Khi bọt bóng vỡ tan - Chương 1
“…Những ngày tiếp theo từng giây từng phút bên em đối với tôi thật mỹ mãn như một giấc mơ. Tôi nâng niu niềm hạnh phúc mỏng manh của mình như một bọt bóng xà phòng lung linh bóng bẩy dù biết nó có thể vỡ tan bất cứ lúc nào…”
PHẦN 1: Bóng lưng cô đơn
Anh Nguyễn Đức Huy, anh hãy trình bày một lần nữa quá trình dẫn đến phạm tội của mình.
Anh có mối quan hệ thế nào với cô Huỳnh Ngọc Vân Y ?
Anh Nguyễn Đức Huy… Đề nghị anh trả lời câu hỏi của tôi.
Giọng nói đanh gọn nghiêm khắc của người đàn ông trước mặt lại như từ nơi xa xăm nào đó vọng đến… Ý thức của tôi dần trở về trong cơ thể. Tôi ngẩng đầu lên dùng ánh mắt thất lạc nhìn quanh căn phòng. Một căn phòng không có cửa sổ. Mùi ẩm mốc của vách tường cũ xung quanh càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo nghiêm trọng của bầu không khí nơi này. Tôi nhìn hai tay mình trong chiếc còng số tám lạnh lẽo chợt nhớ rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra hai tháng qua. Từng trang ký ức ùa về làm trái tim tôi đau đớn như muốn vỡ vụn một lần nữa. Nó đã vỡ nát một lần khi tôi trơ mắt nhìn em ngã xuống trong vũng máu. Giờ tôi lại phải trải qua mọi chuyện một lần nữa sao ?
Vân Y là vợ tôi… – Tôi thì thào yếu ớt cảm giác được cổ họng mình khô đắng.
Người đàn ông mặc quân phục cảnh sát trước mặt có vẻ ngạc nhiên. Hai mắt ông ta hơi nheo lại nhìn tôi thật kỹ rồi gằn giọng lặp lại lời tôi vừa nói.
Nếu tôi không nghe nhầm anh vừa nói cô Vân Y là vợ anh… Vậy anh đã quan hệ tình dục với cô ấy chứ ?
Vâng, đúng. Tôi có.
Anh Nguyễn Đức Huy. Cô Huỳnh Ngọc Vân Y là trẻ vị thành niên. Anh ý thức được lời anh vừa nói sẽ đem lại cho mình bao nhiêu rắc rối chứ ?
Vâng tôi biết.
Tôi trả lời giọng điềm tĩnh như đang nói về một việc không liên quan đến mình. Gian phòng chìm vào im lặng chỉ còn âm thanh lạch cạch nho nhỏ của chiếc còng khi tôi đưa ngón tay xoa xoa lên lớp vảy đóng mài trên cổ tay của mình.
Anh Nguyễn Đức Huy. Chúng tôi bắt anh vì tội danh giết người. Nhưng anh thậm chí không bào chữa cho mình còn nhận thêm một tội danh nghiêm trọng khác. Anh không mong pháp luật khoan hồng sao ?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn người cảnh sát đối diện bàn. Dù đã nheo hai mắt lại vì ánh đèn chói lóa tôi vẫn không nhìn rõ mặt ông. Nhưng câu hỏi vừa rồi tôi cảm nhận được một sự hòa hoãn thiện ý từ ông ấy, xen vào chút thắc mắc khó giải thích. Tôi liếm hai bờ môi khô khan nứt nẻ của mình, nhìn vào cái bóng mờ mờ đối diện mà nói.
Từ lúc bước vào đây tôi đã không mong đợi còn sống ra ngoài. Nếu có được sự khoan hồng tôi xin nhận… cho một người khác.
Là ai vậy ?
Cho Vân Y. Cho cuộc đời bất hạnh của nàng…
Dường như nghe được lời của tôi người cảnh sát lặng đi một chút. Ai lại xin khoan hồng cho một người đã chết chứ ? Nhưng tôi nghĩ Vân Y đang ở một thế giới nào đó cần sự khoan hồng đó. Hãy để em được sống yên lành với một cuộc đời mới. Tôi nhìn lên người cảnh sát với ánh mắt khẩn khoản, giọng hơi nghẹn ngào nói:
Tôi có thể kể một câu chuyện không ?
Tôi nghe đây…
Khi nghe được câu trả lời đó lòng tôi có chút nhẹ nhõm buông lỏng. Ánh mắt tôi nhìn vào khoảng không tối đen phía trên đầu óc miên man trở lại thời điểm bốn tháng trước.
Chiều thứ Năm ngày mùng một tháng năm là một ngày định mệnh đối với tôi. Vì chiều hôm đó lần đầu tiên tôi gặp gỡ Vân Y. Cũng không hẳn là gặp gỡ. Vì giữa hai chúng tôi không trao đổi một lời nào. Có chăng là ánh mắt nhìn nhau cùng với một hai nụ cười xấu hổ ngượng ngùng.
Lớp Fine Art chiều nay chúng ta chào đón một mẫu mới. Tôi cảnh cáo trước các anh trai trong lớp này phải nghiêm chỉnh lành mạnh thể hiện tinh thần vì nghệ thuật của sinh viên trường ta…
Oh…
Vụ gì căng vậy ta !?
Thầy Phước vừa nói xong thì tiếng xôn xao bàn tán vang lên liên tục. Cũng phải thôi. Lớp Fine Arts của tôi mỗi tuần đều luân phiên thay đổi hai ba mẫu khỏa thân từ ông già bà lão 70 đến đàn ông phụ nữ 40, ngay cả thanh niên thiếu nữ cũng không ít. Có bao giờ thầy Phước phải căn dặn một câu như vậy ?!
Giữ im lặng một chút đi…
Thầy Phước vừa ra ngoài tôi liền nhìn qua thằng Khoa, Định bên cạnh đánh mắt hỏi. Hai thằng đều nhún vai vừa bĩu môi có vẻ xem thường.
Là vụ gì ?
Ông Phước cứ làm quá thôi. Mắt anh em mình nhìn cơ thể phụ nữ đến não cũng sạn cả rồi có gì ghê gớm chứ ?! – Khoa nói.
Hắc hắc… Coi chừng mày cưới vợ đêm động phòng lại lên không được thì toi… – Đinh xía qua trêu chọc.
Phì… Mày lo cho mày đi… Cặp bồ một lúc hai ba đứa không khéo liệt dương sớm. – Khoa đốp chát lại ngay.
Ha ha… Mà kể ra tao với mày tạm thời cũng ổn. Chỉ lo cho thằng Huy thôi… – Định bước qua khoác vai Khoa ánh mắt nhìn về phía tôi giọng cà rỡn.
Ây da… Nói mới nhớ. Đạn đã lên nòng mà không bắn dám kẹt luôn chứ chẳng chơi…
Kẹt đạn là chuyện nhỏ. Suýt nữa còn bị đánh hỏng cả súng đấy…
Ha ha…
Tôi lắc đầu cười không nói gì. Trong lớp tôi chỉ có 16 bạn học. Khoa và Định lại là hai đứa thân thiết nhất. Có lẽ vì cả ba chúng tôi đều là dân gốc miền Tây lên thành phố học. Tôi từ Long An, Khoa là dân Cần Thơ, còn Định xuất thân Bến Tre. Cả ba đứa chúng tôi là sinh viên năm ba, ngành Hội họa, trường Đại học Mỹ thuật.
Chuyện mà Định Khoa vừa lấy ra trêu chọc tôi đã xảy ra được một tuần. Vốn là trước giờ hai đứa nó luôn trêu ghẹo tôi 26 tuổi vẫn còn trai tân. Với quyết tâm bổ túc văn hóa thành thị cho thằng bạn quê mùa, Khoa và Định hợp tác tìm kiếm đối tượng có thể trở thành bạn gái và xơi tái đời trai của tôi.
Sau nhiều lần thất bại vì nhiều lý do thì cuối cùng tôi cũng khớp lệnh với một sinh viên năm hai cùng trường. Nàng tên là Ái Phương, người đẹp cũng như tên. Và dĩ nhiên một người con gái đẹp như nàng rất ít thời gian lẻ loi không có người khác giới bên cạnh. Chẳng qua là bạn trai cũ của Ái Phương vừa chia tay, nàng đang rất buồn. Và phải bổ sung thêm là ngoại hình tôi cũng khá tốt. Thế là Ái Phương nhận lời đi chơi. Đã qua nhiều mối tình từ cấp ba nên tính tình Ái Phương rất cởi mở. Cũng có thể nói là phóng khoáng. Sau một bữa ăn tối chất lượng tạm chấp nhận được với tiền túi ít ỏi của tôi, theo lời bày mưu trước của hai thằng bạn tôi đánh bạo mời nàng đi khách sạn. Thời điểm nói ra lời mời đó cơ mặt tôi gồng căng lên chuẩn bị hứng lấy một cái tát trời giáng. Nhưng kết quả thật không ngờ, Ái Phương đồng ý. Nàng chỉ cắn cắn môi, hai gò má hơi ửng đỏ rồi gật đầu. Tôi thề tôi mà biết nó đơn giản như vậy thì đã không ôm cái mác trai tân đến tận 26 năm trời.
Mang theo tâm trạng phấn khích lẫn hồi hộp tôi mang theo Ái Phương vào một khách sạn ba sao. Lần đầu tiên mà phải hoành tráng thôi. Chỉ nhìn qua bảng giá phòng tôi đã ước tính được hai tháng sau mình phải ăn bao nhiêu thùng mì để bù lại. Mọi chuyện đều xảy ra suôn sẻ êm ái như một giấc mơ cho đến khoảnh khắc tôi và Ái Phương toàn thân trần truồng một trên một dưới. Đạn đã lên nòng chỉ cách hồng tâm hai centimet nhắm mắt siết cò cũng không trật đâu được… Thì bất ngờ cửa phòng bật tung ra. Tôi chết trân cả người giữ nguyên một tư thế lâm trận đó hai mắt mở trừng trừng nhìn hai người vừa xông vào. Một đàn ông, một phụ nữ trung niên vẻ mặt hầm hầm giận dữ tay cầm cái chổi lao tới…
Mẹ…
Tiếng hét thất thanh của Ái Phương còn vang bên tai thì một cái cán chổi đã nện thẳng vào giữa đầu tôi. Sau cái đau nhói đó tôi không nhớ được nhiều chi tiết lắm. Tôi chỉ biết mình hai tay che hạ bộ tả xung hữu đột liên tục né tránh đường chổi ngang dọc của mẹ Ái Phương. Vừa vơ được đống quần áo liền cắm đầu chạy ra đến tận hành lang thang máy mới mặc được lên người. Và dĩ nhiên xem như ông trời chưa cho phép tôi chính thức trở thành đàn ông.
Im lặng… Im lặng đi…
Bất chợt giọng thầy Phước vang lên oang oang. Tiếng xì xào lặng xuống. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên phía trước. Từ gương mặt nhễ nhại mồ hôi của thầy Phước chuyển xuống đến cái bụng bia của ông rồi chuyển sang hai bàn tay trắng nõn đang vặn vẹo bối rối bên cạnh ông lại hướng lên gương mặt cô gái đó.
Trẻ quá vậy ? Có đủ mười tám không đó ?
Ừ… Nhưng mà em gái nhà ai đẹp quá…
Không những đám con trai trong lớp mà đám con gái cũng xôn xao. Vì quả thật cô gái làm mẫu hôm nay vừa xinh đẹp lại quá trẻ. Dù không nói đến gương mặt xinh đẹp kia, không nói đến vóc dáng, chỉ riêng ánh mắt rụt rè xấu hổ đó cũng đủ nói lên số tuổi của nàng. Nghe mọi người xôn xao nàng càng bối rối xấu hổ. Tay giữ chặt chiếc áo choàng phủ ngoài cơ thể, ánh mắt cứ nhìn xuống mũi chân không dám ngẩng lên.
Mẫu hôm nay của lớp chúng ta là bạn Vân Y. Đúng là bạn còn nhỏ hơn các em khá nhiều. Vân Y chỉ mới mười tám thôi. – Thầy Phước giới thiệu với mọi người.
Đừng thấy bạn nhỏ hơn tuổi mấy đứa mà muốn nói gì nói… Nghiêm túc cho tôi đi…
Em sẵn sàng chưa ? Thầy Phước quay sang Vân Y mỉm cười khích lệ hỏi.
Dạ…
Vân Y mặt thoáng đỏ ửng lên gật đầu. Nàng cởi bỏ áo khoác nhẹ nhàng treo lên lưng ghế bên cạnh. Nửa thân trên của nàng để trần, bên dưới là một chiếc xà rông kiểu chăm pa hờ hững trĩu thấp… Nàng không nhìn ai cả ánh mắt vẫn như tìm kiếm gì đó trên sàn nhà vừa bước nhẹ đến cái bục gỗ ở giữa phòng ngồi xuống. Đón lấy chiếc bình gốm từ tay thầy Phước nàng nâng nhẹ trên một tay, lưng thẳng ngực ưỡn lên cằm dương lên bắt đầu cố định một tư thế.
Khoảnh khắc đó dường như mười sáu sinh viên trong lớp đều nín lặng. Hoặc đó chỉ là ảo giác của cá nhân tôi. Vì thế giới quanh tôi như không còn âm thanh nào khác. Có chăng là nhịp tim của tôi đập nhanh dồn dập. Vân Y ngồi đó tạo dáng chỉ cách giá vẽ của tôi hơn hai mét. Gương mặt xinh đẹp của nàng lại vô tình hướng về tôi. Từ đôi mắt đẹp hàng mi cong cong mơ màng mang chút u buồn đó đến chiếc mũi nhỏ cong cong xinh xắn, còn có đôi môi đỏ ửng như một nụ hồng hé mở. Hình ảnh của gương mặt tuyệt đẹp như thiên thần đó như phóng đại vô số lần trong tâm trí của tôi. Ánh mắt tôi từ từ trượt dần xuống. Da thịt nàng thật trắng lại hồng hào khỏe mạnh không đọng lại một chút vết tích của thời gian. Chiếc cổ thon thả đến hai bờ cánh xương quai xanh gầy gò lại vô cùng thục nữ. Khi ánh mắt tôi chạm đến hai trái đào tiên mũm mĩm mơn mởn trên ngực Vân Y cả người có chút ngất ngây run rẩy. Đừng hiểu lầm. Ánh mắt một người họa sĩ nhìn cơ thể phụ nữ không dung tục trần trụi như những gã đàn ông khác. Tôi chỉ đang hân hưởng một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp của tạo hóa. Hai bầu vú Vân Y rất đẹp, cân xứng tròn trịa căng tràn nhựa sống. Nhất là hai đầu núm đỏ hồng xinh xắn đó như hai nụ hoa chưa bao giờ khai nhụy làm đám ong mật khao khát mơ ước chỉ có thể nhìn.
Sao không bắt đầu đi… Thừ ra đó làm gì ?
Đột nhiên cây thước gỗ của thầy Phước gõ mạnh lên giá vẽ làm tôi giật bắn cả người. Trong phòng không ít tiếng cười khùng khục kìm nén. Khoa đứng bên cạnh nghiêng đầu sang tôi che miệng hỏi nhỏ:
Đức Huy, có cần xin thầy ra nhà vệ sinh giải quyết nhanh rồi vào không ?
Nó nói rất nhỏ nhưng vừa đủ cho cả lớp mười sáu người đều nghe. Mọi người không ai nhịn nổi nữa cười phá lên đến nghiêng ngả. Tôi vừa tức vừa xấu hổ mặt đỏ bừng lên lườm thằng Khoa như muốn lao lên bóp cổ nó chết ngay tại chỗ. Tôi bối rối quay sang thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của nàng nhìn mình. Vân Y cũng xấu hổ. Hai gò má nàng còn mang chút vẻ bầu bĩnh đã ửng đỏ lên. Nàng nhìn thật sâu vào mắt tôi, đôi môi đỏ mọng đang mím lại hơi cong lên như bất mãn hờn dỗi.
Đủ rồi… Tập trung đi…
Tiếng cười đùa lắng xuống. Tôi hít sâu một hơi trở lại với trang giấy vẽ còn trống trơn trước mặt. Cầm lấy que than chì tôi đưa lên và bắt đầu vẽ… Từng đường từng dường phác họa mờ nhạt đến đậm dần. Bột than chì trượt xuống mặt giấy đều đều như một cơn nhỏ chỉ hiện hữu trong lòng tôi. Từ lúc đặt que than lên giấy đến lúc hoàn thành bức vẽ tôi thậm chí không nhìn lại mẫu một lần nào. Điều này từ trước đến giờ chỉ xảy ra một lần duy nhất. Vì hình ảnh của nàng như đã in rõ trong tâm hồn tôi. Rõ ràng đến mức dường như nhắm mắt cũng có thể vẽ lại được.
Tốt lắm…
Tôi cứ thế đứng đó thẫn thờ nhìn bức vẽ của mình đến lúc tiếng thầy Phước vang lên phía sau. Tiếng thầy làm mọi người chú ý đều quay sang nhìn. Vài cái vỗ vai khen ngợi và không ít tiếng xuýt xoa trầm trồ vang lên.
Đẹp quá… nhất là ánh mắt đó… Có hồn ghê…
Đức Huy bữa nay xuất thần hay sao á…
Đẹp thật. Nhưng tao lại thấy ánh mắt đó không giống lắm… Còn môi mẫu sao hơi cong cong như hờn dỗi vậy.
Tôi không biết giải thích thế nào. Tôi không thể nói rằng đó là ánh mắt vừa rồi nàng đã dành riêng cho tôi. Khi nhìn sang thì thấy nàng cũng đang nhìn lại mình với ánh mắt tò mò thích thú. Dường như nàng rất muốn được xem tác phẩm của tôi. Dĩ nhiên để thực hiện điều này Vân Y phải chờ cho đến cuối tiết học.
Khi chuông trường reo lên. Vân Y khoác áo choàng lên người, ánh mắt nàng liền nhìn sang phía tôi. Vân Y có vẻ muốn xem tác phẩm của tôi vẽ nàng nhưng vẫn dè dặt ngượng ngùng. Tôi muốn để nàng tự nhiên nên vờ như không để ý bước sang bên cạnh Khoa nói chuyện. Nhưng tôi càng thất vọng khi quay lại thấy nàng đã rời khỏi phòng vẽ.
Tôi nhìn theo bóng lưng thon thả của Vân Y từng bước đi xa mà lòng bất giác dâng lên một cảm giác buồn bã hụt hẫng.
Đuổi theo đi… Biết đâu tuần sau lại đổi mẫu. Đừng bỏ lỡ cơ hội…
Nghe Khoa khuyến khích tôi cũng không e ngại gì nữa. Tôi hối hả lấy bức vẽ của mình cuốn lại cho vào ống nhựa. Vội vàng dọn đồ đạt bút vẽ tôi lập tức lao ra khỏi cửa lớp.
Nhưng khi tôi ra đến sân trường nhìn quanh lại không thể nhìn thấy bóng dáng của Vân Y. Mãi một lúc lâu tôi vẫn kiên nhẫn tìm kiếm thân hình thon thả kia với màu xanh nhạt của chiếc áo choàng nàng khoác trên người… Nghĩ đến đó tôi suýt nữa đã tự tay vả vào mặt mình vì suy nghĩ ngớ ngẩn. Vân Y dĩ nhiên là phải thay quần áo trước khi về nhà. Tôi thầm mắng mình ngu ngốc.
Tôi bắt đầu thay đổi mục tiêu tìm kiếm là mái tóc dài đen óng của nàng. Trường Mỹ thuật sinh viên nữ tóc dài không hề ít lại đang vào lúc đổi tiết nên sinh viên đi ngang dọc khắp sân trường. Nhìn đâu đâu cũng là những mái tóc đen lại dài tôi thật sự đã muốn khóc.
“Có lẽ Vân Y đã rời trường từ lâu rồi…” Đến lúc tôi chán nản muốn bỏ cuộc thì bất ngờ cả người chấn động. Tôi đã thấy được bóng dáng Vân Y đang đứng phân vân trước tấm bảng thông báo bên hành lang đối diện. Nàng mặc một chiếc váy trắng dài qua gối. Bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu hồng nhạt màu hơi bạc cũ kỹ. Mái tóc dài đen óng kia từ lúc nào đã giấu bên trong cổ áo. Tôi đã hiểu vì sao mình thật khó khăn mới tìm thấy Vân Y.
Tôi hít sâu một hơi sải bước băng ngang qua sân trường. Chợt bước chân tôi hơi chững lại vì nhìn thấy bóng dáng bệ vệ to lớn của thầy Minh. Ông ta vừa đến bên cạnh Vân Y nói gì đó với nàng. Vân Y có vẻ không tình nguyện, cúi đầu đi theo ông. Tôi hơi nhíu mày vẫn đi phía sau hai người. Thầy Minh phụ trách hành chính kế toán nếu đã dẫn Vân Y đi hướng này thì có lẽ để thanh toán thù lao cho nàng. Nhưng không như tôi nghĩ đến phòng kế toán thầy Minh không dừng lại mà dẫn Vân Y đi thẳng về cuối hành lang. Hai người đi đâu chứ ?
Tôi mang theo một đầu câu hỏi tò mò lầm lũi đi theo hai người. Vừa qua ngã rẽ cuối hành lang bước chân tôi liền chững lại. Đứng tại đó tôi có chút không hiểu được những gì mình vừa thấy. Vân Y đi theo thầy Minh bước vào phòng thay đồ dành cho nam. Thời điểm cuối tiết 4 buổi chiều nơi đó hầu như không có người ra vào. Nhưng tại sao hai người vào đó ? Họ làm gì ? Thật khó diễn tả được cảm giác bứt rứt rối bời trong lòng tôi lúc này. Vừa tò mò muốn biết lại vừa sợ hãi phải thất vọng…
Sau vài giây chần chừ tôi hít sâu một hơi lò dò bước tới. Căn phòng quen thuộc kia lúc này đối với tôi lại như một lựa chọn giữa thiên đường và địa ngục. Phòng thay đồ nam không có cửa chỉ có một vách ngăn cao quá đầu chắn ngang tầm nhìn bên ngoài. Tôi nghiêng đầu lén nhìn vào trong thì thấy thầy Minh kéo Vân Y vào một buồng thay quần áo. Nhìn vẻ uất ức miễn cưỡng của nàng mà lòng tôi như nhỏ máu. Cánh cửa đóng sập lại như dập mạnh vào trái tim tôi.
Ngoan đi… Chiều anh chút thôi…
Không… Chú không giữ lời… Lúc trưa đã một lần rồi…
Bây giờ có muốn làm mẫu vẽ nữa không thì bảo…
Đứng trong buồng thay đồ bên cạnh nghe hai người xì xầm mà tôi giận dữ đến phát điên. Thì ra là như vậy. Thầy Minh mượn quyền hành trong tay để uy hiếp Vân Y chiều theo ý ông ta. Nàng rất cần công việc việc này sao ? Hay còn có khó khăn gì khác ép buộc nàng phải cam tâm chấp nhận để thân mình dơ bẩn ?
Tôi siết chặt hai nắm tay chỉ muốn xông qua bên cạnh đấm thẳng vào cái mặt bỉ ổi giả danh đạo mạo của gã đàn ông đó. Lúc này bên tai tôi nghe được tiếng sụt sịt uất nghẹn của Vân Y. Nàng đã chấp nhận số phận của mình. Tôi phải làm sao đây ? Xông qua đó giải cứu nàng sao ? Nhưng tôi có tư cách gì can ngăn chuyện của Vân Y ? Huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên nàng chiều ý hắn !
Nghĩ đến đây lòng tôi liền nguội lạnh. Hình ảnh tuyệt đẹp như thiên sứ in đậm trong tim tôi gần như đã úa màu lem luốc. Tôi ứa nước mắt vừa muốn đi ra ngoài thì một tiếng leng keng vang lên, một vật từ bên kia rơi xuống lộ ra dưới tấm vách ngăn. Tôi nhìn xuống nhận ra đó là khóa dây nịt và cái quần của thầy Minh.
Tay em mát quá… nhanh một chút đi… Ừ… Ôi sướng quá…
Lại là âm thanh của lão thầy đốn mạt đó kèm theo tiếng hít thở dồn dập phấn khích. Tôi siết chặt hai nắm tay mà như nghe được tiếng xương vụn vỡ. Thật không thể chịu được nữa… Tôi biết mình phải làm gì đó.
Không được chạm vào người tôi… Chú như vậy là tôi la lên đó…
Được rồi… được rồi mà…
Tôi lặng lẽ rời khỏi buồng thay đồ bên này di chuyển xuống gian buồng phía cuối. Bước vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hít sâu một hơi tôi bắt đầu leo lên. Đặt chân lên tấm vách ngăn tay bám lên tường tôi rút trong túi quần ra một cái quẹt gas vươn tay đến dưới đầu phun nước chữa cháy.
Chưa kịp bật lửa thì bất chợt cả người tôi sững sờ bất động. Tôi vừa bắt gặp phía dưới từ buồng thay đồ bên kia có một ánh mắt hoảng hốt đang nhìn mình. Tôi không ngờ rằng từ vị trí cao tôi đang đứng đã vô tình để Vân Y nhìn thấy mình. Trong buồng phía bên kia nàng đang đứng đối diện với thầy Minh. Dường như nàng rất kinh tởm cái thứ đang nắm trong tay, ánh mắt luôn nhìn lên trần nhà và bắt gặp tôi đang âm mưu phá đám. Đối diện với ánh mắt tôi cả gương mặt nàng trở nên nhợt nhạt vừa xấu hổ vừa nhục nhã, quay đi nơi khác.
Tôi nghiến răng bật lửa.
“Phụt…” – Một tiếng vang nhỏ, rồi tiếp theo cơ mang nào là nước từ vòi phun chữa cháy phủ kín cả căn phòng.
MẸ NÓ… CÁI QUÁI GÌ VẬY !?
Nghe tiếng thầy Minh chửi đổng hậm hực huỳnh huỵch chạy ra ngoài mà tôi nhịn không được muốn phá ra cười. Đứng nép mình bên trong này mà tôi gần như có thể tưởng tượng lão già đó cả người ướt át bực tức đến thế nào.
Nhưng khi tôi bước ra ngoài nhìn lại cái buồng thay đồ mở toang cửa trống vắng kia lòng vẫn không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót. Tôi bước ra khỏi nơi đó mặc kệ ánh mắt mọi người ngạc nhiên nhìn quần áo ướt sũng của mình, tôi đảo mắt tìm kiếm bóng hình của Vân Y. Nhưng nàng đã biến mất. Hoàn toàn biến mất như chưa bao giờ xuất hiện. Tôi thất thểu đi vừa tự hỏi. Liệu quyết định lúc trước của mình là đúng đắn. Liệu tôi có hối hận khi vạch trần một sự thật cay đắng và tự tay phá vỡ hình ảnh người con gái đầu tiên in đậm trong lòng mình !?
Sau lần đó tôi không nhìn thấy Vân Y đến trường lần nào nữa. Cho đến một tháng sau…