Khao khát (LL, vs lệch tuổi) - Chương 13
Chương 13: Quan hệ mẹ con đột phá và cuộc gặp gỡ
Hôm nay mẹ nó không ăn trưa ở nhà. Mới có 1 buổi không gặp mà nó nhớ ghê, ngồi ở cty bảo vệ mà lòng nó nôn nóng dị thường. Nó lấy điện thoại gọi cho 1 tên đệ tử. Tên này nhỏ tuổi hơn Dũng nên không được anh Nam phân phối đi các địa bàn, nó chỉ ở nhà lo nước nôi cho anh em. Nó được Dũng thuê riêng để theo dõi mẹ, nó tin tưởng mẹ nhưng thật sự không tin thằng Đức kia. Một khoản tiền nhỏ cố định mỗi tháng, Dũng có được mọi tin tức về việc đi đứng của mẹ, nó sẽ yên tâm hơn. Hôm nay nó nhận được tin mẹ lại đi gặp thằng Đức kia, nó uât lắm, muốn anh Nam lại triển khai một lượt bom xăng nữa nhưng bị anh gàn lại. Giờ mà giở trò nữa nhất định sẽ bại lộ ngay, CA giờ đang giáo giết lùng hung thủ, giờ thò đầu ra là bị túm ngay. Một lúc thì nó cũng bình tĩnh lại, mấu chốt là ở mẹ, còn tên kia chỉ là phụ thôi. Nó tăng lương cho thằng nhóc trinh thám, yêu cầu nó tăng cường nghiệp vụ, thông báo kịp thời.
Cơm nước được nấu sớm, mẹ chưa về, nằm ở ghế nghĩ lung tung rồi nó cũng ngủ quên mất, chẳng biết mẹ về lúc nào nữa. Một bàn tay ấm áp non mỡn vuốt ve má nó làm nó tỉnh dậy. Một cô tiên xinh đẹp với nụ cười thanh mát mà ấm áp xuất hiện trong tầm mắt.
– Con ngủ bao lâu rồi?
Ngoài trời đã tối đen, mẹ về lúc nào mà nó không biết.
– Trộm khuân cả nhà đi rồi!
– Hì hì, kệ!
Dũng ôm ngang eo mẹ, gối đầu lên cái đùi thon gọn của mẹ, qua lớp vải âu mà nó vẫn cảm nhận được sự mềm mại, quay đầu vào, hít sâu một hơi. Nó có thể thấy được cái mùi hoocmon tràn ra mấy lớp vải, như vậy nó mới tỉnh ra. Mẹ chưa tắm!
– Trộm hết cũng được, miễn là không trộm mất mẹ yêu của con là được.
– Mẹ già rồi, ai thèm chứ?
– Hứ, khỏi nói già. Mẹ già thì ai trẻ. Mẹ mà già thì con đã chẳng phải canh ngay canh đêm rồi.
– Canh gì?
– Canh không mẹ bị người ta lừa bán, để lại con một mình.
– Mẹ còn con nít đâu mà người ta lừa được?
Một đôi núm đồng tiền được phớt qua làn phấn mỏng tô thêm vẻ lôi cuốn của khuôn mặt, quả thật là tuyệt sắc mà. Ở khoảng cách gần như thế này, dù mẹ không dùng nước hoa làn hương từ cơ thể mẹ cũng đủ làm Dũng ngây ngất.
– Không ai lừa được nhưng mẹ lại đi thích người ta thì sao? Lúc đó thì còn tệ hơn, con vẫn cứ bơ vơ. Và quan trọng hơn là mẹ dâng hiến cơ thể cho họ…
Dũng không nói hết câu, nó lấn sang phạm trù người lớn rồi. Chợt liếc nhanh khuôn mặt phía trên. Mẹ như chột dạ, hơi lúng túng, đôi mắt khẽ đảo qua đảo lại.
“hừ! nhất định là chột dạ chuyện hẹn hò với thằng mặt trắng kia rồi”
– Mẹ có điều gì dấu con?
– Có gì? Không, mẹ dấu con cái gì chứ?
– Ngoan! Nhanh chóng khai báo thành khẩn còn được hưởng khoan hồng.
Dũng leo lên đè mẹ xuống.
– Không có mà!
Hà như thiết nữ bị dồn vào gốc tường, đôi mắt non dại tỏ ra tội nghiệp, lại lôi cuốn người ta lao tới mà yêu thương. Dũng tận dụng cơ hội hôn xuống. Ngay lập tức thiết nữ trở thành dâm phụ. Cô nhanh chóng mở miệng, tách răng đón nhận chiếc lưỡn tiến vào, lưỡn cô nghênh đón rồi cả hai cuốn lấy nhau. Nụ hôn nồng nàn, những mật ngọt không ngừng được trao đổi, tiếng chóc chép thi thoảng lại vang lên. Hai người say đắm trong nụ hôn đốn lúc miệng nó mỏi nhừ mới thôi. Nằm gốc đầu lên bên vú mẹ, cách vải bóp nhẹ cái gồ bổng bên kia Dũng nói:
– Mẹ đừng bỏ con, con không muốn ai chiếm hữu mẹ
– Ừ
– Hừ, nhất định hôm nay mẹ có tội gì đó rồi, phạt mẹ lát nữa tắm xong phải mặc váy
Tưởng mẹ chối, ai ngờ mẹ lại đồng ý.
– ừ
Nói đến mặc váy, tim Hà lại đập mạnh hơn. Cô lại hồi tưởng lại cái cảm giác có ngón tay của con chọc vào. Từ lâu, cô đã không cố xua đuổi những hình ảnh bệnh hoạn, trái luân lý. Cô cố tình phớt lờ đi những cảm giác tội lỗi, phớt lờ những cảm giác trái luân thường, cô giả vờ như mình không phải đối mặt với bờ môi của con mà đơn giản chỉ là hôn, hôn một đôi môi, tiếp nhận đôi cánh tay, không liên hệ nó với “con”.
– Ngắn đến đây này
Dũng lấy tay cưa giữa đùi cô như vạch ra một giới tuyến mới, nó như khẳng định một bước tiến trong quan hệ mẹ con. Giống như đôi trai gái tìm hiểu nhau, mỗi lần hẹn hò là một lần tiến thêm trên thân thể cô gái. Dũng nói nhỏ như dụ dỗ:
– Và không được mang đồ lót
Đáp lại nó là liên hoàn thủ của mẹ xuống đầu và vai nó nhưng nó lại coi như lời chấp nhận vì mẹ có chối đâu.
– Để làm gì?
Hà nói xong mà tim đập nhanh hơn, cô vừa lo sợ vừa chờ mong câu trả lời của con. Dũng cũng bị câu hỏi của mẹ dụ dỗ, xuýt thì nói lung tung
– Để mẹ xấu hổ chết thôi, ha ha, không biết mẹ lúc xấu hổ sẽ như thế nào
– Ăn đã, mẹ đói rồi!
Dũng đắc ý cười lớn. Hà đẩy mạnh nó rớt xuống nhà đứng dậy đi lên. Dũng dõi theo đôi mông tròn lắc lư theo từng nhịp uốn éo của vòng eo thiếu nữ của mẹ. Nó không thể thấy được nụ cười đôi chút ngượng ngùng của mẹ. Dũng chạy ra khóa cổng, khóa cửa rồi nhanh chóng vào bàn ăn. Sức trai đang lớn làm nó nhanh chóng cuốn gọn bàn ăn vào bụng, mẹ thì ngược lại, như mèo con liếm đồ ăn vậy. Hai mẹ con ăn trong yên lặng, mỗi người một bụng suy nghĩ, duy chỉ có đôi mắt hạnh phúc của mẹ cứ dõi theo từng ngụm ăn của nó.
– Mẹ cứ nhìn con ăn mà không ăn là lát nữa ôm bụng đói ngủ đó
Nụ cười hạnh phúc của mẹ chẳng để ý đến kiến nghị của nó. Ăn xong Dũng về phòng học bài, sắp cuối năm rồi, dù nó có lưới thì của phải cố mà học. Hôm nay mãi mẹ không vào “học” cùng nó, mới đầu nó thi thoảng lại liếc về cửa phòng nhưng một lát sau, những công thức định lý, những tri thức đã cuốn nó đi. Nó không phải dạng ngu ngốc, nếu nó đổ công vào học thì cũng thuộc dạng có thứ hạng.
Hơn chín rưỡi nó nghe tiếng cửa mở mới giật mình ngoảnh lại. Mẹ đang đứng tựa ở cửa nhìn nó từ bao giờ.
– Làm con hết hồn…
Ngay lập tức nó bị thần vệ nữ ở cửa hút hồn. Mẹ chống nạnh dựa vào thành cửa mìm cười nhìn nó. Một thân trắng như bạch ngọc, trắng từ đầu tới chân, ừ, trừ tóc. Mái tóc xõa ra sau, khuôn mặt trẻ trung với dáng người thành thục. Bờ vai nhỏ nhắn, quai xanh xinh xắn. Nửa bộ ngực thật cao, thật tròn phát ra những tia sáng lung linh. Một cái núm đội lớp vải mỏng nhổ lên.
“không áo lót!”
Làn vải hơi hơi trong, có thể thấy được vòng ai như liễn mờ mờ bên trong. Và… Máu mũi như chảy rồi, nó thấy cái mũi cay cay. Làn gió cực nhẹ đâu đó khẽ đu làn vải đong đưa. Máu mũi nó chảy là do cái nhìn của nó tới mép váy của mẹ, « váy này « dài » quá ». Lớp ren cuối váy chỉ đúng ngang với… lồn mẹ. Nó thật không ngờ mẹ lại dám mặc. Quả thật là hôm nay mặt trăng va vào trái đất. Vừa đúng che đi cái chỏm đen đen lưa thưa của mẹ. Giữa cặp đùi non mỡn, nõn như cần của cô là cái nơi đầy khao khát. Hôm nay cô đã quyết định mặc nó, trước khi mở cửa vào phòng, không ai biết cô đã run rẩy hồi hộp đến đâu. Trước con mắt như bốc ra lửa của con chợt cô bình tĩnh lạ thường, đôi mắt long lanh phát ra từng luống ánh sáng lấp lánh, nụ cười thật khẽ trên môi. Cô thật bình tĩnh, chỉ có đôi núm vú cứng ngắc mà căng mọng, phía dưới như nhỏ xuống đất từng giọt, tường giọt.
– Hôm nay, … mẹ của con đẹp quá
– Mọi hôm xấu à ?
– Vẫn đẹp nhưng tại mẹ không mặc váy nên xấu hơn tí teo, nên từ giờ ở nhà chỉ có hai mẹ con mình mẹ mặc như vậy nhé ?
– Mơ đi ! Mẹ đi ngủ trước đây
Dũng vội hối hoảng đứng bật đậy
– Mẹ !
Bóng lưng của mẹ khẽ run lên. Hà dừng bước, cô dùng lưng của mình che đi cái khuôn mặt đang lúng túng của mình, che đi những vị trí mẫn cảm của người phụ nữ vì chiếc váy mà lộ ra, nhưng cô không biết là đôi mắt nó đã chuyển xuống cặp mông căng tròn của mình. Một nửa cặp mông của cô đã bị nó thưởng lãm hoàn toàn, chưa kể đến chất liệu chiếc váy nữa, nó có khác gì ở truồng. Toàn bộ đường con của cặp mông kiêu hãnh có được che gì đâu.
– Cho con hôn mẹ… đã
– Ừ… tắt điện đi…
Hà xoay mặt liêc nhanh con. Dũng cứ ngần ngừ, liếc công tắc điện bàn rồi lại liếc qua thân thể nõn nà của mẹ. Nếu tắt điện còn nhắm được cái gì. Trong khi Dũng còn suy tư thì mẹ nó vụt tới nhanh như một mà nữ khát tình. « tách ». Trời đất biến thành một màu, chỗ nào cũng đen. Mắt còn chưa quen được với bóng tối thì mũi nó đã ngửi thấy mùi dâm nữ rồi. « ư…. ». Nhanh như điện, nó giang rộng tay quơ 1 vòng, ôm trúng thân thể tươi mắt mà kéo vào lòng. –
Dũng có cảm giác như ôm nhung vậy, thậm trí gấp nghìn lần. Dương vật phía dưới dựng thành cái lều cao tướng, cách vải đâm vào mu lồn mẹ. Hơi thở Hà trở lên gấp gáp và nóng rực. Ôm lấy cổ con cô chủ động đưa môi tới. Đắm đuối và đê mê, nào có còn mẹ con gì. Chính cô đã dăn dạy con về chuyện loạn luân này không đúng nhưng cũng từ đó cô không nhắc tới một lần nào nữa, vì cô cũng đã lấn rào. Cô cũng biết, chỉ là cô cố tình lảng tránh thôi. Hai người đứng ôm chặt nhau say sưa mà hôn mà mút lưỡi.
Luồn tay bóp lấy đôi thỏ béo múm, Dũng thầm cảm thán về sự no đủ, đẫy đà của mẹ. Con Hà thì càng run rẩy mà áp chặt vào người con, thân cô như con rắn cuốn chặt lấy con. Trên người Dũng chỉ có mỗi chiếc quần đùi, hai người áp sát vào nhau, DŨng có thẻ cảm nhận được sự mềm mại của mẹ. Thật sự là thân thể yêu nữ không xương, ôn nhu tới cực điểm. Đôi vú đào to lớn nhưng rất tròn trĩnh, nắm bóp trong tay mang lại cảm xúc vô cùng mĩ mãn. Chiếc váy ngủ mỏng quá, có bóp bên ngoài hay lùa tay vào trong cũng vậy, chẳng khác gì. Đã vậy, còn trễ ngực, một nửa đôi thỏ tiếp xúc trực tiếp với tay Dũng.
Cũng không biết bao lâu, hai thân thể cứ đứng dính lấy nhau mà âu yến. Miệng Dũng có cảm giác mổi nhừ, nụ hôn đã ướt cả cằm rồi. Tách ra, hai người hổn hển thở.
– Mẹ… sục… chim cho con nhé
Không cần phải chờ câu trả lời, Dũng nhanh chóng cầm cạp quần kéo vụt xuống rồi nhanh chóng đạp hẳn xuống. Dương vật Dũng bật tưng ra, chỉ thẳng vào mu lồn mẹ. Trong khi mẹ vẫn đang phân vân nó đứng phắt dậy ôm chầm lấy mẹ. Nụ hôn lại tiếp tục, nối liền lại những say đắm. Hai bàn tay DŨng trượt xuống ôm úp vào đôi mông trần căng mọng của mẹ.
« Thật mềm, thật mượt, thật mát… địt từ phía sau sướng hết biết »
Tất cả những hành động của con, Hà coi như không biết, đôi tay cứ quàng qua cổ mà đu lên, giữ cho nụ hôn càm thêm sâu, thêm sát. Dũng bóp mạnh đôi mông, kéo căng lên như nhấc cả thân thể yêu kều, gợi dục lên thân mình. Mất trọng tâm làm Dũng tiến tới ấn sát mẹ vào tường. Những cử động mạnh mẽ càng làm cho Hà điên cuồng. Ngoài những âm thanh kiều mị phát ra qua từng làn hơi thở nống rực cô càng ôm chặt lấy con. Hai chân cô đã cách đất mông khảng rồi mà Dũng vẫn còn tham lam mà kéo cả người cô lên.
– HƯ….
Cô mở choàng mắt giãu dụi, kẹo chặt đôi đùi ngọc lại nhưng không được. Một bàn tay đã luồn ra trước từ lúc nào, nó úp nguyên cái lồn của cô. Kích thích làm cô tỉnh dậy trong cơ mêm man. Cô cố giãy ra để nói với con một tiếng mà không được. Cái lồn thẫm ướt cả lòng bàn tay nó cho biết mẹ đang nứng tới đâu. Những ngón tay vuốt ve lên lồn cô nhẹ nhàng và tinh tế, mặc kệ những giãy dụa như tượng trưng của mẹ.
– Ư……
Như gầm lên trong cổ họng nhưng lại vô cùng ôn nhu tha thiết. Tiếng rên sung sướng bật lên cho biết được cô tận hưởng đến đâu. Ngón tay nó đã chọc vào lỗ lồn của mẹ. Thân thì giãy dụa mà miệng mẹ thì càng ra sức hôn nó. Cô buông một tay với xuống nắm lấy cái dương vật của con. Rung động sâu trong cô, mặc dù nó cũng chẳng xa lạ gì với cô
“Trời, cái thứ của nó thật to quá”
Chỉ sục mấy cái thôi đã khiến cho dương vật Dũng căng cứng, phồng to.
“chao ôi, cái… buồi của nó to quá… dài quá. Mình ngứa quá. Con ơi, mẹ ngứa, ngứa… lồn quá. Địt mẹ đi”
Mặc cho Hà kêu gài trong lòng, Dũng cũng không dám đâm cái thứ giống đực của mình vào lồn mẹ. Tâm lý cho biết người phụ nữ gợi dục trong lòng là mẹ, người mẹ vô cùng yêu thương nó nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Mẹ nó mà nói có thì tuyệt không được nói không.
Hai người thủ dâm cho nhau, tiếng chóp chép của nước ở trên và ở dưới vang lên thật khẽ, hòa cùng những tiếng ngân nga ư… a…. sung sướng. Dũng sắp sướng rồi, nó cũng không biết được mẹ nó đã qua vài đợt cao trào. Mẹ và con… thật kích thích. Đỡ lấy cặp đùi căng mọng của mẹ nhấc lên, Dũng dướn người tới như muốn hướng dương vật vào sâu trong cái lỗ sung sướng mà không được. Dương vật nó vẫn căng cứng trong long bàn tay của mẹ. Những khao khát nóng như lửa của Hà đã hướng dãn cho bàn tay hướng đầu dương vật vào lồn mình. Chợt Dũng mở mắt, nó phát hiện ra tín hiệu đồng thuận của mẹ, nó ưỡn người đâm mạnh vào lồn mẹ.
“ÓT”
– Hizzzzzzzzzzzz
Hai người tách khỏi nụ hôn ưỡn ra sau, thân hình giật giật như động kinh. Một luồng nước đặc quánh, nóng rực phun mạnh vào sâu trong lồn mẹ. Hà phải cắn chặt răng để ngăn tiếng sung sướng thoát ra.
“Sướng lồn mẹ quá, nóng quá, to quá, sướng quá, rách lồn mình mất….”
Vô số suy nghĩ lướt cực nhanh trong dầu Hà, cái sướng bộc phát như một quả bom làm đầu óc cô không còn suy như binh thường được. Đẩy mạnh con ngã ngồi xuống, cô chạy nhanh về phòng. Cả người cô tê dại cả rồi, bước chạy loạng choạng, thi thoảng người con run giật lên trong những dư âm của sung sướng nhục dục.
“rầm”. Cửa phòng được đóng mạnh, cô đổ mạnh lên giường.
– Sướng quá, hư…
Thân cô giật lên lần cuối rồi ngất đi trong giấc ngủ với nụ cười thỏa mãn cực độ vẫn còn treo trên môi.
…
– Anh ơi! Cho em về đi, em còn chưa chuẩn bị kĩ.
Liên run run đi cạnh anh Nam. Mặt cúi gằm nhìn đất như tìm kiến tìm giun, đôi bàn tay ngọc vân vê gấu áo.
– Không cho em lui, anh đã quyết rồi, nhất định phải là hôm nay
Cánh tay ôm ngang lưng eo của Liên, ôm sát lấy cô phòng ngừa cô bỏ chạy.
– Nhưng em sợ lắm
Giọng nói của Liên còn mang chút hơi giọng run run. Đôi chân cô đã nhũn cả ra rồi. Ánh mắt đáng thương nhìn Nam. Nam cũng mềm đi:
– Anh đã nói rồi, mẹ anh hiền lắm. Anh mà mang em về là mẹ anh mừng lắm.
– Em run lắm…
– Mẹ anh có ăn thịt em đâu mà sợ.
– Hay là hôm khác đi anh ơi
Tay Nam giữ chặt eo Liên thêm một phần, phòng ngừa cô đột phá vòng vây mà bay mất.
– Anh gọi điện trước cho mẹ rồi, giờ chắc mẹ đã đứng trước cửa chờ em rồi. Ngoan, đi
Sáng sớm nay Nam đã gọi cho Dũng, tính để Dũng đi cùng mình và Liên cho Liên đỡ ngại nhưng với chuyện xảy ra tối qua, Dũng còn chưa thấy đủ. Một ngày nghỉ, nó sẽ quyết định ở trong nhà với mẹ cả ngày. Hôm nay nhất định không đi đâu hết. Nam đành lấy hết sức lôi Liên đi về nhà. Quãng đường không xa lắm mà mất gấp mấy lần thời gian mới kéo Liên tới được…
Lại nói về Dũng. Sau đêm qua, tâm lý Dũng đã thay đổi về chất, nó yêu mẹ và tối qua nó hiểu được mẹ yêu nó đến đâu. Nó không còn rụt rè nữa. Ngủ dậy trời đã sáng tỏ, mọi ngày vùng ra khỏi giường mà khoác thêm một cái áo phông vào, hôm nay nó không mặc nữa. Nhìn chiếc quần đùi đội một cục mặc dù đã chỉnh quần lót kĩ mà vẫn không che được, nó hơi xáu hổ. Nhưng nghĩ mẹ còn lạ gì người mình nữa nên cũng đã ái ngại.
Tiếng lách cách phái bếp là biết mẹ đang chuẩn bị đồ ăn sáng rồi. Vệ sinh cá nhân xong, tinh thần tươi mát nó xuống bếp với mẹ.
– Mẹ!
– Ừm
Mẹ quay mặt lại mỉm cười với nó, nụ cười hết sức ôn nhu. Dũng như quả bóng xì hơi vì tiếc nuối. Ban ngày ánh sáng rực rỡ như vậy nhưng làm sao có thể xuyên được mấy tầng vải. Một bộ pijama đầy những họa tiết hoa bướm bao mẹ từ đầu tới chân, kín như đấu sĩ trung cổ mặc giáp vậy. Mẹ bê nốt đồ ra bàn lớn tiếng:
– Lại ăn đi con
– Dạ
Há miệng ăn từng miếng to Dũng không quên liếc nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của mẹ. Mái tóc buộc cao làm khuôn mặt trứng ngỗng của mẹ sáng như bóng đèn trăm oát vậy. Da dẻ bóng mịn như em bé, chỉ nhìn thôi cũng muốn thò tay béo một cái. Mẹ như quên hẳn sự kiện tuyệt điệu tối qua rồi, nếu không có sự ngượng ngùng thoáng léo lên trên đôi mắt mẹ nó còn tưởng loạt tinh trùng phóng vào lồn mẹ hôm qua chỉ là một giấc mộng nam kha.
Nói DŨng là một thằng ngốc thì có vẻ không đúng. Tuy nó học chẳng ra sao nhưng không ngốc, cực thông minh gian sảo, nhưng về phần nam nữ ái ân thì hơi ngốc chút. Hôm qua nó đã phụt tinh vào lồn mẹ nó rồi thì có nghĩ là mẹ nó đã chấp nhận ái ân với nó. Đơn giản nó chỉ cần lựa đúng lúc áp sát tới rồi… lột trần mẹ ra mà đâm tới là được. Chắc chắn mẹ nó giờ cũng hi vọng nó làm vậy nữa
Giờ mẹ nó coi như không có chuyện gì xảy ra, nó cũng vậy. Thành ra cả hai vẫn bình thường như mọi ngày.
Ăn xong, nó không chịu được áp lực khi đối mặt với mẹ vội chào mẹ rồi phắn đi chơi. Tới công ty bảo vệ, nơi đây đã thiếu vắng anh Nam. Nó cũng biết nên không để ý tìm kiếm. Ngồi uống trà đàm đạo với mấy tên du con đã “hoàn lương” làm máu trong nó lưu động nhanh bất thường.
Câu truyện của lũ này không đâm chém thì cũng gái gú. Mặc dù “hoàn lương” được một thời gian rồi nhưng tâm tính của đám này vẫn chưa lương thiện được. Mặc dù hành vi đã chính nghĩa hơn nhưng khi gặp chiến hữu thì cứ nói phét tướng lên, ai quản được.
Một đống kinh nghiệm cua gái, tán gái, hại gái được Dũng tiếp thu. Những hình ảnh về “gái” tiến vào trong óc Dũng thì lập tức lại biến thành mẹ. Nó hận không thể bay về mà áp dụng với mẹ ngay lập tức, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi. Mẹ nói trưa ở nhà tự ăn nên nó chẳng buồn về nữa. Không như hồi trước, móc thủng túi không có đồng nào, giờ vứt nó ra giữa đường cũng không chết đói được.
…
Lang thang một mình trên đường, bụng nó kêu ọc ọc mấy tiếng. Liếc nhìn ven đường là một hàng bún rách vắng người, chỉ có mỗi một cái bàn nhựa “không màu” vì nó đã bạc hết màu rồi và 2 cái ghế nhựa cùng tuổi thọ. Bên cạnh là một cái xe đẩy nhỏ, là nơi sản sinh ra bún.
Do dự mãi cuối cùng nó cũng tạt vào. “thôi coi như số mình phải ăn ở đây đi”. –
– Cho 1 tô đi bà chủ ơi
Chỉ 1 lát sau là có liền. Một bé gái nở nụ cười tươi rói bê tới cho nó một tô bún bốc mấy tầng khói. Chẳng cần nghỉ nó ăn luôn. Hương vị cũng được, chẳng khác gì chỗ khác, tất nhiên là không có gì nổi trội.
Số trời không cho nó ăn được 1 bữa ra hồn. « két » một tiếng. Một chiếc xe tải nhỏ phanh gấp lại. Dũng giật mình, tưởng có đội CA nào đang truy sát tội phậm. Mấy anh áo anh thẫm mặt hầm hầm một đống từ trên thùng xe lao xuống với tốc độ kinh thiên. Và ngay sau đó nửa tô bún của nó bay lên cùng với cái bàn, những sọi bún tung bay trong đôi mắt tôi nghiệp của nó.
Một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, nó vẫn còn chưa tỉnh lại, nhìn xác tô bún của nó dưới đất. Một loạt tiếng động lớn đánh thức nó. Hình ảnh trước mặt nó giống như hai bang hội đang sống chết với nhau. 5 tên áo anh đang dùng hết tốc độ với những hành động nhanh, cương quyết, dứt khoát ném mọi thứ trên vỉa hè lên thùng xe. Hai mẹ con nhà « chủ quán » liều mạng giữ chặt chiếc xe đẩy. Tiếng van xin, tiếng quát tháo loạn xì ngầu. Chợt Dũng thấy đưới mông mất sự chống đỡ mới biết chiếc ghế nhựa đã biến mất một cách thần kì.
Mọi hành động chớp nhoáng của chiếc xe tải biến mất. Để lại một không gian yên ắng, vắng lặng. Hai bên đường, những người chỉ trỏ bàn tán đã biến mất. Không một ai tới xem kết quả của sự càn quét ra sao. Tất cả khôi phục nguyên trạng, chỉ có hàng bún này từ nay có lẽ sẽ phải tìm kế khác. Hai mẹ con hàng bún rúc đầu vào nhau khóc.
Vẫn tư thế mông chạm đất, giờ Dũng mới tỉnh lại nhìn hai mẹ con thu dọn đồ đạc. Sống mũi Dũng cay cay, nó cũng yên lặng góp một phần sức coi như an ủi họ. Người mẹ mặc bộ quần áo không màu, vá vài chỗ, cô con cái cũng vậy, nhìn là biết nghèo túng đến đâu. Thấy Dũng giúp đỡ hai người cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn qua. Lúc về, Dũng trả tiền tô bún nhưng hộ không lấy, Dũng mặc kệ cứ để trên xe đẩy rồi đi.
Nó nghĩ nhà mình được coi như là nghèo rồi, cả năm trời mà không có bà trợ cấp chắc nó 1 xu cũng không có. Mẹ làm giáo viên, lương cũng đủ trang trải cuộc sống, không dư chút nào. Vậy hai mẹ con họ nghèo đến đâu. Lang thang miên man suy nghĩ, chợt nó dừng chân xoay mạnh người chạy vọt lại. Nó muốn xem nhà mẹ con nhà kia ở đâu, và để chứng thực quyết tâm của nó. Cứ đi cách xa một đoạn để họ không phát hiện ra, mãi tiếng sau, sau khi luồn lách qua mấy con đường to đường nhỏ hai mẹ con mới dừng lại. Nơi này là phía sau một khu dân cư, nhìn giống bãi giác của khu dân cư thì đúng hơn. Một ngôi nhà làm bà những chiếc cọc gỗ, tấm tôn và những miếng bạt rách. Cũng quá khoa trương đi.
Kiên nhẫn núp theo dõi, nó thấy hai mẹ con lúi húi đủ mọi công việc trù bị cho buổi đi bán hàng vào chiều tối nay, khoảng gần tiếng sau cô bé chào mẹ đi học. Cô đã thay đi bộ đồ khá hơn, có lẽ chỉ lúc đi học cô mới mặc. Chỉ còn mỗi mẹ cô ở nhà, Dũng nấn ná củng cố quyết tâm mãi mới dám đi tới.
– Chào cô !
Cô cũng chẳng kinh hoảng gì khi đối mặt với người lạ ghé thăm. Cô chỉ ngạc nhiên khi thấy nó tới đây thôi
– Là cậu à, có chuyện gì không ?
Dũng mạnh dạn đưa ra yêu cầu hợp tác. Nó sẽ cung cấp vốn và tìm địa điểm mở quán làm cổ phần, cô góp cô và nhận cổ phần, như vậy chia 4/6. Tất nhiên nó nhận 4. Sóng gió cuộc đời khiến cô trầm ổn, kiên nhẫn nghe hết những gì nó nói mà không lập tức cách xa 10m.
– Tấm lòng của cậu rất đáng quý, nhưng chúng tôi vẫn rất tốt
Dũng cũng mất thêm ít công nữa để thuyết phục cô nhưng bị những lời bình tĩnh khéo léo của cô từ chối. Có lẽ do lòng tự tôn của cô khá cao nên không muốn nhận giúp đỡ của người khác, cô muốn tự nuôi sống gia đình mình bằng chính đôi tay. Quả là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không khôn ngoan chút nào. Đó là nhận xét của Dũng. Dũng đi về trong tiếc nuối nhưng nó càng quyết tâm hơn. Không nói đến việc này sẽ giúp đỡ cho 2 mẹ con nhà này rất nhiều, mà nó sẽ còn tạo được một nguồn thu lớn nữa. Mở ra sẽ không lo ế khách, nó sẽ xua anh em trong công ty tới ăn sáng thôi mà đủ rồi, có nó bao thì đâu lo bị chèn ép gì, chỉ mặc sức mà phát triển, chưa biết chừng sau này sẽ thành nhà hàng lớn. Càng nghĩ nó càng phấn khích, bước chân ngày càng nhanh.
Anh Nam sau khi rời nhà đã tới công ty, chưa đến giờ đón cô bé Liên nên chắc vẫn ở đó rồi. Dũng thành thật nói chuyện này với anh Nam và muốn anh Nam cho vay một khoản khoảng 10 tr để làm vốn, rồi tìm một mặt tiền nào đó để thuê nữa. Anh Nam nhẩm tính một lát là ra 20tr rồi. Thời điểm hiện tại, công ty mới đi vào hoạt động chưa lâu nên tài chính đang còn gấp gáp, nhìn cái trán nhăn tít của anh là biết rồi. Cuối cùng anh Nam cũng hào sảng đồng ý. Số tiền này sẽ trừ dần vào lương của nó. Ngay buổi chiều hai người cùng mấy anh em trong cty lấy xe chạy một vòng tìm nhà. Cuối cùng cũng không phụ lòng người, không phải khó tìm, mà do khó có thể đáp ứng được cái túi tiền hiện giờ. Địa điểm cũng khá vắng nhưng khống sao, gần đây không có cạnh tranh, làm tốt sẽ là bá chủ chỗ này. Tuy hơi tàn nhưng quét sơn lại chút, mấy bao xi măng đập vào láng lại nền cho sạch sẽ là tốt rồi. Quan trọng là nó rẻ, thuê 1tr 1tháng, nếu thuê thì phải thuê 2 năm trở lên thì người ta mới chịu. Không sao, anh Nam trừng mắt một cái là họ không đòi tiền đặt cọc, ngay lập tức niềm nở nói chỉ cần đến tháng đóng tiền thuê là được, không tính toán.
Giao chìa khóa cái là Dũng bố trí sửa sang lại ngay, sao cho đầu tuần sau bàn giao cho mẹ con nhà kia hoạt động được ngay. Dù họ từ chối Dũng cũng cứ sẽ dúi vào tay.
Anh Nam đã bỏ cả đám mà vọt về trước rồi. Chẳng cần đoán cũng biết đi đâu. Loanh quanh chút rồi Dũng cũng về nhà, nơi có người « con gái » nó yêu.
…