Khát Vọng Đời Trai - Chương 3
* Sát Địch – Cường Thân
* Trời vừa sáng Long nghe có tiếng gõ cửa , cậu biết đó là Bích Phương người hầu gái mà cha nuôi của cậu cũng chính là đại trưởng lão của huyền gia Huyền Thái Sơn đã sắp xếp theo ý kiến của cậu .
– Tiếng của hầu gái ở ngoài cửa nói :
— Chủ nhân !
– Long ngồi trong phòng nói với Bích Phương :
— Cô cứ mở cửa mà vào .
– Bích Phương đẩy cửa phòng bước vào . Cô bưng theo một chậu nước để Long rửa mặt cho tỉnh ngủ và một bộ y phục mới cho Long .
– Cô nói với Long :
— Chủ nhân mời rửa mặt thay y phục .
– Nói rồi cô nhanh chóng giúp Long rửa mặt và thay bộ y phục .
* Hôm qua sau khi gia tộc mở tiệc tuyên bố chuyện của Long với Huyền Thái Sơn . Thì Long chính thức chở thành đại công tử của huyền gia .
* Mặc bộ y phục mới vào người . Long như biến thành một người hoàn toàn khác . Khiến Bích Phương cứ nhìn cậu và nhất là đôi mắt to và sáng dưới hai làn lông mày đậm giao nhau của Long . Đôi mắt ấy như có thể nhìn thấu cả tâm hồn của cô .
– Thấy Bích Phương cứ nhìn mình không chớp mắt . Long liền nói :
— Bích Phương ! .
– Câu nói của Long làm Bích Phương chợt tỉnh . Và cảm thấy ngại ngùng .
– Cô nói với giọng ấp úng :
— Không có gì ạ . Chủ nhân người mặc rất vừa hợp .
– Long nhìn cô hầu gái mà lòng khó hiểu . Rồi cậu ngồi vào bàn rót ly trà và nói với Bích Phương :
— Cô tới đây cùng ngồi đi , ta có vài chuyện muốn được cô chỉ bảo cho .
– Bích Phương nghe Long nói vậy thì liền đáp :
— Chủ nhân có việc gì cứ hỏi . Tôi nhật định sẽ nói … còn hai chữ chỉ bảo … tiểu nữ không dám đâu ạ .
– Long vẫn lạnh lùng nói :
— Không cần phải như thế . Ta chỉ muốn hỏi cô đôi chút về huyền gia này mà thôi . Ta dù sao cũng là người mới tới không rõ sự tình của huyền gia cho lắm .
– Bích Phương nghe thấy Long nói vậy thì nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi xuống ghế .
– Long đưa tay cầm lấy ly trà rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm , vẻ mặt cậu rất thư thái .
– Long lại hỏi Bích Phương một lần nữa , về toàn bộ sự tình của Huyền gia .
– Bích Phương vội nhiệt tình nói cho cậu rõ mọi chuyện lớn bé và những kẻ có mặt mũi lớn bé trong cái huyền gia này . Ngay cả chuyện thi đua gia tộc năm nay muốn trọn ra một thiếu niên anh tài nhất để gia tộc chú trọng bồi dưỡng trở thành tộc trưởng tương lai , và tất nhiên bây giờ cậu đã là đại công tử của huyền gia thì cậu cũng được tham gia .
– Long nghe song chỉ " Ồ " lên một tiếng rồi lại tiếp tục uống trà .
– Thấy thái độ của Long như vậy Bích Phương thầm nghĩ trong lòng " Người này thất khó biết được y đang nghĩ gì " .
– Tuy cô chỉ là một hầu gái nhưng cảnh giới của cô là một Lực Sĩ cấp 10 . Đại trưởng lão sắp xếp cho cô tới đây một phần cũng là muốn cô làm người hầu cho Long , còn một phần cũng là muốn cô theo dõi thái độ của Long . Cô được lệnh hễ có việc gì là phải truyền tin cho tộc trưởng hoặc là đại trưởng lão ngay .
* Uống song tách trà cũng là lúc Bích Phương nói hết cho Long biết về huyền gia .
– Long gật gù rồi đứng dậy bảo Bích Phương mang theo chiếc giỏ mà cậu cất ở góc phòng . Rồi cả hai cùng ra khỏi huyền gia trang .
– Bích Phương cũng không thắc mắc gì . Liền cầm chiếc giỏ mà Long chỉ đeo vào đằng sau lưng mình rồi đi theo Long .
– Ra khỏi thành Long dắt theo Bích Phương tới một khư vực trong rừng .
– Bích Phương thường ngày rất ít khi được ra khỏi huyền gia trang . Chứ chưa nói gì tới một nơi toàn là cỏ cây hoa lá như ở đây . Nên cô bị cuốn hút quên cả Long đang đứng bên cạch . Cô chạy từ chỗ này sang chỗ kia để hái những bông hoa đang nở đủ loại sắc màu sặc sỡ .
– Long nhìn người hầu gái của mình như thế cũng chỉ có thể lắc đầu mà cười .
* Sau vài phút tìm kiếm thì Long cũng tìm thấy một cây thảo dược " Đương Quy " . Theo kiến thức mà ông trời đã ban cho Long thì loại thảo dược này có thể chế ra một loại đan hồi phục số lượng nhỏ sức lực . Rất hữu ích trong chiến đấu .
– Đào lấy gốc " Đương Quy " song , Long gọi cô hầu gái còn đang mải mê hái những bông hoa .
– Người hầu gái vội chạy tới và đưa ra một nắm những bông hoa đủ hình dáng và sắc màu .
– Long thấy vậy liền nói :
— Cũng nhiều đấy chứ nhỉ . Nhưng cô hái nhiều như thế để là gì .
– người hầu gái liền nói :
— Không mấy khi tôi được tới đây . Nên phải hái một ít mang về cắm trong phòng , vừa có mùi thơm vừa để ngắm nhìn nữa .
– Long nhìn cô rồi nói :
— Cô chỉ có thể giữ những bông hoa này nhiều nhất là mười mấy ngày mà thôi . Nếu cô muốn nhìn chúng lâu hơn thì chỉ cần lấy một ít hạt của chúng mang về trồng trong sân vườn như vậy là ngày nào cũng được ngắm nhìn chúng rồi .
– Bích Phương nghe song thì vui mừng thốt lên :
— Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ . Cảm ơn chủ nhân đã nhắc nhở .
– Nhưng rồi cô lại sịu mặt xuống nói :
— Nhưng tôi không biết cách trồng hoa . Thưa chủ nhân .
– Long nhìn bộ dạng của cô ta như thế lại thấy vô cùng đáng yêu .
– Cậu liền cười một tràng khoái trí mà nói :
– Ta sẽ dậy cho cô cách để trồng hoa . Nhưng bây giờ cô đưa cái giỏ ra đây .
– Nói rồi Long bỏ cây thảo dược vừa đào được vào trong giỏ trên lưng người hầu gái . Hai người lại tiếp tục đi tới những chỗ khác trong rừng .
– Đi được một lúc thì Long phát hiện thấy một cây " Linh Chi " liền vui sướng bước đến đào lên . Bỗng Long nghe thấy tiếng hét của Bích Phương :
— Á…á…a chủ nhân cẩn thận .
– Long ngửng lên thì chỉ kịp nhìn thấy loáng thoáng thấy được một thứ gì đó to lớn , nó có hai con mắt đỏ lửa đang chăm chú nhìn cậu, con vật đó chỉ cách giữa cậu và nó khoảng mười bước chân . Điều này khiến Long thầm kinh hãi . Con vật to lớn như vậy mà xuất hiện ngay gần mình từ lúc nào mà cậu vẫn không hề hay biết , thật là nguy hiểm trong gang tấc .
– Đúng lúc đó thì thân ảnh của Bích Phương bất ngờ lướt tới đứng chắn phía trước mặt của cậu .
– Bích Phương đứng chắn phía trước mặt Long , thì thầm nói nhỏ với cậu :
— Chủ nhân ! … Con Mộc Hầu Vương này quá mạnh , nó tương đương với một Lực Hoàng cấp 10 . Nhưng theo tôi thấy nó đã bị trọng thương quá nặng . Bây giờ tôi sẽ đánh lạc hướng của nó còn cậu cứ chạy một mạch về hướng Thiên thành .
– Long nghe thế thì trong lòng có vài phần mến thương cô hầu gái của mình . Nhưng Long nghĩ mình là đàn ông bây giờ mà bỏ chạy thoát thân trước một phụ nữ còn liều mạng bảo vệ mình thì còn mặt mũi nào mà nhìn ai .
– Long liền dõng dạc nói :
— Có đi thì cùng đi . Ta không có thói quen bỏ mặc người của mình mà chạy tìm đường sống .
– Bích Phương cảm thấy trong lòng vô cùng kính phục vị chủ nhân này . Lần đầu tiên cô mới thấy được một chủ nhân có nghĩa có tình như Long . Nếu đổi lại là kẻ khác có khi chưa cần nói hắn đã co dò bỏ chạy lâu rồi .
– Cô vẫn cương quyết nói :
— Chủ nhân mau đi trước .
– Rồi cô tụ lực vào bàn tay phi người hướng thẳng tới con Mộc Hầu Vương , tung ra một đòn hướng vào ngực của nó .
– Mộc Hầu Vương nhìn thấy con người nhỏ bé kia lại có cái gan tấn công nó trước thì nó phẫn nộ phát ra âm thanh giống con người nói :
— Khéc khéc … Thật là hỗn láo .
– Rồi nó vung cây đoản côn trong tay lên vụt một đòn rất nhanh về phía Bích Phương . Chúng một đòn này thì con người nhỏ bé kia chỉ có nước mất mạng còn không thì cũng sẽ dập hết sương sườn mà thành kẻ phế nhân .
– Long nhìn tình huống đó thì chỉ kịp kêu lên :
— Cẩn thận nó …
– Thì đã thấy Bích Phương chúng một đòn của Mộc Hầu Vương mà văng ngược trở lại .
– Không chậm chễ Long vội chạy tới đỡ lấy thân thể của cô đang rơi xuống từ trên cao .
– Thấy Bích Phương phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng . Long sốt sắng hỏi :
— Cô có sao không ? hãy cố chịu đựng ta đưa cô về huyền gia chữa trị .
– Bích Phương nhìn Long hai mắt chào lệ súc động cố gắng nói :
— Tôi có lẽ không sao chỉ là bị thương khá nặng thôi . Cậu cứ kệ tôi mau chạy đi .
– Long vẫn ôm cô ở trong lòng mà nhẹ nhàng nói :
— Không được ta không bỏ cô lại đâu . Với lại ta phải cho con Mộc Hầu Vương này biết dám động tới người của ta thì sẽ có kết quả như thế nào .
– Nói song Long nhẹ nhàng đặt cô ngồi tựa vào một gốc cây cạnh đó .
– Bích Phương thấy câu nói của Long vừa rồi nào phải đang nói đùa , thì trong lòng cô vô cùng kinh động .
Cô nhìn Long bằng ánh mắt khó hiểu .
– Còn Long từng bước từng bước tiến tới gần Mộc Hầu Vương với sắc mặt không biểu lộ cảm súc gì .
– Mộc Hầu Vương thấy Long bước tới , tự nhiên nó cảm chột dạ trước con người đó . Trước mắt nó một con người nhỏ bé bình thường không biểu lộ một chút sức mạnh nào , vậy mà cứ từng bước uy hiếp tinh thần của nó .
– Mộc Hầu Vương không kiềm chế nổi trí óc nữa , nó dùng cây gậy trong tay tung ra một cú đánh về phía Long .
– Long như biết trước nó sẽ làm vậy nên khi Mộc Hầu Vương còn chưa kịp đánh ra cậu đã chuẩn bị nhẩy lên cao để chánh né .
– Sau khi Mộc Hầu Vương đánh hụt một đòn cũng là lúc nó sơ hở bản thân . Biết được điểm này nên khi nhảy lên cao Long đã tụ lực vào nắm đấm của cậu . Rồi khi Mộc Hầu Vương đánh hụt thì cơ thể của nó có chiều hướng ngả về phía trước , thế là cậu nhân cơ hội đó tung một cú đấm vào ngay đầu của Mộc Hầu Vương , Long ra đòn một cách rất nhanh nhẹn không chút lệch lạc .
— Bốp … ốp …
– Mộc Hầu Vương ăn một đấm của Long vào đầu khiến nó loạng choạng lùi về phía sau mấy bước mà gào hét :
— Khẹc … khẹc … Đau quá chết ta rồi .
– Long vừa chạm đất đã hành động ngay .
– Cậu lao tới áp sát Mộc Hầu Vương trong khi nó còn đang choáng váng với cú đấm khi nãy của cậu , tiếp tục tụ lực vào nắm đấm Long nhảy lên cao theo thế móc hàm Mộc Hầu Vương kia .
— Bốp … ốp … p
– Cú thứ hai này lực như mạnh hơn hẳn cú trước . Mộc Hầu Vương không ý thức được cú đánh thứ hai này của Long nên toàn thân ngã ngửa xuống đất .
– Như đã tính toán sẵn trong đầu . Long lại tụ lực một lần nữa , chỉ có điều lần này là ở chân , từ trên cao cơ thể cậu rất nhanh hướng tới cơ thể của Mộc Hầu Vương mà đáp xuống .
— Bốp …Rộp … ộp .
– Cái sọ của Mộc Hầu Vương rập nát dưới đế giầy của Long .
– Bỗng Long thấy một luồng ánh sáng vàng lớn và hai luồng ánh sáng đỏ , xanh nhỏ hơn bay ra từ cơ thể của Mộc Hầu Vương lập tức hòa nhập vào cơ thể cậu . Cùng thời điểm đó Long cảm giác sức lực mà cậu đã hao tốn gần hết khi nãy bỗng dưng lại chàn chề . Thiên Đạo Hóa đã bế tắc mấy hôm nay lại tự động vận hành thăng tiến , mặc dù không tiến cấp nhưng nó cũng giúp Long mạnh hơn trước rất nhiều . Với lại Long có cảm giác Thiên Đạo Hóa chỉ còn thiếu một tí ti nữa là tăng lên cấp hai .
– Bích Phương ngồi tựa lưng dưới gốc cây nãy giờ nhìn sự việc sảy ra trước mắt mà khiến cô mắt chữ O mồm chữ A . Trong đầu thì hoang mang không biết nên khóc hay cười vì có một chủ nhân nhìn thì chỉ là người bình thường vậy mà giết chết một Mộc Hầu Vương mặc dù là nó đã trọng thương nhưng ít nhất phải là Lực Hoàng trở lên mới có thể hạ sát nó .
– Long nhìn cái xác của Mộc Hầu Vương mấy giây đủ để xác định nó đã chết . Rồi mới bước tới chôc của Bích Phương .
– Long thấy cô ta nhìn mình chằm chằm thì cảm thấy khó hiểu bèn hỏi :
— Nhìn ta như thế là ý gì ?
– Bích Phương giọng gắng gượng :
— Chủ nhân người thật sự giết Mộc Hầu Vương đó rồi . Ta không nhìn nhầm chứ ?
– Long chỉ cười mỉm rồi nói :
— Bớt nói chuyện đi . Phải đẻ giành sức mà chịu đựng . Ta bây giờ sẽ đưa cô về .
– Đang định đưa tay đỡ lấy cơ thể của Bích Phương . Long nhớ ra gì đó liền dừng lại hỏi cô một câu :
— Cô không ngại nam nữ khác biệt thì để ta cõng cô về .
– Bích Phương hiểu ý Long muốn nói gì , cô thẹn không lên tiếng đáp mà chỉ khẽ gật đầu đồng ý .
– Thấy cô ta không phản đối Long tiếp tục đưa tay tới đỡ cơ thể của Bích Phương lên lưng mình , cậu để hai tay cô ghì trên vai mình còn cậu đưa tay đỡ lấy đôi chân của cô đang kẹp hai bên hông của cậu .
– Trời đã bắt đầu tối Long cõng Bích Phương trên lưng quay về Thiên thành .