Khám Phá Đảo Hoang - Chương 5
Những tia nắng buổi sáng len lỏi qua các khe cửa khiến Minh thức giấc. Đêm qua khi Minh xem cố gắng đọc và tìm hiểu về các chai thuốc và thiếp đi trên bàn lúc nào không hay. Minh vươn vai đứng dậy rồi đi về phía giường ngủ thì không thấy bà Linsay đâu, hơi lo lắng thì Minh nghe thấy tiếng xối nước ở phía ngoài. Minh bước ra ngoài và thấy bà Linsay đang tắm, thân hình kiều diễm săn chắc thật đẹp dưới làn nước và ánh nắng thậy quyến rũ mê hồn. Minh tiến lại gần, dựa vào cánh cửa nhìn bà không chớp mắt. Bà Linsay cũng nhìn Minh cười e thẹn và nói:
– Hôm qua cậu không vào giường ngủ à? Cậu có phát hiện gì về mọi chuyện không?
– Uhm, tôi cũng nắm được sơ lược về chúng rồi, lát chúng ta sẽ bàn chi tiết hơn về chuyện này trong bữa ăn sáng.
Đoạn Minh trút bỏ quần áo mình và tiến tới ôm lấy bà Linsay, nhìn thân thể trần truồng của bà lúc lâu rồi làm Minh không kềm chế nổi. Minh hôn lên môi Linsay trong khi bà dội nước lên người Minh, hai người quấn lấy nhau cho đến khi cả hai cùng lên đỉnh giữa thiên nhiên hoang dã dưới ánh bình minh của ngày mới.
Sau khi cả hai thỏa mãn, Linsay chuẩn bị bữa ăn còn Minh thì dọn bàn. Bữa ăn của hai người chỉ là đồ hộp và cơm. Vừa ăn Minh vừa bắt đầu câu chuyện:
– Có lẽ để sống sót trên hòn đảo này, chúng ta phải sử dụng các lọ thuốc mà hôm qua chúng ta đã lượm được. Và theo như tôi tìm hiểu thì những thứ thuốc ấy đã làm cho con chó và người phụ nữ bí ẩn kia biến dạng và có sức mạnh ghê gớm như vậy. Còn căn nhà này hình như là của một gia đình tiến sĩ nào đó dùng để sinh sống và nghiên cứu ra thứ thuốc này.
Minh đưa tấm hình hôm qua mình tìm được cho Linsay xem. Bà nhìn và hơi sửng sốt nói:
– Ồ, người phụ nữ đêm qua. Có phải là người trong bức hình không?
Minh nhìn Linsay khẽ gật đầu. Trong khi bà Linsay lại chăm chăm nhìn vào bức ảnh. Minh nói:
– Có vẻ như đã có một biến cố xảy ra với gia đình họ trong khi nghiên cứu. Nhưng có liên quan tới việc chúng ta bị cuốn tới đây không thì tôi chưa giải thích được.
– Vậy ý cậu là bây giờ cậu muốn sử dụng những lọ thuốc mà chúng ta đa giữ ư? Liệu có gì xảy ra khi ta chưa biết những tác dụng phụ về chúng? Nếu sử dụng có thể cậu sẽ biến đổi như người phụ nữ đó và mất hết lý trí thì sao?
– Uhm, đó cũng là vấn đề làm tôi phân vân. Nhưng nếu chúng ta không sử dụng nó, tôi nhĩ nếu chúng ta gặp lại con chó và người phụ nữ ấy, có thể chúng ta sẽ không may mắn sống sót được.
Minh nói xong rồi ngồi trầm ngâm, bà Linsay cũng im lặng nhìn Minh. Hai người im lặng một lúc, làm cho không gian quanh phòng không khí nặng nề. Minh hít một hơi dài rồi cất tiếng phá vỡ sự im lặng đáng sợ:
– Tôi đã đọc lại quyển sổ và hiểu đại khái là những lọ thuốc của chúng ta lượm được là thành phẩm nghiên cứu cuối cùng và có lẽ đã thành công. Tôi quyết định sẽ thử chúng. Vậy trong khi thử để bảo đảm sẽ có biến cố phát sinh. Bà hãy trói tôi lại bằng dây thừng, rồi cầm lấy lọ thuốc màu trong suốt này, nếu tôi có gì bất ốn bà hãy tiêm nó vào tôi. Tôi nghĩ nó sẽ hóa giải được dược tính từ những lọ thuốc khác. Tôi nghĩ trước mắt mình sẽ thử lọ màu đỏ, vì trong ghi chú là màu đỏ là thuốc dùng để tăng sức mạnh, tôi nghĩ dược tính của nó sẽ dễ không chế hơn những lọ kia.
– … Nếu cậu đã quyết định vậy thì tôi cũng không biết nói sao nữa. Hy vọng mọi chuyện không làm hại đến anh….
Hai người im lặng ăn sáng, Linsay dọn bàn trong khi Minh chuẩn bị các dụng cụ để tiến hành thử thuốc. Một lúc sau, khi Linsay trói chặt Minh vào gốc cây trước nhà và bà cầm lấy hai ông tiêm màu đỏ và màu trong suốt để chuẩn bị cho thí nghiệm. Thì bất chợt phía bụi cây ngay sau lưng bà phát ra những âm thanh như có người đang di chuyển.
Xoạt…ttt… rắc..rắc. Tiếng cành cây gẫy và tiếng lá cây rơi phát lên thật lớn. Rồi một bóng người nhảy vụt ra khỏi bụi cây đó. Lại là người phụ nữ bí ẩn hôm qua. Bà Linsay hét lên run sợ. Còn Minh không biết sau lưng mình có gì vội vã hét lên:
– Cái gì vây? Có chuyện gì vậy, Linsay?
– AA..a… Người…người.. phụ nữ …đêm qua… – Giọng Linsay sợ sệt, run rẩy.
Linsay vừa dứt lời thì người phụ nữ đã nhảy ra đứng đằng trước mặt Minh và xoay lưng lại. Bà ta từ từ quay đầu lại nhìn Minh với cặp mắt đỏ ngầu dưới mái tóc dài lõa xõa ra phía trước mặt. Minh giật mình thở gấp, rồi nghĩ thật nhanh hét lên:
– Linsay, tiêm ống thuốc màu đỏ vào tôi nhanh lên, không thôi trễ mất. Nhanh lên.
Linsay giật mình khi nghe Minh hét lên, bà luống cuống cầm lấy ống tiêm màu đỏ để tiêm cho Minh. Trong khi người phụ nữ bí ẩn tiến nhanh lại phía bà. Bà ta đẩy mạnh vào lưng Linsay làm Linsay chúi nhủi vào Minh, nhưng thật may mắn là ống tiêm cũng kịp chích vào vai làm Minh hét lên một tiếng thật đau đớn. Bà Linsay chúi nhủi ngã xuống rồi cố gắng vừa bò vừa chạy ra xa khỏi người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ theo sát bà rồi vung tay quạt mạnh vào hông làm Linsay văng xa lăn lộn trên mặt đất mấy mươi vòng. Bà Linsay hét lên vì đau đớn lăn lộn nhiều vòng trên mặt đất trước khi dừng lại, lồm cồm đứng len và chạy trối chết. Người phụ nữ ấy vẫn bám theo sát bà.
Trong lúc ấy, Minh đã được tiêm ống thuốc. Dược tính lan dần ra khắp cơ thể làm Minh cảm thấy như có một dòng nước nóng đang len lỏi chạy khắp cơ thể mình. Các mạch máu ở cơ tay anh nở to, đỏ sẫm như muốn nổ tung ra vậy. Minh nghiến răng gồng mình lên chống chọi cái nóng như thiêu đốt trong cơ thể mình. Bỗng Minh hét lên một tiếng thật lớn, quần áo trên người rách toạc rớt ra khỏi thân thể của Minh. Thân thể Minh đỏ ngầu, gân cơ nổi lên thật lớn, khuôn mặt đanh lại với hai con mắt đỏ ngầu hướng về phía bà Linsay đang chạy. Minh gầm gừ rồi đột ngột di chuyển theo hướng bà Linsay, tốc độ thật nhanh như một chiếc mo-tor phân khối lớn.
Khi người phụ nữ bí ẩn sắp tóm được bà Linsay thì Minh đã áp sát ngay sau lưng và tóm lấy cổ tay người phụ nữ đó. Vẫn gầm gừ không nói, Minh vung tay ném người phụ nữ bí ẩn sang ngang đập vào một thân cây to thật mạnh. Có lẽ do cú ném quá mạnh làm người phụ nữ muốn bò dậy bỏ trốn nhưng lại khuỵu xuống vì đau đớn. Vừa ngẩng mặt lên thì đã thấy Minh đứng ngay trước mặt tự lúc nào. Người phụ nữ bí ân nhìn Minh và rống lên một tiếng thật lớn nhưng bỗng nhiên lại im bặt đi. Vì Minh đã đánh vào gáy người phụ nữ một cái thật mạnh làm cho cô ta bất tỉnh ngay lập tức.
Vừa đánh người phụ nữ bất tỉnh xong, Minh cũng gầm lên và ôm đầu lăn lộn có lẽ do tác dụng phụ của thuốc. Minh lăn lộn vì đau đớn một lúc rồi cũng ngất đi. Lúc này, Linsay đang sợ hãi phía xa mới dám từ từ bước lại khi hai người đã nắm yên bất động. Linsay vẫn run run tiến tới chỗ Minh và người phụ nữ kia đang nằm, bà sợ hãi nhìn hai người rồi hít một hơi dài lấy bình tĩnh và nghĩ là nên đưa Minh và người kia vào nhà. Rồi trói người phụ nữ kia lại chờ Minh tỉnh dậy để xử lý.
Một lúc sau, khi đã trói chặt người phụ nữ kia lại trên giường. Linsay lấy nước lau mình cho Minh thì bà mới khẽ lay Minh dậy. Lúc này thân thể Minh đã không còn căng cơ lên nữa mà trở lại bình thường. Khi Linsay đang lau mặt cho Minh thì anh khẽ mở mắt tỉnh dậy. Còn Linsay vui mừng khi Minh tỉnh dậy liền hỏi:
– Ồ, cậu thấy trong người thế nào rồi. Cậu có thấy khó chịu gì không?
– …. – Minh đang tính nói gì đó thì Linsay lại tiếp:
– Cậu không bị gì chứ? Trả lời tôi đi.
– Khụ..uu .. haizzz. Tôi ..không sao. Chỉ hơi ê ẩm mình thôi.
– Ồ vậy thì tốt quá!
– À! Mà người phụ nữ kia đâu? Bà ta chạy thoát rồi hả?
– Cậu không nhớ gì sao? Cậu đánh bà ta bất tỉnh rồi cậu cũng đau đớn và ngất đi, tôi đã đưa bà ta vào trong giường trói chặt lại rôi. Đang đợi cậu tỉnh lại để tính xem xử trí bà ta thế nào.
– Vậy bà đỡ tôi vô xem bà ta như thế nào
Minh lồm cồm ngồi dậy với sự giúp đỡ của Linsay, rồi cả hai đi vào phía giường người phụ nữ đang nằm bất tỉnh và được Linsay trói cẩn thận lại. Minh tiến lại bên giường, lúc này cậu mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ ấy. Khuôn mặt thật đẹp và sắc sảo. Với hàng mi cong thật dày, mũi cao cùng với chiếc cằm nhọn thật đẹp. Vẻ đẹp ây như cuốn hút Minh làm cậu khẽ đưa tay lên má người phụ nữ ấy, một cảm giác mềm mại làm Minh thấy thích thú. Minh ngồi xuống bên giường, rồi quay lại bà Linsay cất tiếng:
– Có lẽ người này có sử dụng thuốc mà chúng ta đã lượm được. Tôi nghĩ nên cho bà ta dùng thuốc giải mà chúng ta có được để cứu cô ấy.
– ….. – Linsay muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
– Bà hãy lấy túi thuốc và chích cho người phụ nữ này loại trong suốt trước khi cô ấy tỉnh dậy mà nổi cơn điên.
Linsay không nói gì, lập tức làm theo lời Minh nói lấy thuốc và chích cho người phụ nữ ấy. Xong xuôi hai người ra ngoài, Minh nằm nghỉ trên bàn trong khi Linsay chuẩn bị đồ ăn. Và chờ đợi người phụ nữ kia tỉnh dậy, hy vọng sẽ có thêm được ít thông tin về hòn đảo kỳ lạ này.