Khoái cảm (LL) - Chương 36
Chương 36: Thú nhận
Tên Đức đang nghiến răng đâm mạnh vào lồn cô thư kí của bố hắn. Hắn nghĩ mãi không ra con đàn bà kia đã cùng đường chỉ chờ một chút thời gian hắn sẽ hốt gọn. Bỗng dưng có thằng nào thò chân vào làm hỏng chuyện của hắn. Nghĩ tới thân thể trước đầy sau cong của cô Hoa là hắn lại điên cuồng lên mà thúc mạnh cái giống của hắn vào cô thư kí của ông già.
– ư..ư…
– Sướng không? Sướng không? Ha ha..
– ưm… sướng….ư…ư…
– Hố hố hố…hự…
Hắn nghệt mặt xuất tinh vào lồn cô. Giãy người kéo quần lên hắn nhìn cô gái cười thỏa mãn. Không con đàn bà nào hắn nhắm trúng mà thoát được. Hãy đợi đấy.
Hắn nói nhỏ giọng trầm thấp
– Không được lộ chuyện biết chưa?
– Dạ
Tiếng đóng cửa… Hương hậm hực mặc quần lót, kéo váy xuống. Bằng tiền và việc đe dọa sẽ mất vị trí công việc hắn đã chiếm lấy cô. Cũng thôi, cô cũng thở dài cho cái thân con gái trên đời, hắn tham lam hành lạc với cô mọi thời điểm thời gian có thể một thời gian hắn cũng chán. Tưởng chừng thoát khỏi con quỷ này, một lần hắn đã bố trí trước để cho 5 tên bạn bè của hắn hãm hiếp tập thể cô. Căn răng kiên trì đến ngày hôm nay, nhiều lúc cô tưởng như đã hạ quyết tâm nghỉ việc rồi. Thân gái nó khổ vậy đó. Dần cô cũng quen và đã có cảm giác hưởng thụ, nhưng hắn có ra cái thứ mẹ gì đâu? Háp tấp lột quần lót cô xuống đâm cái thứ của hắn vào lồn cô thúc lấy thúc để. Cô vừa có tí nước thì hắn đã ra mất rồi
Lau dọn một chút Hương thảm nhiên bước tới phòng VS. Khóa cửa kĩ cô cởi quần lót của mình vứt vào xọt rác. Cái lồn rậm rập của cô còn dính bết nước và tinh trùng của hắn. Cô nhắm mắt thò tay xuống xoa lên chùm lông, miết nhẹ lên cái khe mới ra nước. Mặt Hương hồng lên, hơi thở dứt quãng cô đâm mạnh hai ngón tay vào lồn mình….
Tên Đức dừng xe ở một góc kín, hắn nhìn về phía công trường. Cô Hoa trên chiếc xe của mình chạy ra từ trong cổng. Đôi vú to đùng phía trước làm hắn mê mẩn, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt. Cô Hoa đi ngang qua xe hắn không hề hay bết hắn ở trong. Đây là ngã tư, đèn đỏ phải tới 30 giây. Trong bộ áo dài, vòng eo của cô nhỏ quá, nó như một điểm nhấn và làm nổi bật bờ mông to tròn vểnh cao của cô. Nhìn gương mặt hồng hào rạng rỡ của cô hắn dám chắc trăm phần trăm về phán đoán của mình. Biểu hiện của cô như vậy là do có bàn tay người đàn ông an ủi. Con vịt đun sôi rồi lại chạy mất, hắn tức tối vỗ mạnh vào vô lăng.
Lúc này là giờ tan trường, hắn không biết được có con mắt nghi hoặc rồi chuyển sang hằm hằm của Dũng.
– Chờ đó, ông sẽ cho mày biết tay, dám…
– Gì đó anh Dũng?
– À! Anh đang nghĩ lung tung ý mà. Lên xe thôi
– Dạ
– Nay anh về nhà em nhé ?
– Ờ… hay là… bữa khác đi
Lan lúng túng vo viên tà áo
– Hì hì… sao thế?
Lan dậm chân đập hắn mấy cái rồi quay lưng lại.
Dì giận hắn luôn rồi. Bữa nay chẳng thèm đón hắn nữa. Bữa sáng hôm đó về nhà đến giờ dì cứ động một tí là khó chịu với hắn. Hắn còn tưởng mình làm gì sai cơ, hóa ra là dì ghen.
Về tới nhà, dì vẫn chưa về. Ngần ngừ một hồi hắn nhâc máy gọi cho dì
– Alo. .. Alo…
– Gì thế?
– A. Dì ạ.
– Có chuyện gì vậy?
– Sao dì chưa về? Không đói bụng à?
– Không. Khỏi lo, tôi no rồi
– Dì ơi…
– Thôi nhé. Dì còn làm việc
Dì cúp máy.
Tự kiên thứ ăn rồi học bài. Kể lúc nãy Lan chịu thì tốt biết mấy. Chỉ trừ khi ở nhà cô bé thôi chứ ở nơi khác cô luôn nhu mì ngoan ngoãn, nói dạ kêu vâng, luôn bộ dạng yếu ớt khiến người phải yêu thương. Nhưng hắn biết ở nhà cô mới thực sự biểu hiện ra cái đẹp nhất với hắn. À mà hôm nay là thứ 7, cuối tuần rồi.
Tiếng cửa bên kia đóng lại, dì đã về rồi. Mấy hôm rồi không được phụt ra hắn bức bối khó chịu lắm, nhất là lại thường xuyên tiếp xúc với những người phụ nữ đẹp. Giờ phải làm sao? Nhảy bổ sang à? Không được, dì đạp hắn ra khỏi cửa ngay. Nhưng mà nay là cuối tuần mà? Hắn đi đi lại lại trong phòng, cả người ngứa ngáy như kiến bò.
– Đi
Sốc lại tinh thần hắn ưỡn ngực bước sang. Nếu mà dì đạp ra thì lại về, có sao đâu.
“cạch”
– Dì?
Căn phòng không được sáng lắm, dì đang ngồi cạnh giường. Sao dì buồn thế? Có gì mới mà hắn không biết à? Dì vẫn mặc bộ vec chắc từ lúc về đến giờ dì vẫn ngồi đó
Dì chậm nhấc đầu lên nhìn hắn một cái rồi thôi.
– Ừ. Gì thế?
Dì đang tâm trạng làm hắn nguội đi cái nóng trong người mình. Lại tới gần dì, hắn muốn dì được vui, dì là người phụ nữ đẹp nên dì phải được sống trong vui vẻ nhưng hắn không giỏi dỗ vui nên ngồi đó nhìn dì mà bất lực, không biết nói thế nào
Nhà neo người, Hạnh lại ít bạn bè nên chẳng biết chia sẻ với ai, còn ông Hải? Từ lâu hai người đã không có những cuộc tâm sự thân mật rồi. Thằng Dũng? Nó?
– Dì buồn chuyện gì thế?
Cô nghĩ lại quãng thời gian của mình, cô thấy nó đúng là ngươi thân cận với mình nhất. Cô nảy ra ý muốn chia sẻ, nhưng với cái tuổi của nó, nó sẽ nói được nhưng gì, nghe được những gì chứ? Ngần ngừ một lúc…
– Trước đây, sau khi chuyện kia xảy ra dì buồi lắm, cuộc sống lạnh giá rồi thêm áp lực công việc nữa… Có một lần dì đã cùng một người đàn ông quan hệ…
– Là… cái người lần trước ở cổng nhà mình… đó
Dì không trốn tránh
– Dì không có mê luyến gì cả. Chỉ một lần đó về sau hắn cứ bám lấy dì… mà cũng là tại dì nữa.
– Dì không bảo con? Con ở đây, dì đừng lo, con sẽ cho hắn đẹp mặt. Dám… ừ…
– Một phần là ở dì. Từ cái lần đó… đôi khi… dì nhịn không được lại tìm hắn…
Dũng nghẹn lại. Nhưng sau đó một luồng cảm xúc bức bách đè xuống. Hắn thấy tim mình bị áp lực.
– Gần đây dì đã không còn chú ý tới hắn nữa thì lại rắc rối. Hắn cứ đeo bám lấy dì… Thế nhưng cái này không phải là chuyện buồn.. hắn quản lí bên bán hàng. Dạo này doanh số thụt giảm nghiêm trọng, xuất hiện nhiều tình huống hàng lỗi, hàng đổi trả về không rõ lý do. Haizzz Quên nói với con là bố con ra ngoài kia một thời gian dài đấy. Bố con đã giao hẳn công ty con ở chi nhánh này cho dì rồi…Mới có 1 tháng thôi… Dì chẳng biết ăn nói sao với bố con nữa
– Ý của dì là…
– Đã bao lần hắn dụ dỗ không được rồi thì hăn đe dọa sẽ cho bố conb iết, cho mọi ngời biết… Dì nghi do hắn trả thù. Quả đúng vậy, ban nãy hắn vào văn phòng của dì rồi…
Dì im lặng. Còn rồi cái gì nữa. Nhìn khuôn mặt tiều tụy, mái tóc hơi rối… vậy nếu như thế ban nãy dì đã cùng hắn rồi? Cổ họng hăn nghẹn đi, tim thắt lại nặng như chì. Nhìn nửa đùi trần của dì ngoài váy zip đang khép chặt lấy nhau Dũng như con hổ vồ tới nắm lấy hai gối dì tách ra.
– A… làm gì vậy?
– Dì? Sao dì không mặc quần lót?
– Ơ.. dì.. là…
Dì vùng giẫy suýt tuột ra, hắn bẻ rộng đùi ra ra chống tay cúi đầu nhìn kĩ. Cái gì đây?
– Dì! Sao? Cái này? Dì?
Dì đẩy hắn ra khép đùi lại nằm úp mặt khóc
– Không phải tại dì, dì bị ép buộc. Sức dì sao lại được? Dì bị cưỡng hiếp
Máu hắn chảy rầm rầm. Dũng hét một tiếng dạp bay cái ghế ở bàn phấn.
– Con sẽ… con sẽ… mày chết với tao
– hu hu hu…
Nhìn dì mà ruột hắn quặn lại. Khi nhìn thấy những đường cong, điểm lồi của dì hắn đã mê mẩn thế nào. Bố thì thôi rồi, kể từ khi hắn đã đi sâu vào người dì, hắn đã tự coi dì là của mình, mình đã thay thế bố mà chăm sóc dì. Thằng chó kia sẽ phải trả giá đắt. Tức tối để nóng mặt nhưng hắn cũng thầm trách bản thân mình quá. Mình đã đủ quan tâm chăm sóc dì chưa? Thời gian hắn ở với dì được bao lâu chứ? Rồi hôm nọ hắn ở nhà Lan cả đêm, dì ở nhà có.. có… buồn không?
Nhìn người phụ nữ mang trong mình gia sản bạc nhiều tỉ giờ yếu ớt nằm đó. Dì nhỏ bé quá, đôi vai của dì bế quá. Dũng nằm xuống phía sau ôm lấy dì. Người di nhỏ nhắm nhưng hắn thấy vòng tay, bờ vai mình còn nhỏ quá không đỏ ôm trọn tấm thân của dì.
– Được rồi. Buông ra cho dì đi tắm nào. Người ngứa ngáy khó chịu quá
– Để con tắm cho dì
– Vớ vẩn. Tưởng tôi là con nít 3 tuổi à?
– Còn chuyện kia, con sẽ…
– Thôi thôi. Không cần con lo đâu. Chỉ là thằng nhãi nhép bám váy vợ thôi. Dì đã điều tra rồi, chưa kịp ra tay thì hôm nay hắn bấn quá hóa liều thôi. Hừ. Hắn sẽ trả giá vì đã… ờ…
– Đã gì hả dì?
– Còn cười
– hì hì… Dì vui lên đi, cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao. Dì nói đúng, chỉ là thằng nhãi nhép thôi mà.
Dũng trầm giọng xuống
– Nhưng mà hắn giám động vào người dì, tội này phải trả giá lớn.
Phụ nữ như thời tiết vậy, nắng mưa khó nói lắm. Dì lao vào đánh tới tấp vào ngực hắn, đôi mắt còn đỏ mà miệng cười khúc khích. Hắn lựa thế ôm luôn dì vào lòng
– Con yêu dì lắm
– Ừ
Khung cảnh ướt át lãng mạn bị cắt ngang khi có bàn tay đưa xuống bóp mông cô. Hạnh cũng thầm cười về thằng nhóc này. Nằm im trong lòng nó cô nhắc mắt cảm nhận chút tê tê từ mông truyền tới. Ai ngờ nó có để im mà bóp đâu
– Mông dì to lắm, đẹp quá, mềm quá.
Hạnh đập cái tay hư một cái rồi đẩy hắn ra.
– Biến về đi
Hắn còn muốn níu kéo nhưng mấy cái đạp của dì đã khiến hắn bay khỏi phòng.
Tắm xong… Tự nhiên đứng trước gương, Hạnh xoay người ngắm nhìn thân thể mình. Cô đẹp, đến chính cô cũng thấy yêu thân thể mình nữa là nó. Vừa nghĩ tới nó cô chợt chột dạ nhìn ra cánh cửa. Cười tự giễu, Hạnh đưa tay nhẹ nhàng nắm bóp đôi vú của mình, ưỡn ngực lên trước làm động tác đưa vú tới. To mà! Đẹp mà! Chắc là nó thích bóp lắm. Người cô nóng lên nhìn xuống cái mu lồn cô đã cất công cạo nhẵn, cô làm là vì ai? Nó mà thấy chắc sẽ thích lắm.
Xoay nghiêng người nhìn bờ mông tròn chắc nịch, cô thỏa mãn vô cùng, đẹp cả trên, được cả dưới. Cái chỗ kia, mông bên trái đó, ban nãy nó mới bóp vào giờ vẫn còn chút tê tê ngứa ngứa. Giữ nguyên tư thế, Hạnh cúi người thõng lưng xuống vểnh cao mông lên. Hạnh cười mỉm thích thú.
Cô mở ngăn tủ lấy bộ đồ được cất riêng. Nó được gói lại thành một cái bánh chỉ tầm 1 bao diêm thôi. Mở ra, Hạnh đứng trước gương ướm vào rồi mặc lên. Vừa nhìn hô hấp cô chợt tăng, cô thấy kích thích lại có phần bối rối
– Hay là thôi…
Nhìn bức ảnh chụp hai vợ chồng, miệng cười cô chợt đông lại. Ánh mắt, nụ cười của ông Hải trong ảnh là cái thời mặn nồng đó. Ánh mắt nụ cười đó không còn nữa rồi, chỉ còn dư lại chút hình ảnh này thôi. Mỗi khi nhìn cô, ánh mắt ông thường trốn tránh. Ông thấy có lỗi với cô. Việc cô và tay Nam có lẽ ông cũng biết quá.
Đang vui lại nghĩ tới ông. Thân thể trong gương kia đã có những bàn tay nào sờ vào? Cô thấy có lỗi lắm nhưng cô lại không kìm lại được. Với ten Nam rồi sau này với thằng Dũng, sướng, đúng là sướng, nhất là với thằng Dũng. Nhưng mà sau đó về phòng lại nhìn thấy nụ cười, ánh mắt này của ông. Cô thấy mình tệ quá. Cô thấy xấu hổ trước ánh mắt kia.
Hạnh như lao bổ về cái điện thoại trên giường…
– Alo? Giờ này chưa ngủ à?
– Vâng….
– …
– …
– Có gì thế em? Thằng Dũng à?
– Không… là em… hức hức…
– Sao ? Có gì rồi ?
– Là em… là em…
– Rồi rồi, bình tĩnh lại. Có gì nói anh nghe nào ?
– Em đã… … ….
– Em làm sao ?
– hức hức…
Bên kia im lặng một lúc
– Là chuyện em với cậu Nam ?
– Hức hức… anh… hức…
– Được rồi. Chuyện này anh biết rồi. Em đừng lo nghĩ gì nhiều. Em đừng nói, để anh nói. Bao năm nay, anh luôn cảm thấy dằn vật. Việc em vẫn còn ở bên anh làm anh càng cảm thấy xấu hổ. Anh biết, em còn yêu anh, nhưng càng như vậy anh càng thấy dằn vặt hơn. Em à ! Lỗi là ở anh. Anh phải nói lời cảm ơn. Cảm ơn em đã vẫn ở bên anh.
Ông Hải nói một hơi dài. Xong ông mềm người tựa ra sau ghế. Ông thấy mình như được giải thoát, cái cảm giác bức bối trong người chợt bay mất. Ông thở ra một hơi, ông thấy người mình thật thư thái.
– Chủ tịch ? Con ra ngoài nhé chú ?
– Thôi
– …
– Anh ! Em và thằng Dũng…
– Ừ ?
Ông chợt sững người, đứng phắt dậy. Một luồng hơi lạnh từ lỗ tai nghe của điện thoại tràn ra lan từ trên xuống tận ngón chân ông. Ông Hải lung lay như muốn khụy xuống, tay ông phải vụn xuống bàn.
– hức hức… em không cầm được mình… hu hu… từ lâu rồi… hu hu… em đi chết đây
– Từ từ. Bình tĩnh lại đi.
Linh đang ngồi ở bàn cách đó không xa. Cô đã có thói quen, ông Hai nghỉ thì cô nghỉ, ông chưa nghỉ cô chưa nghỉ. Nhiều lần ông Hải có nói khéo rồi nhưng cô cứng quá nên ông đành thôi. Đứa « con » thứ 2 này của ông tính tình thế nào ông rõ hơn ai hết. Người mà có thể nói là hiểu cô nhất đã mất từ lâu rồi, giờ chỉ còn mỗi ông thôi.
Biểu hiện của ông Hải làm cô lạnh người, cô đứng bật dậy chạy tới nhưng gặp ánh mắt ông ngăn lại. Ông ra hiệu cho cô đi ra nhưng cô vẫn đứng đó với tư thế chuẩn bị, chân chân nhìn ông,
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong mấy giây ngắn ngủi. Ông Hải ổn định đôi chân, ông mở cửa bước ra ban công. Gió lạnh thổi làm ông tỉnh lại.
Cô ấy đã theo ông bao nhiêu năm… làm bao việc cho ông… rồi ngần ấy năm cô đã có được những gì ? … …
Nghĩ tới đó ông thấy tội cho cô quá. Chuyện này cũng không phải không chấp nhận được, chỉ cần giữ kín, mọi chuyện cũng vẫn ổn.
– hức hức… anh…
– hà hà… Em à . Bao nhiêu năm qua cũng tội cho em. Bao lần anh khuyên mà em cứ nhất quyết không nghe. Giờ chuyện xảy ra như vậy rồi em tính sao đây ?
– hu hu….
– Thôi nín, nín. Khóc cái gì ? Đã làm sai phải chấp nhận chịu phạt. Mà phạt là phạt thật nặng. Anh sẽ tha thứ cho em, em có nhận không ?
– …
– Nghe đây ! Anh phạt em phải… ở bên nó cả đời. Chăm sóc nó cả đời này. Em có chịu đựng được không ?
Tiếng nức nở bên kia chợt tắt
– Anh nói gì ?
– Em à…
– …
– …
– …
Cúp máy ông ngẩng cao đầu nhìn bầu trời đen thui. Một rặng mây tách ra lộ một ánh trăng còn khuyết. Ánh sáng của nó yếu ớt nhưng có sức lan tỏa thật lớn. Ánh sáng của nó như ngọn hải đăng rực sáng, thứ ánh sáng nhu hòa mềm mại. Trong bóng tối kia có bao nhiêu con mắt đang nhìn lên ánh trăng giống như ông ? Mội hồi ông thở dài, vặn mình lắc cổ vặn mình. Hắng giọng cho thông ông bước vào.
– Như vậy… đây cũng coi như là 1 con đường… có lẽ… như vậy là tốt nhất rồi. Chỉ hi vọng ai cũng vui vẻ
Luyến tiếc nhìn ánh trăng, ông đóng cửa lại. Ấm cúng ập đến ngăn cái giá lạnh buổi đêm miền Bắc.
– Thôi nghỉ thôi. Trước giờ cứ ham quá chỉ khổ con cứ thức cùng chú
– Vâng. Theo con cứ vậy là tốt nhất rồi. Quan trọng là chú cứ giữ sức khỏe cho tốt
– Có… qua thăm cô không ?
– Thôi.
…