Khám Phá Đảo Hoang - Chương 3
Buổi sáng, khi bà Linsay còn đang ngủ. Thì Minh đã dậy, trèo lên phía trên ngọn thác và quan sát. Minh nghĩ thầm, ở đây gần biển, mà sao lại có một hồ nước ngọt? Rồi tại sao chỉ có nó và người phụ nữ quyến rũ kia ở đây? CÒn những người khác như thế nào rồi, ba mẹ của Minh, chị của Minh giờ này đang ở đâu? Những câu hỏi chưa có câu trả lời như quay vòng vòng trong đầu Minh. Vừa suy nghĩ ánh mắt của Minh vừa dõi theo dòng nước về phía thượng nguồn.
Minh nghĩ, hay là mình cứ đi ngược dòng nước, về phía trên xem sao. Nếu may mắn có thể gặp được người sinh sống trên đảo này. Nghĩ đoạn, Minh trèo xuống, thì nó thấy bà Linsay đã dậy tự lúc nào và đang rửa mặt bên bờ hồ. Nó tiến tới ôm lấy eo bà từ phía sau hôn lên cổ bà và nói:
– Người tình xinh đẹp đã thức rồi à,!
Bà Linsay hơi ngoái cổ lại nhìn nó và cười. Minh lại tiếp:
– Hôm nay chúng ta đi ngược lên dọc theo con suối, hy vọng sẽ kiếm gặp được người dân sinh sống trên hòn đảo này. Cưng có ý kiến gì không?
– Được thôi, bây giờ mọi chuyện em sẽ nghe theo anh? – Bà Linsay đổi cách xưng hô với Minh. Thấy bà Linsay gọi mình bằng anh Minh vui lắm hai tay càng siết chặt lấy người Linsay và hôn vào cổ bà 1 cái thật sâu.
Rồi Minh buông tay ra thu dọn đồ, thịt tươi bỏ vào hộp rồi cùng bà Linsay trèo lên đỉnh thác và tiến về phía thượng nguồn. Con suối rộng khoảng 20m nước cũng hơi sâu, đường đi bên bờ con suối tui không rậm rạp nhưng lại hơi gồ ghề khó đi, hai người không thể đi nhanh được, họ tiến từng bước chậm chạp. Đi được khoảng gần một tiếng đồng hồ, hai người gặp một tảng đá lớn bằng phẳng nằm phía dưới 1 gốc cây lớn. Minh để bà Linsay ngồi lại đó, còn mình thì đi lượm ít củi khô về nhóm lửa nướng thịt, vì sáng giờ hai người vẫn chưa ăn gì cả.
Rất nhanh, ngọn lửa được đốt lên, những miếng thịt nướng trong hoàn cảnh như vầy thật là tốt cho cả hai. Vừa ăn Minh vừa nhìn xung quanh quan sát. Bỗng Minh phát hiện ở phía trước, khoảng chừng 100m có vật gì đó mắc lại trên cành cây. Minh đứng dậy, chỉ cho bà Linsay và nhanh nhẹn 1 mình chạy tới đó. Tới nơi, thì ra là 1 chiếc cặp đeo màu đen bằng da hơi lấm bẩn. Minh mở ra xem thì trong đó có 4 chai nước màu sắc khác nhau, 1 màu vàng, 1 màu xanh lá nhạt, 1 màu đỏ và 1 trong suốt. Ngoài 4 chai nước còn có 1 quyển sổ tay bìa da, loại vừa, nhỏ bằng 2/3 cuốn tập học sinh. Minh lấy cuốn sổ cầm trên tay, nhìn xung quanh xem xét coi có bong người nào không? Bỗng, Minh thấy sau bụi cây um tùm vè phía bên phải, có 1 con đường mòn. Minh nghĩ, chắc có người ở gần đây nên mới có con đường mòn nhỏ này. Nghĩ đoạn, Minh quay lại chỗ bà Linsay và kể cho bà những gì anh đã nhìn thấy.
Rồi Minh mở quyển sổ ra đọc, trang đầu tiên chỉ có 2 dòng chữ. Kỳ lạ thay lại là dòng chữ Tiếng Việt nữa, phỉa góc phải ghi “Dự án về giới hạn con người – Thiên Kim”. Lật qua trang tiếp theo thì toàn là những công thức, ghi chú, ghi nhận lại quá trình nghiên cứu. Minh chỉ hiểu được những dòng tiêu đề: “Tăng sức mạnh (đỏ) – Biến Hình (vàng) – Tàng Hình (xanh lá nhạt) và Hoàn Nguyên (trong suốt).” Rồi lật tới trang cuối dòng chữ hơi nhòe đi vì bị ướt có nội dung: “Đã thành công trên vật thí nghiệm.” Minh cũng lờ mờ hiểu ra là 4 lọ nước với 4 màu có tác dụng như thế nào. Bà Linsay cũng lại ngồi gần Minh và xem, nhưng bà không hiểu gì hết, vì bà nói được tiếng Việt chữ không đọc được. Minh đang lật đi lật lại quyển sổ thì bỗng có tiếng động sột soạt phía bên kia con suối, Minh gấp quyển sổ lại ngước lên thì 1 cảnh tượng làm Minh giật mình, bà Linsay cũng sợ hãi không kém, ôm chặt lấy tay và nép đằng sau lưng anh.
Lại một con sói, nhưng không giống với con hôm qua con sói này to hơn và có 3 đầu, bộ lông màu đỏ như lửa y như con “Cerberus” trong phim đang nhe nanh nhìn về phía 2 người. “Bà mẹ nó, chuyện quái quỷ gì đây.” Minh lầm lầm, đeo cái túi qua vai và với tay cầm lấy cây củi khô đang cháy và đứng dậy chỉa về phía con sói. Minh vừa nhìn nó vừa nói với bà Linsay: “Linsay, bà leo lên cây gần tảng đá đi, để tôi đối phó với nó”. Bà Linsay vẫn sợ, như không nhấc chân lên được nữa. Minh lặp lại lời nói, và lấy tay đẩy bà Linsay về phía tảng đá, lúc này bà Linsay mới hiểu ra chạy nhanh về phía cái cây là lúc túng leo lên đó.
Về phía con sói 2 đầu, nó lầm lũi, tiền từng bước chậm chạp về phía Minh, ánh mắt nó đỏ rực nhìn Minh không chớp, cái miệng gầm gừ chảy cả nước dãi ra trông thật kinh tởm. Nhưng kỳ lạ là nó đi tới bờ suối thì nó không đi qua nữa. Nó cứ bước qua bước lại bên bờ suối. Đôi mắt vẫn hướng về Minh đầy sát khí. Minh nhìn nó nghĩ thầm: “Quái lạ. Sao nó không tiến sang đây mà cứ đi vòng vòng trên bờ, hay là nó sợ lửa? Hay mình ném thử 1 que củi đang cháy về phía nó xem sao?” Nghĩ sao làm vậy, Minh cầm que củi ném mạnh về phía con sói. Nhưng mọi chuyện không như Minh tính, thấy que củi bay về phía mình, con sói chẳng những không sợ mà còn nhảy lên đưa hàm ra ngoạm lấy cắn nát que lửa. Minh hoảng hồn, lùi lại 1 bước. Rồi Minh nhìn về phía bà Linsay, rồi quay mình chạy lại phía cái cây leo lên đó và quan sát con quái vật 3 đầu mà Minh nghĩ chỉ có trong phim ảnh. Con vật cũng theo Minh đi lại phía đối diện và chĩa ánh nhìn hung tợn về phía Minh. Nhưng nó vẫn quanh quẩn phía bờ bên kia mà không qua song.
Minh nghĩ: “Nó không sợ lửa, vậy sao vẫn không qua bên này? Hay là nó sợ nước.” Chợt Minh thấy bộ lông màu đỏ của nó như những ánh lửa phập phồng, Minh mỉm cười leo xuống và nói: “Linsay xuống đây, đừng sợ con vật này nó sợ nước nên không làm gì được chúng ta đâu.” Bà Linsay nhìn Minh e dè, rồi lại nhìn con quái vật, bà nuốt nước miếng cái như để lấy lại bình tĩnh rồi từ từ leo xuống. Xuống tới đất, bà ôm chắt lấy cánh tay Minh và ép sát nó vào ngực bà. Bà vẫn sợ không nói được lời nào.
Minh với lấy cái hộp đựng đồ rồi nói:
– Linsay, đừng sợ nó không qua bên này được đâu, con quái vật này sợ nước. Bây giờ, chúng ta tiến phía trước ở đó có 1 đường mòn, tôi nghĩ là sẽ dẫn chúng ta đến 1 nơi nào đó có người ở.
– U..hm uhm !! – Giọng bà Linsay run run vì sợ
Rồi cả hai tiến nhanh về phía đường mòn, con quái bên bờ bên kia vẫn theo họ sát nút. Tới đường mòn tương đối dễ đi, cả hai nhìn lại con quái rồi chạy như bay theo lối mòn, để lại đằng sau tiếng hú rợn người của con quái vật.
Cả hai chạy được một lúc thì bắt gặp một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, mạng nhện bụi bặm bám đầy, chắc là lâu lắm rồi không có ai ở đây. Bên hông phải có một cái giếng nhỏ phía trên là 1 cái cần xoay để múc nước, một cây rìu vất chỏng trơ gần thành giếng. Cả hai tiến lại phía cửa chính ngôi nhà, cánh cửa không khóa, Minh đẩy cửa đi vào, tiếng cánh cửa kêu kên ken két, Minh nhìn xung quanh dưới ánh sáng mập mờ, vì các cửa đều đóng kín, ánh sáng duy nhất là những tia nắng len qua các kẽ hở để Minh có thể quan sát. Căn nhà không lớn lắm khoảng 5mx7m, chính giữa nhà là 1 cái bàn dài với vô số giấy tờ trên mặt bàn, xung quanh là 4 cái ghế, cái thì ngả dưới đất, cái thì ngả vào bàn. Phía sát tường 2 bên là 2 cái kệ đựng đầy hóa chất và các vậy dụng nghiên cứu. Phía sau cái bàn là 1 vách ngăn, Minh tiến vào, bà Linsay theo Minh sát nút. Sau vách ngăn là 1 chiếc giường đôi, cùng 1 vài bộ quần áo bám đầy bụi của nam lần nữ. Phía bên trái là 1 cánh cửa, Minh lướt nhìn sơ qua căn phòng rồi đi về phía cánh cửa dẫn ra bên. Sau cánh cửa là nhà bếp, với đầy đủ vật dụng của một nhà bếp đúng nghĩa, điều làm Minh chú ý là sát bên đống củi là một cái máy phát điện. Minh ngoái lại nhìn về phía phòng ngủ, Minh thấy có bóng điện. Minh tiến tới quan sát và thử khởi động nó. Minh loay hoay một hồi trong vô vọng mà cái máy vẫn trơ trơ, thì ra là hết xăng rôi. Minh thất vọng, nhìn bà Lisay nắm lấy tay bà rồi cả hai đi ra ngoài cái giếng.
Trời lúc này đã quá trưa, Minh múc nước lên cho cả hai uống rồi nói:
– Hôm nay, có lẽ chúng ta nên ở đây.
– Uhm, vậy còn nếu con quái vật kia xuất hiện ở đây thì sao? – Bà Linsay vẫn còn ám ảnh vì hình dáng con sói 3 đầu lúc nãy.
– Tạm thời thì chắc con quái đó vẫn chưa qua đây được đâu. Chúng ta hãy tạm nghỉ ngơi, dọn dẹp lại chỗ này, có lẽ chúng ta sẽ ở đây lâu đó. Vì ở nơi hoang vắng này, sao lại có ngôi nhà. Tôi muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ai đã ở đây.
– Ok, tất cả theo ý anh vậy!
Hai người nói chuyện thêm một hồi, rồi Minh nói bà Linsay dọn lại chỗ phòng ngủ, còn Minh thì đi 1 vòng xung quanh căn nhà xem xét. Minh đi lòng vòng xung quanh ngôi nhà. Rồi Minh thấy phía sau nhà có 4-5 cái thùng phi, Minh reo lên mừng rỡ, vì đó là xăng. Minh lật đật kiếm đồ múc xăng ra mang lại chỗ cái máy phát điện. Minh đổ xăng vào, sau một lúc ấn nút khởi động. Cái máy cứ kêu lên chứ không chịu chạy. Minh vẫn kiên trì nghĩ: “chắc xăng chưa chạy đều, ta cứ thử tiếp xem sao” loay hoay đề-pa một lúc lâu, cuối cùng cái máy đã hoạt động, Minh vui sướng đi lên trên nhà, nơi bà Linsay đang loay hoay dọn dẹp, phủi bụi. Minh tìm công tắc, bật lên, thật là may mắn, bong điện vẫn còn sáng. Bà Linsay hơi giật mình khi bong điện sáng lên. Bà quay lại nhìn Minh, Minh nháy mắt mỉm cười với bà rồi nói:
– Vậy là đêm nay chúng ta có chỗ ngủ đàng hoàng rồi, giờ để tôi đi múc nước và nhóm lửa, xem dưới bếp xem còn có gì có thể lót cái dạ dày của hai ta không?
Xong Minh quay đầu lại tắt máy và và lục lọi trong bếp. Khi mở cái tủ sắt gần chỗ bếp lò ra. Ồ thật may mắn làm sao, bên trong có 1 thùng gạo lớn, mấy thùng đồ hộp và đây đủ gia vị nấu nướng. Minh vui mừng, xách nước đổ đầy vô hai cái lu phía ngoài cửa bếp. Rồi xách 1 xô nước lên phụ bà Linsay dọn dẹp. Khi Minh lên thì bà Linsay đã dọn dẹp ngăn nắp tất cả, các cánh cửa được mở ra, căn nhà không còn u ám như lúc đầu nữa. Minh vừa làm vừa cười nói với bà Linsay, vì hôm nay cả hai không phải màn trời chiếu đất nữa. Hai người vừa dọn dẹp, rồi nấu ăn. Trông họ thật là vui như đôi tình nhân vừa trải qua song gió. Khi mọi thứ đã xong, đồ ăn được bày lên bàn thì trời cũng gần tối. Họ ăn uống, cười nói như quên hết đi cái hoàn cảnh mà họ đang gặp phải. Khi bữa ăn kết thúc, bà Linsay mang chén dĩa xuống bếp. Minh nhìn theo cặp mông ngúng nguẩy của bà, Minh đứng dậy đi theo sau Linsay xuống bếp.