Kẻ Ở Lại - Phần 9
Gã từ lúc ấy tới giờ vẫn ngơ ngác. Mọi chuyện đi quá nhanh so với suy nghĩ của gã. Đến khi nhận ra mọi thứ thì gã lại chẳng biết nên làm gì. Chỉ một vài bước chân và một cái nắm tay là gã sẽ có được cô gái ấy. Nhưng… Gã sợ… Sợ cái kiếp phận nghèo… Sợ những lời đàm tiếu của xã hội… Sợ cả cái thứ vô hình mà người ta gọi là tương lai… Chị là một cô gái năng động và lại mới đi du học về… Mọi thứ Sẽ ra sao chứ???
Mọi thứ xoay vòng cho đến khi chị chuẩn bị bắt xe vào. Không hiểu điều gì xui khiến gã bước lại rồi nắm lấy cánh tay của chị. Chị chững lại. Còn gã thì chẳng biết nói gì. Chị quay lại nhìn gã. Đôi mắt xa xăm bí ẩn ướt nhẹ vì khóc. Còn đôi môi ấy mếu mếu
– có thấy đáng không? – gã bật cười vì khuôn mặt chị lúc đó. Run run vén sợi tóc xõa xuống khuôn mặt xinh đẹp ấy
Chị biết gã run nên cũng cười. Vòng tay qua eo rồi gục đầu vào vãi gã.
– Tay thô thật đấy…
– Ừ…
Rồi không ai nói thêm một điều gì cả. Về phía gã. Không phải gã không muốn nói yêu chị ra sao. Mà gã muốn để mọi thứ tự nhiên. Được một lúc chị đẩy gã ra nhưng tay vẫn giữ hờ rồi nhìn gã chờ đợi. Gã cũng nhìn lại rồi cúi xuống. Gã vòng tay ra sau lưng chị kéo sát lại. Hai bờ môi từ từ chạm vào nhau. Thật nhẹ nhàng cho một nụ hôn. Chị rút tay vòng qua cổ gã. Kéo sát lại. Gã hôn nồng nàn hơn. Gã lùa cái lưỡi sang chị. Chị say đắm đáp lại nhiệt tình. Như một bản năng có sẵn. Gã luồn tay vào cái áo chị. Xoa nhẹ lên tấm lưng mịn màng. Chị lại càng hôn mạnh hơn. Có lẽ điều ấy làm chị thích. Gã bắt đầu thấy gấp gáp đến lạ. Rời bờ môi chị gã cúi xuống hít nhẹ hương thơm ở cổ chị rồi mơn trốn ở đó. Và mỗi lần làm như vây chị lại thở gấp…
– Đừng… – chị nói trong tiếng thở gấp.
Gã cũng giật mình dừng lại. Gã đi xa quá rồi. Mới là lần đầu tiên mà đã như vậy.
– Em xin lỗi…
– gì? – chị ngạc nhiên
– Em xin lỗi – gã nhắc lại.
– cốc – chị không nói gì. Gõ luôn vào đầu gã
– Sao lại đánh em? – gã ôm đầu kêu vì chị gõ đau thật chứ bộ
– cốc – chị thản nhiên gõ thêm cái nữa
Con gái đúng thật là như chong chóng. Mới nãy còn hôn gã nồng nàn như thế mà giờ đã phủ đầu gã hai phát đau điếng.
– làm cái gì thế? – gã bực mình to tiếng
– tự hiểu – mặt chị vẫn lạnh tanh
– chả hiểu gì cả
– chứ hôn tôi rồi vẫn gọi tôi là chị à?
Thì ra là vậy. Chị vẫn hay xưng hô Tôi – Anh với gã. Mà gã lại thích cái kiểu xưng hô ấy mới buồn cười chứ. Với một số người thì điều ấy tạo ra khoảng cách. Nhưng gã thấy như vậy mới thật là gần gũi. Chị vẫn là chị. Gã vẫn là gã. Không cần phải quá ràng buộc nhau bởi một từ yêu.
– thì… chưa quen – gã ấp úng
– chưa quen cũng phải quen. – chị nghiêm mặt
– rồi mà. Bắt đầu từ mai đi – gã nhăn mặt
– không. Ngay bây giờ…
Đó. Yêu một người hơn tuổi là vậy đấy. Họ… Đôi khi nhạy cảm đến mức khó chịu. Nhưng họ chân thành đến kì lạ. Họ có thể hy sinh mọi thứ vì bạn nếu bạn cho họ thấy bạn là một kẻ đáng tin. Đáng để họ tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Và gã cũng nghĩ như vậy. Nhưng điều làm Gã luôn khó hiểu là tại sao lại là gã. Nếu có một cái tiêu chuẩn nhất định nào đó thì gã phải thuộc loại dưới trung bình. Tại sao nhỉ? Mà thôi kệ đi. Chẳng phải gã đã từng muốn sở hữu chị còn gì…
Con đường về nhà gã hôm nay như ngắn lại mặc dù chị cứ chỉ trỏ gã đi lòng vòng khắp các nẻo đường. Chị ngồi sau áp sát lại gã. Cứ cạ cạ làm Gã thấy khó chịu mà không dám kêu dù đã qua mấy lớp áo. Chị nói luyên thuyên gì đó nhiều lắm. Gã chẳng còn nhớ nổi những điều chị nói có ý gì nhưng gã thấy vui lắm. Dừng chân ở bãi đất trống gần căn nhà nhỏ. Gã tiếc nuối chia tay chị sau một nụ hôn ấm áp. Hmm… Có lẽ hôm nay chỉ cần đến đây thôi.
Ngày mới lại đến, mở mắt đã thấy hai món quà của chị tặng ở đầu giường làm gã thấy vui vui. Thật không thể tin rằng chị và gã lại đang yêu nhau. 250% năng lượng cho ngày hôm nay. Bật dậy khỏi giường làm công tác vệ sinh mặt tiền. Gã bật cười khi thấy bộ râu lờm chờm đã đến lúc phải tỉa. Mà nghĩ lại thì cạo luôn cho nhanh. Đằng nào nó chả mọc tiếp. Gật gù với cái suy nghĩ, gã lấy bàn cạo và cái lưỡi mới bắt đầu công việc. Trong gương gã thấy mình trẻ hơn. Đâu đó vẫn là cái nếp cũ của hàng râu quai nón. Nhưng mờ hơn trước. Nhìn cũng vẫn ra dáng đấy chứ…
– nhanh ra ăn cơm rồi đi làm đi. Lẩn mẩn Như đàn bà – Mải ảo tưởng nên gã bị mẹ chửi lề mề mà gã vẫn vui. Mẹ thấy bộ dạng của gã nên cũng bật cười.
– đấy. Cạo bớt râu cho nó trẻ. Để nó lờm chờm phát khiếp…
– vầng. Con biết rồi
– mày thì có biết cái gì đâu mà kêu biết…
– biết chứ. Biết mẹ hôm nào cũng nấu cơm – gã thản nhiên nhìn mẹ
– sư bố mày. Không nấu thì ăn bằng gì?
– thì cái đấy con biết còn gì nữa
– mà con bé hôm qua đưa đi đâu mà sáng nay tí tử thế?
– À… Đi ra ngoài tí thôi. Sao thế mẹ? – gã giật mình vì câu hỏi của mẹ
– ừm. Tao chỉ hỏi thế thôi – mẹ cười tủm vì khuôn mặt của gã đần đi trông thấy.
Ăn xong gã vào giường lấy cái điện thoại chị tặng. Gã không biết dùng như nào nhưng hôm qua chị cũng đưa đi mua sim và dạy một chút rồi. Nói chung là gã biết nghe và gọi. Trong danh bạ đương nhiên có mỗi một số với cái tên thật đáng yêu ”Vo”. Không suy nghĩ nhiều gã ấn gọi luôn. Sau vài hồi chuông thì đầu dây bên kia có tiếng một người đang ngái ngủ lèo nhèo.
– Dạ!!
Không phải lần đầu tiên gã nghe thấy từ ấy nhưng lần này gã thấy thật đặc biệt. Nghe yêu lắm.
– dậy đi còn chuẩn bị mở quán
– hông. Mới sớm mà. Mấy giờ anh đi làm?
– dây đi. Sắp 7h rồi này. dậy còn xem quán. Anh đi bây giờ luôn đây.
– Vâng. Thế anh đi làm nhá…
Đến chỗ làm ai cũng bắt khao vì có điện thoại mới mà gã chỉ dám cười. Tầm 11h hơn thấy máy rung rung. Hóa ra là có tin nhắn của chị.
– Anh nghi chua?
Mà gã mới dùng nên có biết nhắn tin đâu nên lại đút vào Túi quần. Thu dọn rồi chuẩn bị về.
Vừa về đến nhà thì gọi mãi cho chị chẳng được. Chắc chị bận. Tặc lưỡi một cái rồi vào ăn cơm. Cơm mẹ nấu tất nhiên vẫn là ngon nhất rồi. Mà từ lúc yêu chị gã thấy thời gian trôi thật nhanh. Chẳng mấy nà đã hết buổi chiều. Cứ chỉ háo hức chờ đợi một cuộc gọi từ chị nhưng mãi chẳng thấy. Nếu chị bận thì cũng phải nhắn tin chứ nhỉ? Hay là giận dỗi gì gã? Không suy nghĩ thêm nữa. Gã ấn gọi cho chị. Gần hết chuông mới thấy chị nghe.
– gì?
cái giọng hờn dỗi. Nghe là biết ngay. Hóa ra chị dỗi vì gã không trả lời tin nhắn nhưng quên mất là gã không biết nhắn tin. Trẻ con thật. Gã bật cười làm chị càng ngại. Trả lời ấp úng… Vậy mà bao lâu nay gã cứ nghĩ chị ghê gớm lắm. Ấy vậy mà dỗi cũng ra gì đấy chứ.
Hôm nay là tròn một tháng gã và chị bắt đầu yêu. Chị cũng có ý bảo gã về quán mà gã vẫn đang suy nghĩ. Cũng ngài ngại. Với lại gã thích làm ở ngoài hơn. Giờ giấc cũng thoải mái. Hôm nào mệt thì nghỉ. tiền công của cũng tương đối nữa.
Nhưng mà chị cũng lắm trò lắm. Có hôm đang loay hoay sửa cái quạt ở nhà thì chị vào. Mẹ thì sang cậu từ chập tối. Vừa mới thấy gã chị đã cười tít cả mắt. Xong ngồi luôn vào lòng gã hai tay bám vào cổ rồi nhìn đắm đuối
– này này… Không kiềm chế được đâu nhé… Đừng có trêu ngươi – gã nhìn chị cằn nhằn
– Hihi. Kệ chứ
Chị cười khúc khích rồi cúi sát mặt vào gã. Cọ cọ hai cái mũi vào nhau. Gã khó chịu lắm nhưng sợ mẹ về nên cứ nhăn mặt chịu trận
Hay một lần khác, gã cùng chị đi ăn đêm. Vì cả hai có uống một chút nên cái mùi hương cơ thể chị như làm Gã điên lên. Chị biết nên cứ làm trò trêu chọc gã. Trên đường về cứ hôn hôn vào gáy gã.
– nào. Không nghịch nữa. Để im lái xe. Ngã bây giờ – gã cằn nhằn khó chịu còn chị thì cứ cười thôi.