Khoái cảm (LL) - Chương 15
Chương 15 : Cái giống nó to ? Sự thật?
Hôm nay thứ 5, trường cho nghỉ sớm, không học phụ đạo, hết 2 tiết rồi về. Đám bạn rủ lang thang nhưng hắn không có hứng nên về luôn. Mấy hôm nay quấn quá, dì thì trốn mất, cô Hoa thì chẳng biết có phải cũng trốn hắn không nữa, chẳng gặp, mà trên lớp cũng không gặp được luôn. Từ hôm đấy đến giờ có mỗi 1 tiết của cô thì lại có người dạy thay. Thôi kệ vậy, nói là cô đáp ứng nhưng chuyện này nếu mà cứ truy thì cô lại nghĩ hắn bỏ tiền ra là muốn chiếm đoạt cô. Cơ nhưng mà cô đẹp thật đó. Nhìn cái Lan là biết hồi trẻ cô cũng xuân sắc lắm thế nên giờ mới mặn mà thế. Cái chỗ kia nhiều nước thật đó, hắn còn thoang thoáng còn ngửi được hương vị quyến rũ còn xót lại trên ngón tay của mình dù đã tắm không biết bao nhiêu lần rồi
Bước lên phòng, vừa định mở cửa hắn chợt nghe thấy âm thanh gì đó đằng sau cánh cửa phòng bố và dì, đó là thứ âm thanh khiến người ta sôi mấu. Áp tai vào vẫn chưa đã, đánh bạo hắn thử xoay cửa. Cửa không khóa nên hắn lỡ chớn mà mở to bật ra, người bổ về trước
– A !
Trên giường có mỗi dì. Dì đang ngồi dạng to háng, hướng đôi mắt về phía cái màn hình lớn. Hắn vừa nhìn thấy dì thì dì cũng thấy hắn. Dì tung mình, luống cuồng tắt màn hình rồi với bất kì cái dì có thể che được thân trong tầm tay của mình, khổ nỗi chẳng có gì ngoài cái gối vẫn ở đầu giường. Không tìm được cái gì bấu víu, dì quay lưng lại khóc dưng dức.
Dũng đứng hình chốc lát, mang con cu căng đét với lấy cái áo phông của dì ở giữa nhà tiến tới phủ lên vai dì. Trong cổ họng một ngụm nước miếng được nuốt nghe cái “ực”. Dì giật mình rung vai lên khi nó vừa phủ cái áo lên. Vốn văn kém, hắn chẳng biết nói gì nữa, lui không được ở không xong, di lại không động, bỏ tay ra là cái áo nó rớt xuống, thành ra hắn cứ quỳ phía sau giữ lấy cái áo, thực ra là cách cái áo mà nắm lấy bờ vai nhỏ yếu của dì.
Hai người cứ trong tư thế này, Hồi lâu sau dì lên tiếng
– Hồi con học lớp 4, hai bố con bị tai nạn, bố con thì không việc gì nhưng con thì bị rất nặng…bb……bb……bb…..<một câu chuyện>… …
– Vậy?
Hai người im lặng một lúc lâu sau, sau khi ổn định được những suy tư của mình Dũng lên tiếng
– Sao dì không tìm ai…
– Dì không muốn. Dì còn yêu bố con. Bố con đã như vậy, dì bỏ đi thì còn ra sao?
Cô còn nhớ cái lúc ông buông tay cô xoay người bước đi, đôi mắt cô đã như đê vỡ
– Thế dì phải làm sao?
Nói xong hắn mới thấy mình hỏi ngu. Hành động vừa rồi của dì còn phải hỏi nữa thêm ngại. Đến chính hắn cũng thấy xấu hổ nữa.
– Con từng quan hệ nam nữ chưa?
Dì hỏi nhưng chưa đợi hắn tìm câu trả lời dì lại tiếp
– Dì hỏi đường đột rồi. Con còn nhỏ…
Chợt như dì động đến cái tự ái của đàn ông, dù gì hắn cũng không phải nhỏ. Quãng thời gian cuối ở với mẹ hắn cũng đã đi hết được cái âm đạo của phụ nữ rồi. Dũng vứt phắt cái áo đang phủ lên vai dì đi, vòng hai tay qua dì mà bóp đôi vú của dì.
– A. ơ… con.. con… con…. Làm… ơ…
Sau cái tê dại nơi đầu vú, 1 giây sau hạnh vùng vằng giằng tay nó ra nhưng nó bấu chặt quá, quyết tâm ôm cứng lấy vú của cô, đã vậy còn vò tới vò lui nữa. Bắp tay Hạnh nổi lên từng đám da gà, một cơn tê tê như sóng biễn bất tận cứ từng đợt từng đợt từ đôi vú cô lan đi toàn thân. Người cô mềm nhũn.
– con bỏ ta ra đi
Giọng dì mềm mại, nhẹ nhàng, tiếng của dì vào tai hán làm người hắn mềm nhũn cả đi. Mặc dù người nóng hừng hực nhưng DŨng vẫn thả lỏng tay.
Hạnh, mệt mỏi, lười nhác với cái áo nó vừa vứt ra mà khoác lên. Thở cố mấy hơi khó nhọc nữa cô lên tiếng
– Dì xấu hổ quá….
Theo cảm nhận của hắn cái chất giọng êm ái nhẹ nhàng này mới xứng với bà dì xinh đẹp này.Dũng khẽ hắng giọng cho trôi cục đờm
– Đâu có gì đâu ? Con thấy bình thường mà. Chắc mỗi dì thấy xáu hổ thôi, chứ con thấy ai cũng… cũng… tự làm như vậy thôi. Đến con….e hừm…
Dì vẫn đưa cái lưng đối diện với hắn, chắc là dì xấu hổ
– Nãy… người dì mềm thật… tay con vẫn còn tê đây này.
Dũng dè dặt nói nhỏ. Dì không tiếp nó
– Dì đẹp lắm, cả người dì chỗ nào cũng đẹp
Kéo mái tóc sau lưng ra trước vuốt vuốt cho thẳng
– thằng nhóc con. Cơ hội ngắm trộm bà già này
– Già ? Chỗ nào ? – Dũng mạnh giọng – hì hì… con thấy… con với dì mà đi cùng nhau ngoài đường người ta lại tưởng hai người là… là… là người yêu đấy
– Cút về phòng đi !
Bữa tối sung túc và thơm ngon, đương nhiên không phải dì nấu rồi, cái khoản này dì không có chuyên. Là do hắn kêu hàng mang tới.
– Con sợ dì mệt nên mua sẵn luôn
Dì lườm hắn, mặt cũng không khỏi đỏ lên. Dũng tỉnh không đề cập một tí gì về chuyện lúc chiều, ai dè nói là dì mệt thế có mà nói dì tự sướng nên mệt à ? Mà dì cũng ngại, ăn xong là dì vọt lên phòng mất, cả buổi không ló đầu ra. Sau hai lần được cùng gì khám cơ thể, hôm nào hắn cũng thèm nhỏ dãi, đang học mà cứ liếc nhìn cánh cửa mãi. Đương nhiên, sau chuyện hôm nay chẳng biết bao giờ dì mới cho hắn khám người nữa. Chép miệng Dũng tập trung hơn vào bài vở. Hắn cũng sợ bố mang gia sư về lắm. Nhìn đã hơn 11 h rồi nhưng hắn chưa muốn ngủ, chẳng buồn ngủ tí nào cả.
Hôn nay bố bảo dì cũng không dám vào phòng hắn, mặt dì mỏng mà. Khuya quá rồi, cuối cùng hắn cũng vươn vai bỏ bút thước lên giường. Lưu luyến nhìn cánh cửa thêm lần nữa mới cố giỗ mình vào giấc ngủ.
Sáng sớm dì đã đánh thức hắn, dì lên trụ sở, bảo hắn tự ăn uống, tối dì mới về. Thế là nguyên ngày được tự lập rồi.
Hắn để ý từ hôm đó đến nay Lan vui vẻ hơn, nói nhiều cười nhiều với hắn hơn và hắn cũng cảnh giá mà phát hiện ra vô số ánh mắt đang đâm chém hắn nữa.
– Mẹ mình nói sáng ngày kia tới nhà tớ ăn sáng cùng đó
– Làm gì ? Không đi. Đến mà ăn mắng à
– Mẹ mình hiền lành lắm, mắng ai bao giờ, mà bạn ngoan như con mèo ai nỡ mắng
– Nhưng mà đến là gì ? Mỗi ăn à ? Ăn đâu chẳng được
– Mình cũng cảm ơn bạn. Nhờ bạn mà nhà mình vui vẻ nhiều lắm, nói chung là bạn không biết đâu. Mẹ mình nói là may có bạn giới thiệu…
Nói tới đây Lan đăm chiêu mà ngưng tiếng lại.
Chuyện này lằm hắn hưng phấn và chờ mong lắm. Tối tự ăn khi trên đường về, cô bé Lan chắc được mẹ rước về rồi không thấy cùng chuyến nữa, dì cũng không đón vì nay dì còn làm việc đến khuya mới về
…
Trời đã dần khuya, đang ở văn phòng của Hạnh, cô ngẩng đầu nhíu mày
– Anh Nam, anh đi sang bên đó cùng ông Hải mà? Sao giờ anh lại ở đây?
Tên Nam không nói mà khóa cửa lại bước về phía cô.
– Hạnh. Anh nhớ em
Cùng là nói nhớ, thằng Dũng làm tim cô nhảy lên những cảm xúc dạt dào, sao mà hắn nói cô thấy ghê tởm. hắn chà đạp lên cái từ nhớ này. Cô lạnh giọng
– Có việc gì không? Không có anh ra ngoài cho tôi làm việc
– Dạo này em sao vậy? Anh làm gì có lỗi với em à? Sao em đối sử với anh như vậy?
Hạnh buông bút thốt từng tiếng rõ ràng
– Tôi với anh không có cái gì cả. Anh chú ý ăn nói, mời anh ra khỏi phòng làm việc của tôi. Sao này không có việc gì đừng làm phiền tôi
Tên Nam ngớ người, nhìn dung nhan mặn mà phía trước mà trong lòng hắn như có tấm gương nổ bung vỡ vụn.
– Hạnh? Em đã có người khác?
– Mời anh ăn nói cho nghiêm túc, tên tôi không phải để anh gọi như vậy. Mời anh gọi giám đốc
– Em phải nói ra chứ? Tại sao? – Hắn gào lên
“rầm”
– Anh đi ra
Tên Nam lui vài bước, sửng sốt rồi xanh mặt, tay nắm chặt.
– Hạnh…
Hắn nhẹ nhàng nâng niu cái tên như níu kéo.
– Đã phát sinh chuyện gì tôi không quan tâm, tất cả chỉ là một thoáng qua đường, anh nghĩ đến điều gì vậy? Tôi yêu anh? Hay anh yêu tôi? Anh đang tự lừa dối mình hay anh đang muốn tôi theo anh bằng thân phận người thứ 3 yên lặng đứng sau anh? Anh nói đi
Nam đứng đơ người, hắn không trả lời được. Hắn có một bà vợ, tất cả hắn có được là nhờ bà vợ ở nhà, nếu không có bà vợ này hắn chẳng có gì. Hắn tin nếu lộ chuyện này hắn sẽ phải ra đường ngay hôm sau, và đợi hắn là sự điên cuồng của mụ. Nhưng… hắn không can tâm. Nhìn cơ thể mĩ miều trước mặt hắn không can tâm. Ra về trong sự bất lực, hắn nắm chặt quả đấm
“con đàn bà dâm đãng, mày sẽ biết tay ông, ông sẽ cho cả thiên hạ cưỡi mày….”
Cuối cùng hắn thét một tiếng mới cam lòng lui hẳn. Nụ cười con thú xuất hiện trên khuôn mặt hắn…
Ở nơi xa, đèn đóm vẫn sáng trưng, ông Hải nhìn bầu trời qua khung cửa. Ánh trăng tròn to treo cao nhưng sao nhìn nó lạnh giá lẻ loi quá.
– Cô về nghỉ ngơi đi. Mà cậu Nam xin về mấy hôm?
– Dạ, anh Nam nói có chuyện gia đình gấp xin về gấp 2 hôm ạ
– Ừ. Cô Linh này… sắp tới ngày dỗ mẹ cô rồi…
– Dạ…nhưng lần này chú đừng tới nữa.. hức…
Ông Hải không đáp. Mẹ cô là một người có số khổ, bà coi như may mắn khi gặp được ông, tiếc là trễ quá rồi. Đứng hồi lâu ông lên tiếng
– Thôi con về nghỉ đi
– Dạ… – Tiếng cô méo méo đi nhưng rất nhanh cô đã ổn định được – mà chú… cô Hạnh…
– Thôi, đừng nói… kệ đi
…
Thằng cha Nam làm cô khó chịu, đi qua đi lại mãi mà không tập trung được. Một chút rắc rối sẽ đến, cô cũng đã sẵn sàng đối mặt. Cô cũng không phải người hiền lành như thằng Dũng vẫn nhìn thấy, cô thế nào chắc chỉ duy có ông Hải hiểu thôi. Cuối cùng không nhịn được nữa, cô ném cái bút đi rồi thẳng bước về nhà
Một thời đói khát ăn quàng? Cô chẳng biết có phải thế không nữa, cô chẳng nhớ nữa. Hôm đó là một hôm liên hoan với nhiều người, nhiều rượu, u u mê mê thế nào mà cô và thằng cha Nam này lại hoang đường với nhau một trận. Đã vậy thì thôi không nói, thi thoảng trong những cơn vật cô lại…
Nghĩ đến thằng Dũng miệng cô chợt hiện lên nụ cười rồi nhanh chóng tắt đi. “nó vốn là của cô mà” . Câu này cứ lởn vởn mai trong đầu cô, trên quãng đường về nhà mà nó lặp lại không biết bao nhiêu lần nữa.
Muộn rồi, đèn đóm tối um cả rồi, chắc nó đã ngủ say rồi. Ai dè, cô vừa mở cửa phòng mình thì cảnh cửa phòng nó cũng mở ra
– Dì về muộn vậy? Đã ăn chưa?
– Ừ. Làm con tỉnh giấc à?
– Không, con vừa tắt điện thì nghe thấy tiếng dì
– Ừ. Ngủ sớm đi
Dòng nước ấm áp làm cô tỉnh táo hơn. Bao nhiều cảm xúc về những năm đói khát lần lượt vụt qua trong đầu cô và điểm dừng cuối cùng là cái kích thước của nó. « nó vốn là của cô mà ». Hạnh lắc lắc cái đầu cho tỉnh mộng. Càng nghĩ người cô càng nóng, hình ảnh cái đó cứ như chiếm toàn bộ thần chí của cô. Không hiểu hôm nay cô làm sao nữa ?
Hạnh đâu biết được giờ này thằng cha Nam đang núp ở một nơi nào đó quan sát trụ sở tập đoàn hòng tìm kiếm một bóng hình. Tiếc là hắn phải thất vọng rồi, bóng hình đó đã về nhà từ tám đời rồi. Nhìn cái lộ chỉ còn chút bột, hắn thắc mắc về tính chất của nó.
Ngồi trước gương một lát, Hạnh thấy hứng tình quá. Cuối cùng cô cắn răng đứng phắt dậy, cô thay cái váy ngủ giống ý như cái trước kia mặc cho nó xem rồi mạnh bước. Phòng nó còn sáng đèn, tuy rất tối nhưng cô hiểu đây là ánh sáng từ màn hình máy tính.
– Này ! Sao chưa ngủ ?
Dũng hú vía, may mà nhanh trí mở ngay một web sẵn đặt dưới nền
– Con khó ngủ nên đọc qua mấy thứ linh tinh
– Ừ. Dì qua xem con ngủ chưa. Thôi ngủ sớm di con
Dì toan bước về
– Dì !
– Hử ?
Dũng nhảy bổ lên ôm cứng lấy cô. Hạnh Lườm nó cái rồi nói khẽ
– Tắt đèn đi
Bóng tối làm cho trái tim vốn mang thuộc tính cùng màu dũng cảm hơn. Dũng mạnh dạn ôm lấy dì mà vuốt ve tấm lưng của dì. Hôm nay dì cũng giống nó, im lặng vùi đầu vào ngực nó chứ không manh động. Nhìn qua hai người hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng họ giờ đây đã dậy sóng ầm ầm.
– Con có biết không ? Người phụ nữ ở cái tuổi của dì có nhu cầu nhiều lắm. mà bố con…
– Dạ
– Dì khổ lắm, dì cô đơn lắm
– Sao dì không tìm người… bầu bạn
– Bầu bạn cái gì ?
– Con có khinh bỉ dì không ?
– Sao mà khinh chứ ?
– Con có thấy dì dâm đãng không ? Dì thấy mình khốn nạn quá, đến con riêng của chồng cũng mồi chài nữa. Dì thấy khinh bỉ chính mình quá.
– Không. Con thấy dì thật đáng thương thôi.
– Con có thích dì không ?
– Có. Con mê dì lắm. Dì đẹp lắm.
Hôm nay Hạnh thấy hứng tính quá, lồn cô ướt đẫm cả rồi. Không biết cô có ăn cái gì lạ không nữa.
– Khổ dì lắm con. Nhiều lúc cô đơn lắm, dì muốn có người đàn ông an ủi mình
– Là làm sao hả gì ? Không phải dì vẫn ở với bố con sao ?
Im lặng một lúc nghe tiếng lòng. Dì cầm tay nó nhấc chân váy lên mà đưa tay nó vào chỗ kín của mình.
– A.. dì ?
– An ủi là chỗ đó.
– chỗ này dì ướt thế
Hạnh buông nó rồi tự cởi váy ra. Trong bóng tối hắn loáng tháng thấy bóng dì nằm lên giường. Tuy không rõ lắm nhưng cái đường nét cong queo quyên rũ vẫn khiến máu trong người hắn như muốn sôi lên. Lập tức hắn theo bản năng mà lột hết ra mà cùng leo lên giường
– Đè lên dì đi