Khát Vọng Đời Trai - Chương 4
* Trong đêm tối .
– Một thiếu niên cõng theo một cô gái trên lưng , đi vào Huyền Gia Trang bước chân rất vội vã .
– Đó chính là Huyền Long đang cõng Bích Phương trên lưng quay về huyền phủ .
– Về tới phòng Long vội vàng đặt Bích Phương nằm xuống giường .
– Rồi cậu liền hỏi Bích Phương với giọng lo lắng :
— Cô cảm thấy sao rồi . Để ta xem tình hình vết thương của cô thế nào .
– Bích Phương mặt tuy đã tái nhợt nhưng vẫn ửng đỏ khi Long nói muốn xem vết thương trên người cô .
– Lúc Mộc Hầu Vương đánh ra một đòn , rất may cô vẫn kịp thời đánh một đòn vào cây gậy của Mộc Hầu Vương mới có thể giảm nhẹ sát thương của nó lên cơ thể cô , nếu không thì bây giờ cô đã thành cái xác không hồn .
– Mặc dù Bích Phương không muốn để Long nhìn trực tiếp vào cơ thể của mình . Nhất là vết thương ấy lại ngay cạnh chỗ kín đáo trên ngực của cô . Nhưng dù sao y cũng là chủ nhân của cô , cho dù y có muốn thân xác của cô thì cô cũng phải gật đầu chứ nói gì là nhìn ngắm . Cô cũng có nghe Long biết dùng thảo dược để trị thương rất tốt .
– Cô nhìn vào mắt Long . Gương mặt ửng hồng nhàn nhạt khẽ gật đầu .
– Dưới ánh sáng mờ nhạt của cây đèn … Mà đối với Long thì không cần đèn vẫn có thể nhìn rõ như ban ngày . Cậu đưa tay , nhẹ cởi từng nút thắt áo của Bích Phương , song cậu vén một bên áo của cô ra . Đập vào mắt của Long là một mảnh mầu đỏ của chiếc yếm được thêu hình bông hoa , nó không đủ che đi hết cái bầu vú căng tròn trắng mịn như trái lê đã gọt vỏ của Bích Phương . Khiến Long suýt chút nữa không thể kiềm chế nổi mà đưa tay tới để xoa vào trái lê đó , thật là sung sướng biết bao khi được dùng đôi tay mà nâng liu mà nắn bóp cặp vú tuyệt đẹp kia . Long nhớ lại lúc cõng Bích Phương trên lưng hai trái lê trắng của cô áp sát vào lưng cậu . Cái cảm giác đó thật là khó diễn tả .
– Thấy Long cứ nhìn vào ngực mình không như thế . Bích Phương mặt càng thêm đỏ mà lí nhí nói :
— Chủ nhân ! Người đừng nhìn nữa …
– Long chợt tỉnh mộng trong đầu . Rồi chăm chú nhìn vào vết thương của Bích Phương , thấy mặc dù vết thương của cô khá nghiêm trọng , song kiến thức trong đầu của cậu , rất nhanh chóng chỉ ra cho cậu một cách để chữa trị vết thương này . Đó là trước tiên phải kiếm một cây Căn Nguyên Thảo đắp vào vết thương để loại bỏ những gì hư hại trên vết thương , sau đó sử dụng mỗi ngày một viên Phục Linh đơn sau ít ngày thì có thể chữa lành .
– Thế là Long liền tìm trong giỏ thảo dược của mình . Rồi cậu mừng rỡ hô lên :
— Đây rồi … may quá .
– Cậu cầm lên một cây thảo dược có bông hoa mầu vàng đó là " Căn Nguyên Thảo " . Sau khi loại bỏ rễ rồi đem đi rửa sạch sẽ , Long cho vào một chiếc chén dùng chầy rã nát ra .
– Song xuôi Long nói với Bích Phương :
— Cô cố nằm im chịu đau để ta đắp thuốc nay vào cho cô .
– Bích Phương giọng yếu ớt thì thầm :
— Vâng chủ nhân …
– Long dùng tay nhẹ nhàng đắp từng ít thuốc một vào vết thương cho Bích Phương . Mỗi lần như vậy cậu lại thấy Bích Phương gồng người lên vì đau buốt . Nhưng chỉ được vài lần thì cô ngất đi vì quá đuối sức . Sau khi đắp thuốc song thì cậu lấy vải băng bó lại .
– Trong lúc băng bó Long không khỏi nhìn vào khuân mặt đang say giấc của Bích Phương . Cậu thật muốn trên đôi môi nhỏ xinh đấy đặt lên một nụ hôn .
– Long thầm nghĩ " Không lẽ mình thích cô ta rồi chăng "
– Sau khi đã mặc lại y phục cho Bích Phương Long chợt nhớ ra cảnh giới của cậu đã tăng tiến , cậu nên xem qua mức độ tu luyện của bản thân thế nào .
– Long thấy được bản thân cậu giờ đây đã là một Lực Sĩ cấp 10 . Nhưng nếu gặp phải kẻ mạnh như hôm qua gặp phải Mộc Hầu Vương thì chỉ có nước thê thảm . Hôm qua cậu đánh bại được Mộc Hầu Vương cũng là vì nó đã trọng thương hơn nữa phải nhờ vào cái kiến thức thần bí trong đầu chỉ dẫn thì cậu mới có thể giết được nó .
– Sau một hồi suy ngẫm tìm tòi trong kiến thức trong đầu cậu . Long thấy được cậu nên học một võ kĩ cổ xưa có tên là " Phá Thiên " .
– Long cũng không cần phải khổ công tu luyện như người khác , mà chỉ cần tập trung tinh thần là cậu có thể nhanh chóng lĩnh hội được bộ cổ tịch Phá Thiên một cách triệt để giống như đã khổ luyện vài chục năm .
– Sau khi đã lĩnh hội được võ kĩ " Phá Thiên " Long lại muốn đi ra ngoài để tìm Phục Linh đơn để giúp Bích Phương hoàn toàn bình phục . Đang định đi tìm nơi để bán chỗ thảo dược mình có đồng thời tìm mua một ít đơn dược cho Bích Phương , nhưng vừa tới cửa gia phủ thì gặp Huyền Đại Nghĩa cũng đang đi ra .
– Long vội lễ phép chào :
— Nghĩa thúc !
– Nghe tiếng chào Huyền Đại Nghĩa nhận ra đó là Long liền cười nói :
— Ha ha . Hiền điệt , định đi đâu sao ? .
– Long lại lễ phép đáp :
— Vâng . Con định ra phố bán chỗ thảo dược này …
– Huyền Đại Nghĩa tỏ ra bất ngờ nói :
— Cậu cần bạc sao ? Sao không báo với ta một câu . Ta nhất định sẽ cho người mang tới . Mà thảo dược gia tộc ta cũng đang cần nhiều , cậu cứ mang tới luyện chế đường giao cho người quản lý ở đó là Hồ My . Còn bạc thì lát ta sẽ cho hạ nhân mang tới .
– Long tỏ ra bất ngờ khi nghe nói tới luyện chế đường . Long vội hỏi Huyền đại nghĩa :
— Thúc ! Cháu muốn tới đó thì phải đi lối nào ạ ? .
– Huyền Đại Nghĩa cười lớn :
— Ha ha .
– Rồi ông ta chỉ cho Long đường tới khố phòng và luyện chế đường
– Long chào biệt Huyền Đại Nghĩa . Song cậu liền đi theo chỉ dẫn của Huyền Đại Nghĩa . Đi qua mấy dãy nhà thì Long nghe được mùi thảo dược nồng nặc .
– Bước tới trước cửa một căn nhà lớn , Long thấy bảng hiệu " Luyện Chế Đường " thì liền bước vào . Nhìn thấy bên trong vô số các loại đan dược và thảo dược được bầy trên nhưng ô kệ gỗ cao chót vót .
– Nhưng khi cầm lên xem thử , với kiến thức trong đầu thì chỉ cần ngửi qua là Long đã biết đan này chỉ là trung phẩm mà thôi .
– Long không hề hay biết rằng có một người đang đứng ở một góc quan sát mọi cử chỉ của cậu .
– Bỗng Long nghe tiếng của một phụ nữ :
— Cậu cần gì hả nhóc ? .
– Long quay lại thì nhìn thấy một phụ nữ mặc dù đã đứng tuổi nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ mười tám đôi mươi .
– Long như bị vẻ đẹp ấy hút mất hồn vía liền ấp úng :
— Tôi … tôi …
– Nhưng cũng rất nhanh cậu lấy lại tinh thần nói :
— À tôi đem tới một ít thảo dược để …
– Phụ nữ xinh đẹp kia cười lạnh một cái cắt ngang câu nói của Long , rồi nói:
— Ha… để bán chứ gì , là ai bảo ngươi tới đây hả ?
– Long nghe giọng nói tuy là thánh thót như chim hót nhưng cũng đầy chanh chua của Hồ My . Khiến cậu thầm nghĩ " Người này tính tình như trẻ con . Hơn nữa trong ngày mình gia nhập gia tộc cũng không thấy cô ta tới , và Bích Phương cũng không nhắc tới người này với mình , không biết cô ta ẩn mình ở đây là có vấn đề gì " .
– Long cười nhạt rồi nói :
— Là tộc trưởng bảo tôi mang tới đây . Không biết vị đây có phải là Hồ My không .
– Người phụ nữ xinh đẹp liền thay đổi giọng điệu nói :
— Không sai ta là chính là Hồ My . Là Đại Nghĩa bảo ngươi tới sao ? .
– Long liền đáp :
— Đúng vậy … phiền cô xem hộ tôi chỗ thảo dược này có thể đổi được vài viên Phục Linh đơn không ?
– Hồ My tuy không tiến tới đẻ xem nhưng vẫn nhìn ra trong giỏ có rất nhiều loại thảo dược . Hơn nữa toàn những loại hữu dụng nhất mà cô cũng đang cần . Tuy nhiên Hồ My nghe Long nói chỉ muốn đổi lấy một ít Phục Linh đơn thì có chút hơi bất ngờ . Bằng ấy thảo dược có rẻ cũng phải đổi được vài bình Phục Linh đơn .
– Hồ My hừ lạnh nói :
— Ngươi có ý gì đây ?
– Long thản nhiên nói :
— Chỗ thảo dược này ta có vấn đề gì sao . Chỉ là có việc cần tới ít Phục Linh đơn nên mới tới đây để đổi . Nếu cô không đồng ý thì ta tới nơi khác vậy .
– Hồ My tuy có hơi nghi ngờ nhưng thấy Long được Huyền Đại Nghĩa giới thiệu tới với lại cô là một nghệ sư luyện đơn đâu lý nào không phân biệt được thảo dược .
– Hồ My suy tính song liền nói :
— Phục Linh đơn ở kia ngươi cần cứ lấy , lấy luôn cả bình cũng được không cần trả lại . Còn thảo dược cứ để đấy đi .
– Rồi Hồ My chỉ tay về phía một góc kệ bầy đơn dược .
– Theo hướng chỉ tay của Hồ My , Long thấy một cái bình khá lớn đã cũ kĩ màu đen , thoạt nhìn thôi cũng thấy nó lớn gấp ba cái bình để đựng đơn dược bình thường .
– Long phải dùng hai tay mới có thể nhấc cái bình đó lên , nhìn ngắm một lát rồi Long thầm kinh hỉ .
— Bách Luyện Đỉnh .