Khát Vọng Đời Trai - Chương 2
* Long đi theo người trung niên vào thành , sau khi qua mấy con đường thì tới một thôn trang .
— Huyền gia trang .
* Ba chữ này được ghi trên một tảng đá lờn đặt trước cổng thôn .
– Đi trên đường trong thôn . Long thấy hai bên đường là mấy khu nhà lớn bé , cuối cùng cậu và Huyền Thái Sơn đi tới trước cửa một gia phủ lớn trong thôn trang . Trước cửa lớn có ghi là " Huyền Gia Trưởng Phủ "
– Huyền Thái Sơn đưa Long tới một gian phòng trong gia phủ đó , đẩy cửa bước vào trong phòng . Ông ta nói với Long :
— Cậu cứ ở đây . Nơi này là gia phủ của ta . chỗ ta không có mấy người lui tới nên cậu không phải lo phiền phức .
– Long giọng vẫn còn e ngại đáp :
— Thật là phiền người quá ! Có chỗ ở là tôi vui rồi .
– Huyền Thái Sơn cười khà khà . Xua tay nói :
— Không cần phải khách sáo , dù sao gia phủ này cũng khá nhiều phòng chống , cậu cứ ở tự nhiên .
– Nghe Huyền Thái Sơn nói như vậy Long cũng không còn gì dị nhị nữa .
– Huyền Thái Sơn lại nói :
— Cậu cứ ở đây nghỉ ngơi . Tới bữa ta sẽ cho người đem đồ ăn qua cho cậu . Bây giờ ta phải đi chữa lành vết thương đã .
– Không đợi câu chào biệt của Long . Huyền Thái Sơn chớp mắt một cái đã mất dạng .
* Huyền Thái Sơn vừa đi khỏi thì Long ngó nghiêng cái phòng thêm một chút rồi lên giường đánh một giấc tới chưa .
– Long tỉnh dậy thấy trời đã sáng lắm rồi . Thấy bụng hơi đói vì từ tối qua tới giờ cậu chưa có gì vào bụng .
– Đang định đi kiếm gì đó để ăn thì ngay lúc đó có tiếng bước chân nghe càng lúc càng gần . Rồi dừng trước cửa phòng của Long .
— Công tử tôi mang đồ ăn tới cho công tử .
– Đó là thanh âm con gái và hơn thế nữa là thanh âm này nghe vô cùng ngọt tai .
– Long liền ra mở cửa . Trước mắt Long là một cô gái 17 tuổi mặc y phục hạ nhân , tóc dài mặt thon mày kẻ liễu trên đôi mi cong . Nhìn hai bàn tay trắng hồng đang bưng một chiếc khay đồ ,
– Nhìn qua cách ăn mặc Long thiết nghĩ đây có lẽ là hạ nhân trong nhà này . Long mở rộng cánh cửa để cô ta vào phòng .
– Cô gái mang khay đồ ăn đặt lên chiếc bàn có sẵn trong phòng , cô nhanh tay bầy ra đĩa bánh bao nóng hổi cùng bình trà thơm phức .
– Song xuôi cô khẽ nói :
— Công tử mời dùng !
– Long khách sáo nói :
— Cảm ơn cô .
– Rồi cậu ngồi xuống , đưa tay với một chiếc bánh bao còn đang nóng định cho vào miệng . Nhưng cậu lại thấy cô gái kia cứ đứng bên cạnh thì cảm thấy hơi ái ngại .
– Long nói với cô ta :
— Sao cô không ngồi xuông chúng ta cùng ăn .
– Cô gái tươi cười đáp :
— Công tử mời cứ tự nhiên . Tôi đứng đây là được rồi .
– Nụ cười của cô khiến Long bị say nắng . Cậu liền cầm một chiếc lên đưa ra trước mặt cô gái nói :
— Cô không cần phải giữ phép với tôi đâu . Tôi không quen với việc trong lúc ăn lại có người đứng bên cạch .
– Long đưa tay cầm một chiếc bánh lên đưa cho cô ta và nói :
— Đây cô cầm lấy và ngồi xuống đây .
– Cô hầu gái e thẹn cầm chiếc bánh mà Long đưa cho cô . Suy nghĩ một lát cô cũng cho vào miệng .
* Trong phòng khách của Huyền Gia Trưởng Phủ . Huyền Thái Sơn sau khi đã giải trừ hoàn toàn độc trong cơ thể . Y tìm Huyền Tự Hải để chao đổi một số chuyện .
– Huyền Tự Hải sau khi nghe Huyền Thái Sơn nói y bị ám toán suýt mất mạng liền hỏi y với giọng quan tâm :
— Huynh không sao chứ ? . Có kẻ dám to gan vậy sao . Nhất định phải tìm cho ra bọn chúng để trả mối thù này
– Huyền Thái Sơn nói :
— Ta không sao ! . Cũng may có một thiếu niên dùng thảo dược cứu chữa cho ta kịp thời .
— Một thiếu niên thôi mà đã hiểu biết về dược lý à …
– Huyền Tự Hải biểu hiện vẻ bất ngờ mà thốt lời .
– Huyền Thái Sơn gật đầu khẳng định nói :
— Không sai … một thiếu niên … giỏi về mặt dược lý .
– Huyền Tự Hải suy nghĩ một lát rồi nói :
— Huynh ! Người này phải lôi kéo vào gia tộc .
– Huyền Thái Sơn suy tư rồi nói :
— Ta thì không nghĩ như đệ , ta vừa gặp đã quý mến cậu ta . Có gì đó mách bảo ta nên nhận cậu ta làm nghĩa tử .
– Nghe Huyền Thái Sơn nói vậy . Huyền Tự Hải có chút hơi giật mình mà nói :
— Huynh định nhận cậu ta làm nghĩa tử ư ?
– Huyền Thái Sơn giọng cuong quyết mà nói :
— Đúng vậy .
– Huyền Tự Hải liền cười và nói :
— Ha ha cuối cùng thì huynh cũng cần một đứa con rồi hả .
– Huyền Thái Sơn vội nói :
— Ta còn chưa biết y kiến của cậu ta thế nào . Mà đệ cười cái gì . Đệ chê cười ta hả .
– Huyền Tự Hải vội nói :
— Không có … không có cười . Ta đâu có cười huynh .
– Huyền Thái Sơn lại nói giọng hơi buồn :
— Đáng tiếc cậu ta lại là một người thường … nếu không đã có thể …
– Nói tới đây thì cả hai huynh đệ y cùng thở dài một cái .
* Sau khi Long ăn uống song . Cô hầu gái dọn dẹp rồi rời đi . Chỉ còn lại một mình ở trong phòng , Long cảm thấy buồn chán nên ngồi luyện công .
– Nhưng cậu thấy rất lạ luyện mấy lần mà không thấy sức lực của mình có gì tiến chiển .
– Long thở dài than vãn :
— Ài … à…i . Sao lại không có tí tiến triển gì thế nhỉ .
– Bỗng Long như nhận ra điều gì đó . Cậu không ngừng lẩm bẩm :
— " Luyện Thiên Đạo Hóa – Sát Địch Cường Thân – Lực Nhân Cương Mãnh – Lực Hóa Cường Hoành … " Nói như vậy tức là phải giết kẻ địch mới tăng được sức lực của bản thân ư . Hơn nữa là cần phải tiêu diệt những mục tiêu nào có tu luyện sức lực thì mới được ư . Lại còn mục tiêu càng mạnh càng tốt ư . Thật khó hiểu…
– Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa khiến Long đứt dòng suy nghĩ .
– Long bước ra mở cửa . Thì thấy người trung niên tối qua đã dắt mình về đây đang đứng chờ .
– Long chào hỏi rồi mời ông ta vào phòng .
– Vừa ngồi xuống người trung niên kia liền giới thiệu về ông ta với Long :
— Ta là Huyền Thái Sơn . Và là đại trưởng lão của Huyền gia trang này .
– Long tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ đứng dậy cúi người một cái nói :
— Thì ra là đại trưởng lão . Thảo nào có thể dắt tôi vào trong Huyền phủ một cách tự nhiên .
– Long tuy sống ở ven rừng nhưng những thế lực trong thành thì cậu cũng biết chút ít .
– Huyền Thái Sơn cười sảng khoái .Rồi y từ từ nói :
— Tính ta không thích văn chương dài dòng . Ta có câu này muốn hỏi cậu ?
– Long vội đáp giọng lễ phép :
— Vâng người cứ hỏi . Đừng khách sáo .
– Huyền Thái Sơn nhìn Long một lượt từ trên xuống dưới rồi khẽ gật đầu nói :
— Theo ta được biết thì cậu sống một mình ở ven rừng đúng không ?
– Long cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tươi cười đáp :
— Vâng ạ ! Tôi là trẻ mồ côi sống bằng nghề hái dược .
– Huyền Thái Sơn lại điềm tĩnh nói :
— Ta không lấy vợ sinhcon . Giờ tuổi này cũng không thích hợp để lấy vợ nữa .Ta thấy cậu cũng thật thà , nên có ý muốn cậu và ta kết tình phụ tử . Không biết ý cậu có bằng lòng không .
– Câu hỏi khiến Long vô cùng bất ngờ . Ông ta và mình chỉ mới gặp nhau không quá một ngày . Với lại ông ta là một người có gia thế , chỉ nói một câu thì cả đống người mong mỏi làm con của ông ta , đâu có tới phiên mình. Đây quả là một điều quá vui sướng nhưng cũng đầy nghi hoặc
– Long vẫn điềm tĩnh nói :
— Trưởng lão người chớ có nói đùavới con trẻ như vậy chứ . Tôi và ngài cũng tựa bèo nước gặp nhau . Hơn nữa tôi đây nào có tài cán gì … sao dám nhận cái tình sâu nặng của người .
– Như thể hiểu được suy nghĩ của Long . Huyền Thái Sơn liền nói :
— Cậu yên tâm ta đây nói thật lòng ! Chứ nào phải nói cho vui miệng . Ta thấy có mình có duyên với cậu , Nên mới mạnh rạn muốn kết tình phụ tử . Mặc dù câu này nói ra có phần hơi sớm , nhưng ta tin ta và cậu rất hợp tính nhau .
– Nghe Thái Sơn nói vậy Long cảm thấy y cũng là thật lòng mà nói .
– Long vẻ mặt vui mừng đáp :
– Nếu người đã nói như vậy thì tôi vô cùng vui sướng vì có một người cha như người . Có điều tôi chỉ là một thiếu niên tầm thường liệu có sứng để bước vào cửa lớn của gia phủ hay không .
– Huyền Thái Sơn như được gãi đúng chỗ ngứa . Ông ta đứng dậy vỗ ngực nói :
— Không phải khiêm tốn . Một khi con đã nhận ta làm cha thì kẻ nào dám nói con không đủ tư cách . Ta sẽ cho hắn biết thế nào là mới đủ tư cách .
– Long thấy Huyền Thái Sơn cao hứng như thế thì không biết nói gì hơn là gật đầu đồng ý và thế là từ hôm nay cậu lại tự nhiên trở thành một đại công tử của một gia tộc lớn mạnh như Huyền gia thì thật là mơ chưa chắc được .
– Thấy Long không nói gì chỉ gật đầu đồng ý . Huyền Thái Sơn lại nói :
— Con cứ ở tạm đây mấy hôm . Ta đi báo với tiểu thúc của con y là tộc trưởng của Huyền gia này . Ta sẽ bảo y mỏ một bữa tiệc để thông báo chuyện kết tình phụ tử của cha con ta trước gia tộc .
– Long vội nói :
— Không cần phải phức tạp quá đâu cha .
– Huyền Thái Sơn nghe Long nói vậy thì tỏ ra không được hài lòng . Ông ta liền nói :
— Không được
– Ông ta miễn cưỡng nói :
— Thôi được … nhưng ngày mai ta sẽ cho người tới làm hạ nhân cho con .
– Cảm thấy bất tiện Long vội vàng từ chối đáp :
— Không cần đâu cha con đi lại một mình quen rồi .
– Nhưng Huyền Thái Sơn lại nói giọng cương quyết :
— Không được … Con bây giờ là đại công tử của Huyền gia . Ít ra cũng phải có người hầu kẻ hạ . Không cần đợi tới ngày mai , lát nữa ta sẽ sai một hạ nhân tới để cho con sai bảo .
– Long không tiện từ chối thêm nữa đành phải gật đầu đồng ý .
– Nhưng Long lại nghĩ ra gì đó liền nói
— Nếu có thể thì cho con sin được lựa chọn người sáng nay tới đưa đồ ăn cho con là đủ rồi . Không biết là có được hay không .
– Huyền Thái Sơn liền cười lớn nói :
— Ha ha ha . Con không cần phải quá khách sáo như thế . Ta sẽ xem người đó là ai rồi sẽ sắp xếp .
* Tại một gia phủ khác có tên là huyền gia tam phủ trong huyền gia trang .
– Trong phòng , một trung niên mập ú đang ngồi trên chiếc ghế to sụ . Đối diện là một nam nhân mặc y phục của người hầu trong phủ nào đó .
– Người trung niên mập ú đó chính là Huyền Trí tam trưởng lão của Huyền gia . Lão là một người rất mưu mô và sảo quyệt . Đã tung không ít tiền để mua chuộc một số hạ nhân làm việc trong những gia phủ của các trưởng lão khác thậm chí ngay cả hạ nhân của gia phủ tộc trưởng .
-Tên hạ nhân này đã mang tin tức từ gia phủ riêng của tộc trưởng tới cho Huyền Trí .
– Sau khi nghe tên hạ nhân kia nói rằng đại trưởng lão đã nhận một thiếu niên làm con nuôi . Nhưng người thiếu niên kia chỉ là một thiếu niên bình thường không có tu luyện sức lực . Thì lão xoa cằm suy tính gì đó .
– Sau mấy giây lão nói với tên hạ nhân kia :
— Lần này ngươi làm khá tốt . Đây là tiền thưởng của ngươi .
– Lão quăng cho tên hạ nhân một sâu tiền đồng rồi lại nói tiếp :
— Sau này hễ có tin gì thì báo cho ta . Ta sẽ có thưởng .
– Tên hạ nhân cầm lấy sâu tiền đồng vui mừng đáp :
— Vâng nhất định tôi sẽ vì tam trưởng lão ngài mà dốc sức nghe ngóng .
– Tên Huyền Trí gât gù nói :
— Ừ … ngươi cũng nên về đi . Nhớ phải cẩn thận nghe chưa .
– Tên hạ nhân khom người đáp một tiếng :
— Vâng .
– Rồi quay người rời đi .
– Huyền Trí nhìn hắn đi ra . Bưng chén trà lên miệng nhấp một ngụm rồi cười nhếc miệng một cái .
* Cùng Lúc ấy tại huyền gia nhị phủ . Nhị trưởng lão Huyền Chính . Y đang cùng tứ trưởng lão Huyền Thiên ngồi nói truyện trong phòng khách gia phủ .
– Huyền Thiên nói với Huyền Chính :
— Huynh có hay tin gì chưa ?
– Huyền Chính nhìn Huyền Thiên với vẻ mặt như đang không hiểu chuyện gì nói :
— Có chuyện gì lớn sảy ra sao ? Sao tôi không nghe tin gì nhỉ .
– Huyền Chính chỉ cười mang ý mỉa mai nói :
— Đúng là có chuyện lớn … Đại trưởng lão của chúng ta đã nhận một nghĩa tử . Chỉ có điều nghe nói chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi . Không biết có phải sự thật hay không .
– Nghe song nhị trưởng lão Huyền Chính không biểu hiện gì cả . Lão thờ ơ nói :
— Chuyện này ta có nghe qua .
– Rồi Huyền Chính nhìn thẳng vào Huyền Thiên mà nói tiếp :
— Theo ông … thấy chuyện này thế nào ? .
– Huyền Thiên suy tư một chút rồi nói :
— Tô thấy chuyện này không ảnh hưởng gì tới những tính toán của chúng ta cả .
* Cũng trong nhi gia huyền phủ .
– Hai thiếu niên đang cùng tập luyện trên một khoảng sân rộng . Trong đó một người khoảng 17 tuổi là Huyền Sinh cảnh giới Lực Hoàng cấp 1 , còn một người là Huyền Hóa 14 tuổi Lực Sĩ cấp 7 . Cả hai đang cùng thi chiển bản lĩnh để giao đấu với nhau .
– Đánh được mấy chiêu thì Huyền Hóa bị đánh chúng một chiêu ngã lăn cu chiêng ra đất .
– Hắn vội đứng dậy . Mặt tỏ ra tức giận nói :
— Huynh trơi ăn gian . Đã giao hẹn là không phóng lực … vậy mà huynh lại …
– Rồi hắn ôm ngực ho khù khụ .
– Khiến cho tên Huyền Sinh hốt hoảng nói :
— Được rồi … được rồi ta lỡ tay …coi như ta thua . Đệ không sao chứ .
– Tên Huyền Hóa nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi nói :
— Thua thì phải trả tiền nhậu bữa nay hề .
– Tên Huyền Sinh chố mắt lên nói .
— Á đù ăn vạ hả mầy .
-Tên Huyền Hóa cười toét miệng mà nói :
— Hề hề ăn gì thì huynh cũng tự nhận thua rồi nhé .
– Thế là hai tên cười lớn rồi dắt nhau ra khỏi gia phủ .