Khoái cảm (LL) - Chương 9
Chương 9:Cuộc sống mới
Dũng ở nhà ông bà nội mấy năm. Cái thỏa thuận luân phiên đổi nuôi con giữa bố mẹ nó đã không còn hiệu lực. Những vấn đề người lớn này chẳng ai nói với nó cả. Ở đây, với tính cách của ông, nó tiêp tục ăn ngủ học theo giờ giấc cứng ngắc, mọi thứ nó cần đều được cung cấp đầu đủ, kể cả gia sư. Trong hai năm này, Dũng tưởng mình sẽ biến thành cái máy, chỉ hoạt động theo sự chỉ dẫn của cái đồng hồ. Bố và « cô » Hạnh thi thoảng đến thăm, ăn hai bữa cơm, xoa đầu nó, động viên nó rồi cuối ngày hai người xoay người đi. Bố thi không nói rồi, dù gì thì cũng là bố mình, nhưng cô Hạnh thì nó không có chút ấn tượng tốt nào cả. Mặt cô đối mặt với nó luôn thảm nhiên, it nói. Những lời nói, cử chỉ quan tâm của cô rất hữu hạn. Hầu hết trong lúc bố con trò chuyện cô đều đứng sau bố giữ con mắt trong veo nhìn nó. Đó là cảm nhận của nó thôi, chứ cô Hạnh đâu phải mẹ nó đâu mà nó quan tâm, mà chắc cô cũng nghĩ thế, nó đâu phải con của cô. Mà kì ghê, ngần ây năm rồi mà cô Hạnh với bố chẳng có mụn con nào, chắc cô bị tịt quá.
Vào một ngày đầu năm học mới, khi mà không khí tựu trường đang khẩn trương chạy những bước nước rút, ông và bà đều ở nhà cả ngày, hai người bước ngược đi xuôi chuẩn bị đồ đạc cho Dũng. Nó sẽ lại đổi đơn vị sinh hoạt lần nữa. Cái số ăn ở của nó thật là gian nan. Nó cũng chẳng vui lên tí nào vì nơi nó sẽ tới không phải nhà mẹ. Nhưng ít nhất, nó cũng thoát khỏi cái nếp sống dựa vào cái góc nghiêng của kim đồng hồ này.
Cõng một valy đồ nặng tổ bố với một niềm bất đắc gĩ, không biết ông bà nhồi vào đó những thứ gì nữa, mấy thứ này bỏ tí công mua là được, làm khổ cái lưng quá. Như mọi khi, Bố và « cô » Hạnh trong bộ vec đứng nghiêm chờ nó, Dũng biết không phải bố ít yêu nó bằng mẹ, mà do tính của bố thôi. Chỉ một cái xoa đầu, cái vỗ vai Dũng cũng thấy hết mọi thứ rồi. Một nụ cười miễn cưỡng được nó bày ra để đón trào cuộc di cư này. Cô Hanh đứng sau bố cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu một cái.
Nơi cư ngụ mới của nó cũng chỉ như nhà mẹ, không lớn, có 3 phòng riêng trên lầu. Bố và cô hạnh ở phòng ngay đối diện. Sự mừng vui duy nhất là nó thoát khỏi cuộc sống như trong quân đội khi ở nhà ông bà, thời gian đó nó còn tưởng mình dần sẽ biến thành cái cây nữa chứ.
Sau ngày tựu trường cùng bố và cô Hạnh, rồi những ngày tháng mài mông trên ghế nhà trường tiếp tục. Đời học còn dài, đồng chí vẫn còn phải phấn đấu nhiều.
Mặc dù bố và cô đã cố gắng hết sức nhưng ở đây nó vẫn không có được cảm giác ấm cúng của gia đình. Bố là giám đốc, cô là thư kí luôn nên hai người ít khi có mặt ở nhà. Dũng không hề oán trách chút nào về cuộc sống của mình, sự tự do mà nó vẫn cho là mình thiếu thốn thì giờ vô cùng dư dả.
Nhưng cái Dũng vẫn luôn chờ mong nhất lại không phải là sự có mặt của bố trên bàn ăn mà là những cuộc gọi của mẹ. Nơi những hơi ấm của gia đình còn bấu víu lại. Gần như mỗi lần mẹ gọi điện là phải cả nửa tiếng đến hơn tiếng đồng hồ, lần nào cũng chan đầy nước mắt nhưng không vì vậy mà Dũng khó chịu. Biết mẹ không có nhiều thời gian nên những cuộc gọi với mẹ nó rất quý trọng, thậm trí nó còn xin nghỉ cả tiết để cùng mẹ buông ra những câu chuyện đó đây.
…
Chào bố, thơm đôi má phấn của dì một cái Dũng cự tuyệt việc bố và dì đòi đưa đến trường nhanh chóng chạy đi đón xe bus. Giờ trước cổng trường mà từ xe nhiều bánh bước xuống, cái mặt nó quê lắm. Chưa kể tới việc chúng nó xì khói « này chúng mày nhìn thằng kia kìa… », mặt hắn mỏng, chịu không được, thôi tốt nhất cứ làm sao cho giống đồng bào cho nó đoàn kết.
Học kì đầu, Dũng gần như chỉ làm bạn với căn nhà vắng lặng, đa phần thời gian bố và dì đi làm, đi công tác, đi gặp đối tác, đi ăn cùng đối tác, đã xã giao, đi lung tung. Hắn thấy cuộc sống lại giống như hồi ở với mẹ vậy, đa phần là hắn tự phải lo cho bản thân. Dũng không lấy làm buồn mà con vui nữa, thích ăn lúc nào thì ăn, ngủ lúc nào thì ngủ. Một tháng may thì bố với dì ở nhà phần ba thời gian, cái bàn ăn luôn sạch bóng, lạnh lẽo. Cái tuổi ăn tuổi chơi của hắn thì miễn sao ít bị hỏi đến là tốt rồi, còn lại sao cũng được. Nghĩ lại thời gian ở với ông bà nó như trong quân đội vậy, giờ đúng như chim xổ lồng.
Lại một năm học mới. Dũng đã bước vào lớp 11. Tính ra hắn đã xa mẹ được 3 năm rồi. Những hình ảnh và cảm xúc với mẹ đã mờ nhạt nhiều nhưng không vì vậy mà niềm vui khi nhận được điện thoại của mẹ giản xút. Suốt 3 năm, giọng nói, hơi thở của mẹ vẫn chưa từng thay đổi. mẹ ở xa nhưng hầu như mỗi một hoạt động, tình huống xoay quanh hắn mẹ vẫn tường tận. Dù đó là do hắn kể nhưng cũng sát đến 8 phần rồi, còn 2 phần giữ lại cho mẹ đỡ buồn và cho cái tai nó đỡ ngứa.
Một hôm đẹp trời…
– Dũng này
– Dạ !
– Bố và dì đã bàn với nhau rôi
Dũng dựng tai, nghiêm túc lăng nghe, hắn có linh cảm về môt sự thay đổi lớn. Dụi điếu thuốc ông Hải tiếp
– Từ giờ dì sẽ ở nhà nhiều hơn
– Là sao hả bố
– Thời gian vừa rồi bố với dì bận bịu, bố cũng không trách gì con cả nhưng thành tích học tập của con kém quá, cứ như thế này là không được.
Sướng quen rồi, giờ có người cứ kè kè kèm mình ai mà thích nổi ? Bố nói ít, nhưng rất quan tâm tới hắn, cái gì không nói chứ tiền thì đủ. Cũng may hắn cũng không phải loại phá phách, chỉ là xổng sự quan tâm của người lớn lên học hành nó giảm sút thôi. Ngay mấy hôm sau ngày học đầu tiên hắn đã vác cái máy tính về rồi, mà có dùng để học được bao nhiêu
Bố kết thúc câu chuyện, ông đứng dậy
– Bố hi vọng nhìn thấy kết quả trong lớp 11 này của con sẽ khiến bố vui vẻ
– Vâng !
Đó, kết thúc quãnh thời gian « tự lập ». Bố tuy ít nói, ít hỏi nhiều, ít nói lải nhải nhưng qua hành động, ánh mắt của bố hắn cảm nhận được nhiều sự yêu thương.
Đón chào một ngày mới bằng tiếng la gọi cửa của dì. Đêm qua chiến mấy hiệp mãi khuya mới ngủ, giờ đôi con mắt nó như gấu mèo vậy. Lết một thân rã rời thứ dậy vs cá nhân, phải chống đẩy 3 hiệp mới hơi hơi tỉnh được tí xíu
– Dạo này yếu quá, chống cái thứ 3 mà còn có 30 là xịt mất rồi… i a lực sĩ
Đứng tự sướng trước gương xong Dũng mới khoan khoái mở cửa chào ngày mới. Dì đã thức dậy trước để lo cơm sáng cho hắn rồi. Bắt đầu từ hôm nay hắn sẽ quay lại cuộc sống giờ giấc rồi. Cụ thể là hôm nay, 7h giờ đã đập cửa rồi.
– Ăn xong nghỉ ngơi một lát, khoảng 8h30 con lên học bài, không được đi lung tung đâu đấy
– Dạ…………
– À… dì tính mời và gia sư….
– Dừng! con lên học đây ạ
“thôi, mai mua cái máy tính về nhà”
Thời gian như ngựa thoát cương, không cho người ta có thời gian đứng lại mà xả hơi. Thoáng đó, một tháng đã qua, dì ít khi ra ngoài, cứ chăm chăm nhìn vào hắn nên dần dần hắn cũng quen với nếp sống này. Mà cũng không có chuyện gì to tát cả, dù sao thì trước giờ hắn cũng ít bạn, cũng chẳng đàn đúm với ai.
Có một lần 1 h sáng dì bắt được hắn đang chiến game, thế là lại mất nửa tiếng nghe dì giảng kinh, đến khi thấm nhuần tư tưởng mới được ngủ. Bố thì ít khi về, nghe dì nói nhiều khi việc nhiều bố thường hay thức làm việc khuya nên ngủ tại đó luôn. Cái đầu của hắn lại nghĩ bố chắc có nơi nào cần an ủi nên không về thì có.
– Có gì con nói đi, ấp úng cái gì? Con trai phải mạnh mẽ lên, lúc nào cũng dè dặt
– à… ừm…. con thấy dì… hình như không thích con lắm
– Sao nghĩ thế? Tính tình của dì con nó như vậy, dì không hay biểu đạt cảm xúc của mình lắm
Ông giải thích sơ sơ cho nó thôi, chứ thật ra tính của Hạnh trở lên như vậy là từ hồi 8 -9 năm về trước. Nghĩ lại ông cũng thấy đau lòng, nhiều khi muốn một đao hạ mạnh xuống nhưng cô cương quyết quá, với lại… ông cũng không nỡ.
Với hắn, chỉ mỗi thái độ của dì lạnh nhạt quá thôi chứ dì chăm bón hắn tốt lắm. Đúng là phải nói là từng li từng tí một. Không có ai để tâm sự nhưng… cũng không phải vậy. Những cuộc điện thoại của mẹ vẫn luôn sưởi ấm cho hắn. chẳng hiểu sao ông bà nội không cho hắn về ở với mẹ, lạ kì. Thôi kệ, lúc nào thi đại học chọn trường nào gần với mẹ là được
– Chào dì con đi học
Dũng vách bao lô chạy xuống
– Ừ. Còn tiền không?
– Còn
“chụt”
Hôn dì cái hắn vọt đi.
…
– Tuần vừa rồi nó có học hành tốt không em ?
– Cũng không biết thé nào nữa, để lúc nào em nói chuyện với giáo viên, nhờ cô để ý nó
Hạnh nhìn quanh, nhẻm miệng chọc ông
– Thư kí mới của anh cũng đẹp quá
– Ừ
Hạnh có chút hối hận về câu nói vui của mình. Cô ôm đầu ông Hải, đôi mắt đỏ hoe. Có đẹp hơn cũng chẳng để làm gì. Ông Hải vỗ vỗ bàn tay cô an ủi.
– Tối có hẹn với ông A bên công trình B, em đi không
Hạnh lau nước mắt lắc đầu
– Thôi, em về đây
Hạnh bước xuống. Cô đi qua vài phòng, đôi mắt đã hết đỏ, cô trở lại với vị trí phu nhân chủ tịch của mình. Đi tới một phòng cô gõ cửa rồi nhanh chóng lẻn vào….
– ư..hự…ư…
– Sướng không chị
– hứ… sướng… ư….hứ…hứ….
– há há… bằng anh nhà không ?
– Đừng …hứ… nói… ư…ứ….ư..ư…
Bên trong một góc khuất của căn phòng, Hạnh đang chống tay, váy tốc ngược, quần lót được vạch sang một bên. Cái bờ mông căng mọng, tròn trịa của cô đang vểnh lên cao, con sò đang há miệng ngậm lấy khúc gân của nam chiến sĩ phía sau, đón từng cú thúc tối.
Mười phút sau, chỉnh lí lại cho tốt, Hạnh nhanh chóng bước ra về. Trên phòng chủ tịch, ông Hải đứng trước bức tường kính nhìn những đám mây xám kéo tới. Hôm nay có lẽ sẽ có mưa ? Buông tiếng thở dài, ông quay lại
– Gọi cậu Nam bên lên đây
Vào một ngày đẹp trời, Dũng thoải mái vác bao lô vào nhà. Hôm nay được về sớm, do ít bạn lại không thích tụ tập nên hắn bước thẳng lên xe bus về nhà. Chiều này chắc dì không đi làm, cửa ngoài không khóa mà. Dưới nhà không có chắc trên phòng. Thường thì hầu như chẳng bao giờ hắn mở cánh cửa phòng dì và bố nhưng hôm nay ma nó sui thế nào mà hắn mở tung ra.
– Chào dì con mới….. ớ…………….
Trắng tinh.
Dì đang tập cái gì đó. Đứng thẳng, một chân nhấc lên đầu được hai tay giữ. Cái đó không quan trọng, quan trọng là dì… không có bất cứ tấm vải nào trên người. Giật mình, dì mất trọng tâm mà ngã huỵch một cái
– Ui da1
Mất mấy giây hắn mới gọi được hồn của mình còn đang dính ở cái… lồn của dì về. Lúc đó, nguyên một cái lồn của dì đang há miệng hướng về phía hắn làm hắn sáng tạo ra rất nhiều hình ảnh độc đáo và ướt át. Bất ngờ qua đi hắn mới lúng túng. Theo bản năng hắn chạy tới muốn đỡ dì, nâng dì dậy nhưng… dì còn trân truồng nên bước chân hắn nhíu lại không sao nhấc được.
Dì thì điểm nhiên như không. Dì với tay lấy tạm cái miếng vải của cái gì đó khoác lên vai, phủ qua những điểm lồi lõm của mình. Sửa lại mái tóc một chút dì nhìn hắn một cái rồi kệ. chắc với ý nghĩ chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng trong hắn thì sóng đánh ầm ầm.
“không chỉ cái kia nó đẹp mà chỗ khác cũng đẹp, chỗ khác nữa cũng đep… chỗ nào cũng đẹp”
Và có một cái cũng im hình đâm như cái con sò kia là cặp vú của dì. To thật, trắng thật, tròn như trăng 16.
Mải đưa hồn du ngoại, đến lúc nhận được cái cốc đầu hắn mới tỉnh.
– ui!
– Lồi cả con mắt rồi…
– Dạ…
Giữ chặt tấm vải dì hỏi
– Chưa thấy con gái bao giờ à?
– Là con gái… trần truồng… – Dũng lí nhí tiếp lời, đầu cúi gằm
– Dì tưởng con còn con nít cơ đấy
Cúi cái đầu không dám đối mặt với dì. Nhưng như vậy hắn lại phát hiện ra đại lục mới. Dì khác cái tấm vải hình như là của cái áo thì phải và… nó ngắn, đùi dì đặp thật, đầy nhựa. Hắn thấy máu mũi mình hình như đã chảy rồi thì phải, cay xè. Vòng ba của dì lớn, quan trọng nhất là trung tâm. Cái mu lồn cao cao như quả đồi, cây cối thưa thớt lắm, cái chất đất thì trắng trẻo, nõn nà lắm.
– Này!
Dì như con thú đang tỉnh bơ xơi những nhánh cỏ non chợt phát hiện con hổ dữ đang chăm chăm nhìn. Dì dật ngay cái miếng vải xuống che đi bộ phận thầm kín của mình. Nhưng… che được con sò thì hở ra con thỏ. Gần quá, hắn còn hít ra mùi hương sữa nữa. Đôi thỏ béo mũm, trắng như thỏ của Hằng Nga. Hai cái núm hồng tươi nhỏ như hạt đậu xanh nổi lên trên nền một cái quầng như đồng xu. Những hình ảnh chớp giật hiện ra trong đầu nó là một con sói hung ác với cái miệng đầy răng, nước miếng nhiễu nhãu ra, nó đang gầm gừ cắn xé đôi thỏ đáng thương này.
– Này!
Dì lớn tiếng kéo hồn nó quay trở về thân thể. Một tay dì nắm lấy cái miếng vải kéo che lại khuôn ngực của mình, bên dưới nó lại thò ra. Nhưng hắn thấy dì không luống cuống nữa mà lườm hắn cái sau đó xòe một tay che đi cái chùm lông ít ỏi của mình.
Hắn gãi đầu cười cúi hẳn xuống đất, không nhìn nữa.
– Mới nứt mắt ra mà dê!
– Dì này… đâu có
– Còn đứng đó? Về phòng đi cho dì thay quần áo. Lần sau vào phòng dì phải gõ cửa nghe chưa
– Dạ………