưở… ng .. tư..ở..ng
– Tưởng tưởng cái gì mà tưởng, có chuyện gì mà kêu người ta ở lại, nói đi.
Nó luống cuống cả lên, tay chân của nó cứ như đứt cả dây thần kinh và tự động hoạt động không theo điều khiển vậy, nó cứ gãi đầu rồi nhấc lên nhấc xuống.
– Hi… hii…
Tiếng cười kéo nó về thực tại, mặt nó đỏ rần rần lên
– À… à… chẳng là Long muốn xin lỗi chuyện hồi sáng… Lo..ng Long không có cố ý…
Tiếng cười lại càng rộ lên
– Ông mà cố ý thì tui giết ông…
– À Long mới mua cái áo mới, Long đền cho Lan nè
Nó lôi cái bịch đựng cái áo trong hộc bàn đưa cho Lan, tay nó vẫn còn run run.
– Ơ… ông mua khi nào ? À… à lúc nãy vào trễ đó hả? Cái áo chỉ bị dơ thôi chứ có sao đâu, giặt rồi sẽ sạch thôi mà, tui không nhận đâu.
– Ơ, Lan… Lan nhận đi, Lan không nhận tui biết làm gì với nó ?
Nó và Lan cứ như đang trong một tình huống đóng kịch mập mờ nào đó, cứ đùn qua đẩy lại và đỉnh điểm cho tình huống là một lời chấp thuận.
– Ừ, vậy tui nhận nhé, coi như đây là quà xin lỗi… Hiii
– Cám ơn Lan.
– Vậy giờ về hen ?
– Ừ về đi.
Nó và Lan cùng sánh bước từ phòng học đến chỗ gửi xe, nó vẫn nhìn Lan lưu luyến khi cô nàng tiến vào bãi gửi xe, chào tạm biệt cô nàng rồi nó mới đi về phòng trọ, nó nằm lên chiếc giường cứng ngắc kia mà lăn qua lăn lại, hôm nay nó không còn thấy cái giường cứng nữa, tất cả những điều nó suy nghĩ đều về Lan…