Khao khát (LL, vs lệch tuổi) - Chương 22
Chương 22: Chị Hương ngây thơ và trong sáng
Cuối tuần được nghỉ cả ngày, không có gì phải vội vàng cả nhưng mẹ tắm lâu quá đi, nó sốt ruột nói là đi mua đồ ăn sáng rồi xuống dưới nhà tắm rửa.
Quán Mai Hương vẫn đông khách, chủ yếu là anh em bảo vệ trong công ty Anh Khí. Thấy Dũng, mặc dù chỉ là thằng nhóc nhưng mọi người không vì thế mà coi thường nó, vẫn nhiệt tình bắt chuyện mà anh em những thứ trên trời dưới đất. Chị Hương vẫn một mình tất bật với cái bếp, với những tô bún, tô mì, Mai vẫn thoăn thoắt ngược xuôi đưa hàng đến tận mâm. Sinh ý của hai mẹ con cực thịnh.
Thấy Dũng, Mai vui lắm, ân cần kéo Dũng tới cái bàn gần bếp mà ỉ ôi những câu thăm hỏi. Cũng hơi nhàn chán nhưng ngoài những câu đó ra thì còn biết hỏi gì nữa. Cô bé này càng ngày càng quấn lấy Dũng, dạo này Dũng cũng hơi sợ rồi. Có vẻ như tình yêu non dại của lứa tuổi thiếu niên này đã bám lấy DŨng rồi.
Khổ cái là DŨng ngó chị Hương mà thèm nhỏ dãi, sao mà dám có ý gì với cô nhóc này chứ. Dù hơi thích thích nhưng cô này còn nhỏ quá, trái còn xanh lắm, chưa ăn được. Nhìn Mai đã có dáng trước lồi sau cong nhưng tuổi này mà chọc vào là đi tù như chơi, sợ lắm. chi bằng, dành thời gian mà cưa chị Hương thì có tương lai hơn.
Chị Hương vẫn thế, vẫn cái ánh mắt hiền lành đó nhưng khi đối nhãn với nó hình như hơi có vẻ trốn tránh, chẳng hiểu ra sao nữa. Có Mai ở đây nên nó chỉ giám liếc nhanh mẹ nó thôi nhưng chỉ chút xíu đó thôi cũng đủ để thằng đệ của nó cửng tướng rồi. cái bờ mông vểnh căng dưới vòng eo như liễn của Hương thật gợi cảm mà.
Từ sau khi tắm rửa kĩ càng trong tình dục với Cô Phượng và mẹ, ánh mắt của nó nhìn phụ nữ đã khác xưa, đã biết hướng tới những vẻ đẹp mà thượng đế đã dày công tạo dựng cho người phụ nữ rồi.
Lang thang chán với những câu truyện của Mai, với tới chị Hương vài câu ân cần, nó cầm 2 xuất bún đi về, nơi có tinh yêu lớn của nó đang chờ.
…
Công ty bảo vệ Anh Khí đã dần lớn mạnh, ưu điểm xuất thân xã hội đen đã đem lại nhiều ưu thế, sinh ý một mình ôm trọn. Hôm nay anh Nam, Dũng và mấy “cán bộ cao cấp” của công ty lên xe, người ngựa cùng xuất pháp. Hôm nay, anh Nam vô cùng đồng cảm với Dũng, quyết đi đòi cái vốn cái lãi mà thằng cha Đức kia đã “mượn”. Dễ dàng cho nó quá, đâu phải bắt nó dứt là thôi. Cứ nghĩ tới việc nó đâm cái thứ kia vào người mẹ mà sung sướng mà Dũng như nuốt vào cục lửa mà không có chỗ nhả ra. Trải qua vài đợi quấy phá, dãy siêu thị Nhật Hòa nhà nó đã vườn không nhà trống rồi, khách hàng đi hết, sinh ý héo hon, nếu cứ thế thì chắc phải “sang tiệm”. Bố con tên Đức đang ngồi bóp trán, lòng buồn bực không thôi.
Cái con sói của thằng Đức đã không còn muốn thịt tươi nữa rồi, suốt ngày chỉ ở cửa siêu thị cầm điện thoại trực chiến. 1 bụng buồn bực không chỗ phát tiết. Đến cô thi kí kiêm tình nhân của ông bố cứ lượn tới lượn lui trước mặt nó cũng chẳng buồn ngó nữa làm cô này ngạc nhiên tưởng mặt trời mọc đằng tây nữa. Mọi bữa, chỉ cần khuất mắt ông chủ tịch này là thằng này đề sấn cô xuống ngay. Những lúc đó, dù miệng rên rỉ những tiếng sung sướng nhưng trong lòng cô chỉ có nỗi khinh bỉ, cô hận mình sinh ra là đàn bà con gái, hết thằng già chọc và đến thằng con đâm vào… đời nói vậy, những vị trí như vậy phải có tư sắc mới ngồi được, ai mà đi làm việc với khách hàng mà đem cá xấu theo. Mà đẹp thì “không có việc thì làm thư kí”. Mà từ chối thì xin mời cô đi nơi khác, nơi này không thích hợp với trình độ của cô…
Ông bố của tên Đức dạo này cũng bạc cả đầu. Lần đó đang hưởng dụng cô thư kí thì 1 gã chạy tới gõ cửa dồn dập rồi vào báo chuyện siêu thị Nhật Hòa chi nhánh ở huyện XX bị tấn công. Bọn côn đồ bịt mặt nhảy xuống xe máy thì lấy đá và trai xăng nắm vào siêu thị làm khách hoảng sợ bỏ chạy, siêu thị thiệt hại 1 đám. Xong chúng lên xe chạy mất. Con tên Đức đâu con sướng gì nữa, nghe nói thôi đã mềm nhũn rồi. Nhà nó mà sập thì còn có gì đi săn thịt nữa nên dạo này mẹ nó mới ngoan ngoãn làm xong là về ngay. Công an đã vào cuộc nhưng không tìm ra sợi tóc nào, đáng hung thủ như bốc hơi vậy. Rồi sau vài ngày, công an rút thì lại một trận mưa bom xăng nữa…. Kể cả mấy chi nhánh lân cận cũng bị tập kích như vậy. Xong thì bọn côn đồ vọt luôn, CA k làm j dc. Xe trỏ hàng đi giao thì bị chặn rồi đập xe, chọc thủng lốp, xong côn đồ vọt luôn. Mỗi lần chỉ trong 2,3 phút. Bố tên Đức là tổng giám đốc từ miền trung cũng phải chạy về. 2 bố con phân tích tìm cách. Hỏi “có mạo phạm ai k”. Đức ngoài theo đuổi Hà ra thì qua mấy vũ trường, quán ba săn gái cũng k đụng ai. K tìm dc nguyên nhân.
2 ng đang ngồi bóp chán trong phòng thì thư kí nói có đại diện cty bảo vệ Anh Khi xin gặp. NAM, DŨNG cùng mấy người lịch sự tới ngồi xuống. Sau một hồi khách sáo, Nam nói k tới xin hợp đồng bảo vệ mà tới xin tài trợ 1 cái xe cho cty bảo vệ. Bố con tên Đức lờ mờ hiểu. Biết dc thủ phạm rồi nên vui mà nghi hoặc sao bọn này lớn mật vậy. Hỏi nguyên do thì bọn Dũng k nói. Việc tất nhiên là bố con Đức từ chối. Dũng chỉ hành động theo ám hiệu của Nam nên Nam không ra hiệu gì thì nó lịch sự ngồi im. Sự không thành nhưng nó vẫn im lặng ra về. Được Nam nháy mắt, Dũng quay đầu lại nói “bố tôi là phó CA tỉnh”. Nhìn Đức nói “mẹ tôi tên Hà”. 2 người về rồi tên Đức mới sực tỉnh.
– Hà? Nếu… vậy thì có lẽ là bà giáo lần trước…
– Là sao?
Sau thái độ của bên bảo vệ Anh Khí, ông bố cũng có một bụng nộ hỏa, nghe thằng con lẩm bẩm câu vuông câu méo thì buông cái giọng như hai cục gạch cọ vào nhau mà hét lên. Đức nhảy cẫng lên, do dự nhưng vẫn phải nói:
– Cái cô tên Hà, thằng kia vừa mới nói là mẹ của nó…
– Thế thì sao?
Giọng ông cao vút, tuy chưa rụng cái răng nào nhưng nghe y như một lão đồng đang tức tối răn dạy con cháu vậy, đủ thấy ông đang nộ đến đâu. Biết hung thủ của đợt đả kích vừa rồi, lại còn ngồi trước mặt mình ra điều kiện nữa. Đã vậy lại còn phải khách khí nói chuyện. Biết sao được, cũng chẳng có bằng chứng gì cả. Ông là người làm ăn “đàng hoàng”, đâu khí giây mơ giấy má với đám anh chị đâu. Mà nhìn mấy thằng vừa vào thế nào cũng nhìn không ra chữ “đàng hoàng” của chúng nó. Hai thằng ngồi ghế, 6 thằng đứng sau, ăn nói lịch sự mà nghe sao cũng không thấy cái lịch sự của nó ở đâu. Giọng ôn hòa mà dáng như lưu manh.
Đức cũng không có giấu diếm gì nữa, ăn ngay nói thật. Giờ cần phải có ông bố cầm sào đo nước nên tốt nhất là thành thật. Và tất nhiên là có thêm vài dấu tay trên mặt rồi.
Còn sau đó là chuyện của hai bố con nhà này. Ông bố dạy con một hồi cũng thấy mệt, quyết đoán đuổi về văn phòng đại điện ở tỉnh khác rồi bắt đầu tính chuyện giảng hòa, phục hồi “sản xuất”.
…
Trưa ăn cơm với mẹ, Dũng đã làm cả chai nước ngọt, chạy bộ tới quán chị Hương mà chỉ trực xón ra quần. Nhìn thấy tấm biển bún phở Dũng mừng như điên. Mai vừa lúc vách cặp đi ra cửa trông thấy Dũng từ xa tính nán lại ỉ ôi vài câu thì Dũng đã vội ngăn lại:
– Gấp quá, gấp quá, buồn quá, em đi học nhé, anh giải quyết đã
Chỉ dừng có 3 giây, Dũng lại như con lốc vụt chạy về quán, chân như gắn động cơ mà vọt thằng vào căn phòng duy nhất, nơi duy nhât có chỗ để xả. Mọi sự chú ý đều tập trung giữ dòng nước lại, Dũng không cả biết đến việc tại sao lại không nhìn thấy chị Hương đâu.
Theo tiếng nước chảy mạnh là tiếng thở như giải thoát. Ung dung vung vẩy rồi cất đồ:
– Á………………..
– Chị! Em… e… e… em…
Hương đứng sát góc tường, thân hình run rẩy cố không nhìn nó
– Em ra đi
Tiếng cô như nức nở, lại như van xin. Dũng với sực tỉnh. Thấy mép chảy cả nước vội lau mép mà tháo chạy ra ngoài. Trong đầu hồi tưởng lại những hương diễm vừa rồi.
“chị đẹp quá”. Đôi vú không tròn như của mẹ, không căng mọng như của mẹ mà dáng sừng trâu, nhọn mà ương ngạnh như cái tính quật cường của chị. Cái mu không cao như của mẹ nhưng không có chút nào giống bình thường. Đen đen một mảnh nhưng sâu vô bờ bến. Nếu nói cái mu của mẹ cao lớn vô đối đên mức khác người thì của chị lại sâu hun hút, như người ta đi đường bằng chợt bước nhỡ chân xuống một cái dốc gần đạt 90 độ vậy, cũng vô cùng khác người. Và duy chỉ cô Phượng là bình thường…
Ngồi cái bàn gần bức tường phòng chị, Dũng như ngồi phải cái ghế có chông vậy, mông cứ nhấp nhổm không yên. Giờ đi về cũng không được mà ở lại cũng không xong. Buồn bực vô cùng. Nhìn cái tia sáng dẹt mảnh hét qua cái khe cửa xếp kia mà lòng Dũng như có con bọ bò qua bò lại, lại như bụng đầy axit khó tiêu hóa, khó chịu vô cùng. Biết thế tè bậy ngoài đường cho xong.
Trong không gian yên lặng, chợt DŨng nghe thấy tiếng nức nở nhỏ. Tuy nhỏ nhưng xác thực là có. Nghiêng đầu lắng nghe, Dũng xác thực là tiếng chị. Mồ hôi Dũng rơi lã tã, mặc dù trời cũng chẳng nóng gì. Giờ Dũng thấy mình như vừa cưỡng dâm một cô thôn nữ rồi chạy ra đây ngồi, tiếng khóc của cô thôn nữ kia như để cho nó biết để giữ trinh tiết cô sắp tự tử…
“thôi, đằng nào cũng phải đối mặt, phải làm sao cho dáng nam nhi, ta chịu trách nhiệm!”. Dũng hít sâu, bước vào phòng chị.
Chị đang co cụm ngồi sát mép giường, bộ dáng nức nở cố nén trông đáng thương vô cùng. Dũng thì nghĩ thị thấy nhục nhã mà khóc, nhưng thực ra Hương đang khóc vì xấu hổ thôi. Khi nhìn thấy cái hung vật vĩ đại của nó đang phun độc, cô sững người rồi cứ chằm chằm mà nhìn vào quên cả bản thân đang trần truồng. Bao lâu nay cô vật lộn với cuộc sống không có nghĩa cô quên mình là phụ nữ, là người đàn bà. Cô quên đi bản thân nhưng cô lại chăm sóc cô bé của mình rất kĩ.
Chưa kể đến, giờ cuộc sống khá giả, ăn no, mặc đẹp, ở ấm thì những nhu câu sinh lý cơ bản của người phụ nữ trưởng thành lại bắt đầu không lửa mà bén.
Đang khép chân ôm mặt, nghe động chị ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt nó cô lại quên mất mình mới là người bị hại, cô lại nghĩ mình như hung thủ đã cướp đi sự trong trắng của người ta vậy.
Nhìn chị luống cuống khép đùi, tay nắm mép áo mà hết kéo rồi vê. Chị liếc nhanh nó rồi vội quay cặp chân sang hướng khác. Cứ mỗi bước nó gần hơn chị lại càng túng quẫn. Đến chính nó cũng khó hiểu.
Dũng ngồi sát bên chị, tính xin lỗi rồi an ủi chị mấy câu. Dù gì thì mình cũng là người có lỗi mà. Bàn tay vừa chạm vào vai chị thì chị giật bắn lên quay tấm lưng về phía nó. Trông chị luống cuống y như gái mới lớn trước giờ thất trinh vậy. Dũng suýt mắc cười nữa, nhưng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại thì nụ cười của nó chợt tắt, ánh mắt ngưng trong quét lên vai, lên lưng chị. Chắc do nãy vội vã chị chưa mặc áo lót, không thấy viền dây. Bàn tay nó không kìm được mà khẽ bóp nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của chị.
Cảm thấy cổ có hơi nghẹn, Dũng khẽ hắng giọng
– Ban nãy… xin lỗi chị, em… gấp quá… chứ thực ra… em tốt lắm
– ưm…
Người chị theo cái bóp vai của nó mà hơi ưỡn lên, Dũng rất rõ ràng có thể cảm nhận được vai chị run rẩy. Không rõ là tiếng ừ của chị hay tiếng rên rỉ nữa. Chị chỉ ngồi im chịu trận chứ không có phản ứng gì, không có gạt tay nó ra.
Dũng buông lỏng tay, áp lên da thịt của chị, bàn tay cảm thụ những mềm mại hương diễn của làn da sau lớp vải từ từ trượt xuống lưng. Chị như bị trích điện mà dựng thẳng tấm lưng, đầu khẽ ưỡn lên, hơi thở hít vào một lần mà giật giật mấy lần nhưng tuyệt đối ngồi im không cản nó nhưng Dũng cũng chẳng để ý đến cái này. Nó đang tập trung lên bàn tay của mình.
– Hồi bữa nghe Mai nói có nhiều người muốn giúp chị nhưng chủ yếu là muốn nhắm vào chị, em cứ lo chị cũng nghĩ em như thế
Bàn tay Dũng rất nhẹ nhàng, vòng đi vòng lại đã thăm hỏi hết một lượt tấm lưng của chị. DŨng bặm môi mà chuyển tay sang một bên, hướng tới phía dưới nạch chị mà bóp nhẹ. Chỗ này càng thêm đàn hồi và mềm mại, chỉ cách chút nữa thôi là nó có thể biết được ngực chị có bao lớn rồi.
– Chị, em khâm phục chị lắm, chị biết không, nhà em cũng giống như vậy. Chỉ có mỗi mình mẹ em sinh em rồi nuôi em đến giờ. Trong nhà em cũng chưa từng có thêm người nào, nhưng em thấy đủ rồi. hai mẹ con em rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Có mẹ em là người phụ nữ và còn có em nữa. Em đã lớn rồi, em là người đàn ông duy nhất trong nhà…
Lòng Dũng loạn bòng bong, đến chính nó cũng chẳng biết nó nói gì nữa.Nhưng nó biết rõ cái mềm mại của chị. Bàn tay kia của nó đã chiến giữ 1 bên trên hông dưới nách của chị,vẫn nhẹ nhàng mà bóp lấy. Đổi lấy một trận hít thở như tắc nghẽn của chị. Đôi bàn tay đang rất phân vân, chỉ cách có chút xíu nữa thôi.
– Nói ra câu này, em sợ chị sẽ trách em, có khi còn trở mặt với em nữa
– ưm…
– Em đầu tư… à giúp đỡ chị và Mai là vì chị… em nhìn trúng chị… em muốn bảo vệ chị
– Em… ơ ơ.. ư… em…ư…
Dũng vòng tay ôm chặt lấy chị, chỉ đơn giản là tiến sát đến sau chị, đưa đôi tay vòng lấy thân chị mà ôm lấy nhưng đôi cái đỉnh cao không có nịt ngực bảo vệ đã bị nó úp lên. Chị vừa định nói gì thì nó đã bóp nghiến lấy rồi ôm chắc lấy chị. Tất nhiên là vì chị rồi. Sau giây bàng hoàng bất ngờ, chị sực tỉnh giẫy mạnh ra nhưng vừa động thì đôi thỏ của chị đã bị chiếm lấy. Người chị như nhũn ra không còn sức gì nữa. Hơi thở nóng rực của nó thổi lên cô, lên tai chị làm chị nổi lên từng đợt da gà.
– Ơ…. Em … buông… ơ….
– Em muốn bảo vệ chị và Mai, em định nuôi dưỡng tình cảm của mình và hai người và dần mong hai người sẽ chấp nhận em là người đàn ông trong nhà
– Trước… em buông ư…
Đôi thỏ của chị liên tục thay đổi hành dáng. Dũng nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng một mực dùng sức mà bóp lấy đôi thỏ này. Nó không béo mũm nhưng đầy đủ đàn hồi, đủ kích thích. Đôi tay chị như muốn gỡ tay nó ra mà nhìn như hai người cùng hợp lực mà dày vò. Từ kẽ tay của Dũng lòi ra từng cụm lớn cho thấy vú chị cũng lớn lắm.
– Buông…. Ư… buông chị ra!
Lấy hết sức Hương mới thốt được một câu có chút sức nặng, cả người cô run rẩy, thân thể sau bao năm lạnh giá đang run sợ, vô lực trước sức mạnh của bàn tay con đực.
– Buông!
Hương trừng mắt, khuôn mặt đỏ lựng cố dựng lên vẻ nghiêm nghị, tức giận. Dũng vẫn giữ nguyên vòng tay cứng rắn:
– Chị… chị, em…
– Buông chị ra!
– Cho em… hôn chị… rồi em buông… nhé!
– Không… ứ…ư…ư…
Dũng đẩy đầu tới chiếm lấy đôi môi còn đang nối giở. Hương giật bắn mình, da đầu lạnh toát. Nhanh chóng sau đó, chiếc lưỡi luồn sang mời gọi, khơi lên cái da gà trên đôi cánh tay cô. Hương mở trừng mắt người cứng lại, miệng giữ im nhưng không vùng ra. Chỉ cần nghiêng đầu một cái là cô thoát ra thôi nhưng cái thân thể của cô không nghe cô điều khiển. Đôi bầu vú truyền đến cảm giác của sự dồn nén, đè bẹp. Hà hít dài, miệng không tự chủ mà mút lấy.
Hôn! Cô không rõ là mình đã biết hôn chưa nữa. Nhưng hiện giờ cô đã biết được cái ngọt của nụ hôn. Người cô từ cứng, dần trở lên mềm nhũn, nhắm mắt lại mặc kệ cái lưỡi kia vẫn nhẹ nhàng miết lên lưỡi cô, vuốt ve vòm miệng cô, mặc kê đôi môi kia cứ nhấm nháp nếm mút đôi môi của cô.
Dần dần, không biết là bao lâu nữa, thân cô đã dần dựa vào cái lòng ngực to lớn phía sau, đôi môi cô khẽ mấp máy mà mút lấy những giọt mật. Cái áo sơ mi của cô đã buông đi vài chiếc cúc từ lúc nào mà cô cũng chẳng nhận ra nữa
– Ư…………………………….
Ngực cô ưỡn ra trước nhưng đầu cô lại cố dướn ra phía sau, cô đưa lưỡi sang, cô mút mạnh một hơi. Đôi ngọc phong của cô đã trực tiếp bị đôi tay kia nắm lấy. Không sợ hãi mà đẩy ra, vì cô đã bị những kích thích không tên, những khoái cảm tột bậc vùi lấp.
Dũng ngã lưng ra sau, mang theo cả tấm thân của chị. Chiếc áo sơ mai xoải hai tà sang hai bên, thân thể Hương lộ ra không một miếng che nhỏ nhắn, lung linh như ngọc. Đôi tay Dũng đang đi tuần tiễn khép nửa thân trên của cô, đôi thỏ trắng muốt lung linh xinh đẹp như một trái đào với cái chóp đỏ đậm tạo cảm giác chín mọng, nó được chiếc cố nhiều nhất, lực lớn nhất, trên đôi đào đã nhuốn nhiều vết hằn đỏ nhưng cô không hề thấy khó chị. Trước cái bóp tham lam mà cuồng sẽ cô sung sướng lắm, nụ hôn đã trở lên cuồng nhiệt, những tiếng chóp chép đã vang lên từ lâu.
Nằm ngửa trên người nó, Hương đã buông đôi tay xõa sang hai bên, kích thích với cô thật lớn. Cô phải bấu chặt xuống giường để cố kìm nến tiếng rên rỉ sung sướng.
– Ứ! Em… em…. Ư…………….
Hương giật bắn mình. Một bàn tay nó vẫn đang nắm chặt cái chóp đỉnh nơi trái tim cô, tay kia vụt xuống, xuyên qua cạp quần, luồn qua lớp vải mỏng te của cái quần lót áp lên đám lông của cô. Cô mở mắt nhìn nó, cô không có lời gì để nói cả, hoàn toàn là bất ngờ. Khi cô định nói thì chợt cái lỗ đã đóng kín bao năm của cô có cái gì đó chui vào.
“sướng… sướng quá… sướng quá….”
Cô trợn ngược mặt nhìn nó, miệng há lớn hớp từng hớp không khí lớn, bộ ngực ngập phồng lên xuống như cố tạo thật nhiều không gian trong lồng ngực giúp cô dễ thở hơn.
– Dạng to chân ra đi chị
– Em… định….em… ơ.ơ..ư………..
Ngón tay của Dũng tiến vào. Cái âm đạo ướt nhoét mút thật chặt như muốn cản bước tiến của nó. Đôi đùi mái rượu của chị như một tia chớp mà cố gắng khép thật chặt, quả thật là không một khe hở nhỏ nào. Nhưng bàn tay ma quái nóng hừng hực kia vẫn một mực từng chút một mà tách đôi cặp đùi, men theo những đường mềm mại mà xuyên tới.
Nhắm nghiền mắt, ưỡn ngực ngẩng đầu, Hương rên lên từng tiếng sung sướng. Âm đạo cô đã bị công phá, giữa những thớ non mềm của cô là ngón tay cứng rắn cương quyết khẽ khàng lay động, tiến lùi nhẹ nhàng. Những giây thần kinh ngủ quên đang truyền tới những kích thích ghê gớm
– Bướm chị nhiều nước quá
– ơ…ư..ơ..ơ..ơ……..
Chân hương dần vô thức mà nới lỏng rồi dạng ra, giang rộng cặp đùi như mở cửa đón chào cảm xúc mới lạ đầy kích thích. Cô co gối, gập lại đùi tách rộng ra như hình chữ M. Phần kín của cô được mở ra hết cỡ. Tất cả hướng tới một cung bậc cao hơn của cảm giác sướng khoái nới cửa mình.
Ngoài bấu chặt ga giường, ưỡn thân, banh rộng ra cô chỉ còn biết rên rỉ sung sướng, cô không nhận ra cặp đùi của mình đang cố hướng sang hai bên để nhường thật nhiều không gian cho bàn tay Dũng đã tiếp xúc hoàn toàn với không khí
Dũng không còn nhẹ nhàng khám phá nữa, trong âm đạo Hương đã có thêm ngón tay thứ hai. Không hề thương hoa tiếc ngọc, Dũng tham lam dày vò thân thể thục phụ còn non tơ này. Nghiêng thân chị, đầu nó cố với ra trước mà bú mút mà cắn xé bên vú, bên kia bàn tay đã dùng thật nhiều sức mà bóp mà siết, nhìn những viết hằn đỏ trên thân quả đào trắng tinh kia là biết rồi.
“bép.bép.bép…” âm thanh thô bạo phát ra từ bên dưới. Chụm hai ngón tay, Dũng dùng lực mà đâm mạnh vào. Tội nghiệp cho những thứ non mềm sao thắng nổi những ngón tay cứng rắn. Cửa mình Hương đã sưng đỏ, nước nôi bắn tung tóe quanh bẹn.
Người Hương sốc lên từng đợt, từng đợt theo những cái đâm thô bạo.
Sau đợt sóng sung sướng nhấn chìm mọi thứ, Hương cứng người ngáp ngáp mấy cái rồi mặc thân thể bị trọng lực trái đất kéo đổ xuống, người cô mềm nhũn vô lực nhắm mắt nằm thở từng ngụm nặng nhọc.
…
Những dư âm sung sướng âm ỉ trong người dần được những dây thần kinh tiêu hóa hết, Hương phục hồi dần tri giác. Tấm thân giữ giìn bao năm chồng lên người khác. Dưới lưng cô là tên “thanh niên” vừa làm cô sướng thở không ra hơi. Cô không giám động, giờ biết đối mặt với nó ra sao đây.
Một cơn gió thổi qua cuốn đi lớp mồ hôi làm cô rùng mình. Liếc xuống làm cô kinh hãi cực độ. Theo tấm mắt nhìn của cô là làn da trắng mịn như bông, một lùn cỏ ngãn dạt ướt đẫm nước, cặp đùi non mỡn ánh hồng chưa tam. Và quan trọng hơn nữa, bên vú của cô vẫn còn úp một bàn tay xa lạ, nhích nhẹ người mới biết đường âm đạo của cô vẫn còn bị hai ngón tay chiếm đóng.
– Ơ…….
Thấy Hương động, Dũng mới dám động. Đôi tay vẫn cố níu kéo cảm xúc của những va chạm nắm bóp, những cảm xúc xuyên phá từng thớ non mềm ướt đẫm chất nhờn.
Hương rên một tiếng vội ngậm miệng, hướng tới hai bàn tay nói mà giữ chặt.
Hai người im lặng thở, không ai có phản ứng gì, không ai nói gì. Không gian im ắng chỉ còn những tiếng xe xa xa vang lại, tiếng chim sẻ réo rắt đâu đó. Qua những mãnh sáng yếu ớt có thể thấy được những hạt bụi lưu động vô phương hướng. Trong đầu Hương không biết đang nghĩ gì nữa, cô im lặng nhìn trần nhà, toàn thân cô chỉ còn cặp vú như ngọc vẫn đang lên xuống.
– Thôi, buông chị ra đi
Giọng cô mềm nhũn, âm thanh nhỏ nhẹ ngân nga lại như tiên nữ ngái ngủ làm Dũng xao xuyến không thôi, đôi tay không tự chủ mà siết chặt thêm, nhất là ngón tay vẫn nằm trong âm đạo lại vào sâu thêm như lưu luyến không nỡ rời xa.
– Thôi, tha cho chị… bên trong…. Rát
Nói ra một chút mà Hương ngượng chín người, khuôn mặt còn vương nét xuân trở lên đỏ lựng.
– Ối…
Dũng rút tay ra làm chị run bắn mình lên, có lẽ là do rát hoặc có lẽ do cái gì đó nữa, Dũng chẳng biết. Nó nhanh chóng ôm lấy đầu chị mà kéo tới. Một nụ hôn được đưa tới thật bất ngờ, chị cũng chẳng tránh nhưng không hợp tác.
Nằm ôm tấm thân trần truồng, Dũng tham lam du ngoạn hết mọi ngóc ngách. Hương quay lưng lại nằm im, ánh mắt hướng thưởng vô hồn, đầu cô một mảnh hỗn độn, tâm hồn không biết đang về đâu.
Đang đánh giá làn da của chị với nhứng nghi hoặc khó lý giải. Cuộc sống trước kia của chị khó khăn sao chị cò giữ được dáng người, làn da tốt như vậy. Chợt chị ngồi dậy rồi đứng lên, mặc kệ thân còn trần truồng chị đi vào nhà vệ sinh. Rồi tiếng nước chảy xua hết những bí ẩn trong đó.
Một lát, chị đã đoan trang đi ra. Liếc nhanh tới chỗ nó ngay lấp tức Hương bắt gặp ánh mắt tham lam dâm tà của nó đang lướt nhanh qua các bộ vị của mình. Hà có cảm giác như mình vẫn còn đang trần truồng vậy. Đối nhãn với nó lập tức chị quay đầu đi, đôi mắt chạy như chạy trốn. Cô đứng giữa nhà mà lúng túng không biết làm sao.
Thấy nó đứng dậy lòng cô lại như con nai tơ nhảy loạn lên, xoay lưng lại mà tay chân cứ như thừa không biết để đâu. Những tiến bước chân rất nhẹ ở phía sau mà vào tay cô như tiếng trống.
– Á!
Vòng eo Hương bị ôm chặt lấy, lòng cô loạn xì ngầu lên, lúng túng tìm cách thoát ra mà không biết phải làm như thế nào.
– Ban nãy… chị có… có thích không?
Dũng cứ hướng đầu nhìn chị là chị nghiêng tránh đi. Đối với vấn đề tình cảm, tình dục, Hương còn trong trắng hơn cả nó. Sau cái lần kia là cô bự bụng lên rồi, ngoài đau ra có biết gì nữa đâu. Vừa rồi bị nó khuấy đảo bay lên chín tầng mây giờ cô không biết đối mặt với nó thế nào nữa.
– Ối! em…em…em… buông
Thì ra vừa lúc sơ hở, DŨng đã luồn tay xuống úp lên cái lùm cỏ, ngón giữa đặt lọt vào cái khe vẫn đang tí tách những hạt xuân.
– Làm… người yêu của em… nhé
Dũng cũng chẳng khá hơn gì. Lồng ngực một mảnh dồn nén rất khó chị, hơi thở khó kìm chế. Cố điều hòa để nói mà chất giọng vẫn run run, một câu mà đến nửa nó nghẹn lại, phải chia một câu thành mấy hơi.
– Chị.. có con rồi, yêu gì
– Mình chỉ yêu thôi mà… đâu có phải cưới ngay đâu
– Nhưng mà…
– Nhưng sao? Chị có… muốn không?
– Không?
– Không của phải muốn. Vì nãy giờ em sờ hết người chị rồi, không làm người yêu thì là còn muốn là gì nữa?
– Tại em ép chị đó chứ, chị có cho đâu?
Giọng chị càng nói càng nhỏ, nhưng không có hương vị từ chối. Nghe chi nói Dũng cũng thấy quái quái, sao chị còn chẳng bằng cái Mai nữa. Quả thật là đơn thuần đến cực điểm. Dũng cũng tự hỏi chị như vậy thì bao năm qua làm sao mà tránh được bao nhiêu nanh vuốt của bọn sói đói thịt chứ?
Dũng thầm mỉm cười, xuôi dòng mà dỗ dàng chị, hơi có dối lòng 1 chút nhưng dù sao có thêm cái ấy mà mần là được:
– Thôi, dù sao cũng lỡ rồi, vậy ta đành làm người yêu vậy. Dù sao thì em cũng thích chị từ lần đầu gặp chị, giờ yêu chị là đúng mà
– Nhưng chị không muốn mà
Mặc chị lý nhí cúi đầu, Dũng kéo chị ra sau ngồi xuống. Đứng lâu cũng mỏi mà nói không nỡ buông cái thân mềm mại đầy hương xuân này. Dũng khẽ kéo nhẹ, chị cũng theo mà nhu thuận ngồi xuống
– Em yêu!
– Em yêu cái gì chứ. Người ta lớn tuổi rồi
– Người yêu người ta gọi vậy đó chị à. Ngoan
– Thôi, em gọi chị đi, em yêu nó mắc tai quá
– Nói vậy chị đồng ý rồi?
– Không!
Khuôn trắng trẻo như mọi ngày vương lên vài nét hồng như người say mem tình ái. Chị như cô gái mới lớn lần đầu trong vòng tay người thầm mến. Nét hạnh phúc ngây thơ hiện rõ trên khuôn mặt thành thục.
Dũng rút tay nhẹ nhàng kéo quần chị xuống làm chị hoảng hốt trong lúng túng mà giữ lấy cạp quần. Chiếc quần thun rất mềm, đặt tay lên là có thể cảm nhận được những non mềm thoát ra từ cặp đùi đầy nhựa sống.
– Thôi em, đừng cởi… chị…. Không muốn đâu mà
– Mình là người yêu rồi… để em cởi…
Sau vài lôi vài kéo thì cái quần của chị đã nằm ở góc nào đó. Rồi sau đó vài kéo vài lôi áo chị cũng tung bay đi miền xa nào đó. Thân thể trần truồng của chị co cụm một đoàn, ánh mắt Dũng chiếu tới đầu là chị che bịt tới đó.
– Cho chị… mặc quần áo… đi
Để chị sang một bên Dũng nhanh chóng thoát y trong ánh mắt sợ hãi của chị. Từng kiện vải vóc của Dũng thoát ra là chị run rẩy sợ hãi thêm một phần. Cuối cùng khi cái đồ con đực bật ra là chị nhắm tịt mắt.
– Em… sao lại… cởi…
Ôm cái thân trần truồng đang run lẩy bẩy, Dũng nhẹ nhàng vuốt ve an ủi chú nai non.
– Em yêu chị, em muốn thật gần với chị, Mình trần truồng ôm nhau như thế này chị có thấy thích hơn không?
– Không mà……
– Ôm chị nhưng chị vẫn chống tay nên không thấy thích là phải. Hì hì.
Chị đón nhận nụ hôn của nó. Giờ nó mới biết lúc trước chị không hôn nó là do chị… chưa biết hôn. Thân thể thành thục lồi lõm đủ cả, nước nôi sung túc với sự ngờ nghệch trong truyện trai gái làm nó thích trí vô cùng.
Sau một hồi trao nhau những ngọt ngào, chị đã thuộc việc, mới lạ càng ham. Chị như đứa trẻ phát hiện ra cách chơi mới, rất tham lam mà mút lấy môi nói, chiếc lưỡi như con lươn uốn éo mà trà siết lấy nó. Đối với chị, tư vị này hạnh phúc lắm, chị bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc khi có người yêu thương. Đó là nụ hôn
Hai người tách ra sau khi Dũng đã cảm thấy miệng mình đông cứng không còn cảm giác nữa. Chị hơi cúi đầu, thi thoảng lại liếc nhanh nó. Đôi vú trần trắng phau làm Dũng ngứa ngáy
– Đẹp lắm, rất to, trắng nữa
Lần này chị không còn giấu diễm nữa, cứ tiến lại lùi, do dự một lúc chị bắt đầu ưỡn lên trước, phô bày vẻ đẹp của con cái.
Giang rộng tay, ôm lấy cái thân nhỏ nhắn mềm như bông, chị lựa thế cũng đổ vào lòng nó. Một đôi cái mềm nhũn ấn vào ngực nó làm nó tê tái như muốn rên lên, đôi tay không nhịn được mà dùng thêm lực, khẽ lây động như muốn dùng ngực mình miết lên.
– Vú chị đẹp còn rất mềm nữa. Thích lắm, chị thích không?
– Có, thích lắm
Lần đầu nắm lấy cái giống đực của Dũng, chị cũng sợ hãi như bao thiết nữa khác nhưng chị làm quen rất nhanh. Với sự chỉ dạy của DŨng chị đã biết sục cho Dũng suýt rên lên.
– Đừng cho tay vào nữa… chị rát lắm, xin em đó, lúc khác đi nhé
– Vâng
Dũng cũng không nỡ. nhưng cũng không tha cho cô bé non nõn nà đang khó nhè mà ướt đẫm này.
– có biết cái chị cầm dùng để làm gì không?
– Làm gì?
– Cho vào chỗ này này
– Eo, không được đâu, to lắm, làm sao… mà được?
– Chị không biết à? Vậy hồi xưa, sao mà chị có thai được
Chị tắt đi nụ cười, im lặng cúi đầu nhưng vẫn sục nhẹ thằng nhỏ của Dũng.
– Chị không dấu em, hồi xưa chị bị… hiếp. Em… có chê chị không?
– Không. Nhưng giờ có em là người yêu thì chị không được phép cho ai chạm vào người đấy nhé
– Vâng, môi anh thôi, chị xấu thế này, ai thèm. Ối, rát… đừng mà… trời
– Dạ, em quên, em nhỡ tay. Mà cái lỗ này nhỏ thật đó chị yêu, lần sao em sẽ cho cái của em vào đó
– Thôi, to lắm, không vào được đâu, đau chết
– Em yêu chị, làm sao cho chị bị đau được. Yên tâm. Sướng lắm, nãy em cho tay vào thất như thế nào?
– thích…
– Sướng chứ. Mai nhé, mai mình thử nhé. Sướng lắm, sướng hơn cho tay vào nhiều nhiều lắm
Mặc dục không được hành sự nhưng một buồi chỉ cùng chị khám phá từng tấc da thước thịt cũng khá thỏa mãn. Chị như khám phá ra cái mới tham lam không buông tay, mọi bộ phận của khẩu súng được chị thăm hỏi không biết bao nhiêu lần nữa.
Cuối chiều chia tay nó mà chị hụt hẫng lắm, trong lòng như có mất mát khó tả, nhưng công việc ban chiều đã nhanh chóng cuốn cô đi.
Dũng ôm thằng nhỏ căng đét, đau buốt đến nỗi đi cũng đau nhức nữa. Cả chiểu chị hành hạ nó mà không bắn khiến nó giờ như sưng tấy lên. Nén đau Dũng co cẳng chạy về nhà, nơi có cái chỗ cho nó thả sức mà phun hết cỡ, xả hết ga.
…