Kẻ Ở Lại - Phần 8
Có lẽ gã nên dừng mọi thứ lại trước khi quá muộn. Gã nên tránh xa khỏi chị. Tránh xa khỏi cuộc sống của chị. Tránh xa cái nơi gã không bao giờ thuộc về. Chị là một cô gái năng động. Chị có một cuộc sống tốt thế nên chị đáng có một người phù hợp với chị. Gã không nên quanh quẩn ở đó để rồi nhận lại những đau khổ. Chẳng ai chấp nhận điều ấy cả. Ranh giới…
Gã quyết định xin nghỉ làm trước ánh mắt ngạc nhiên của chị…
– mới làm mà? Nghỉ sớm như này biết trả lương cho em sao đây?
– không sao chị ạ. Được bao nhiêu thì được thôi. Em thấy công việc cũng không phù hợp với bản thân – gã cười trừ
– Hay làm nốt tháng rồi chị thanh toán cho dễ – chị vẫn nhìn gã nhăn mặt
– Thôi. Em cũng bận nhiều việc nên… thôi chị ạ – gã cười buồn
– Ừm. Vậy để chị tính rồi trả – mặt chị buồn buồn
– Vầng…
Đi trên con xe về nhà mà lòng gã nặng trĩu. Gã có làm đúng không? Liệu như vậy có tốt hơn không? Nhiều hơn những câu hỏi. Gã lắc đầu cười. Tệ hại thật…
Từ hôm nghỉ làm ở quán. Gã ở nhà đóng bầu cùng mẹ. Hai hôm sau thì lão cai gọi bảo gã đi làm. Một công trình mới ở trong thành phố. Gã trở về với nghề thợ xây. Có lẽ đây mới là cuộc sống của gã. Không náo nhiệt xô bồ…
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng gã thấy nhớ chị mỗi khi đêm xuống. Khoác cái áo rét gã leo lên con xe đạp đi thẳng. Thành phố về đêm đẹp hơn buổi sáng. Gã giật mình khi cái nơi đang tới là quán chị. Thật khó khăn khi nhận ra bản thân yêu một người nào đó mà lại phải từ bỏ vì những ranh giới…
Cánh cổng inox của quán hiện dần sau những vòng xe đạp. Gã dừng lại một chút ở đó. Nhìn lên khung cửa sổ phòng chị. Kín mít, tối om. Chắc chị đang ngủ… Thở dài rồi lại đạp xe về…
– Cuộc sống… Chúng mày còn bé nên chắc không hiểu… Nó luôn xảy ra những điều mà ta không bao giờ có thể nghĩ tới được… – gã nhăn mặt cố gắng giải thích cho lũ trẻ vẫn đang chăm chú nhìn gã
– Thế chú có gặp lại cô ấy không? – một thằng trong số ấy hỏi gã
– ….. – gã không trả lời rồi tiếp tục kể…
Đó là vào một ngày lạnh. Đài báo gió mùa đông bắc về. Chiều nay cơn gió lạnh len lỏi qua lại dòng người trên phố trong đó có cả gã vì hôm nay là một ngày đặc biệt. Hôm nay… là sinh nhật của gã… Gã tự cho phép mình nghỉ một ngày. Thong dong ở những đoạn đường chưa từng đi trên con xe đạp. Gã định bụng sẽ mua một cái gì đó để hai mẹ con cùng ăn mà chẳng biết nên mua cái gì. Đang lơ ngơ ngắm đường thì gã thấy chị. Chị đang đi mua sắm. Bằng chứng là tay chị xách mấy túi đồ liền. Hình như chị không thấy gã…
Lắc đầu cười nhẹ và lại đi tiếp. Dừng chân ở quán trà đá trên con đường quen thuộc. Gã gọi một cốc nhân trần nóng. Vị ấm xen lẫn ngọt nhẹ làm cơ thể gã thoải mái. Ngồi một lúc nữa thì gã đứng dậy trả tiền rồi đi ra chợ. Gã phải mua một cái gì đó đã…
Xách túi đồ về nhà. Lâu lắm rồi gã chẳng còn động vào bếp. Lóng ngóng mãi thì cũng xong. Tối mẹ về thấy cơm canh đủ cả thì nhìn gã ngạc nhiên. Gã chỉ cười chẳng nói gì cả. Mẹ chắc không nhớ nhưng gã vẫn thấy ấm lòng. Niềm vui nhỏ trong cuộc sống đôi khi chỉ là những bữa cơm gia đình…
Ăn xong cơm gã vừa leo lên con xe đạp huyền thoại thì chị đến. Chị vẫn xinh như lần đầu tiên gã gặp. Thấy gã chị cười toe toét
– Sao? Không định mời tôi vào nhà à? Nhìn gì?
– Ơ… Sao chị biết… – gã ngạc nhiên còn chị vênh mặt đắc ý
– gì tôi chẳng biết…
– ….. – Gã nhăn nhó đạp chân chống xe xuống mời chị vào nhà. Chị vào nhà cũng là lúc mẹ đi lên. Cứ nghĩ chị sẽ ngại ngùng nhưng gã đã nhầm. Chị còn tự nhiên hơn ở nhà. Đúng là du học sinh nên lối sống tây thật. Mà phải công nhận chị nói chuyện có duyên lắm. Không phô trương mà còn rất thoải mái. Giờ mới để ý là từ lúc chị vào nhà thì gã trở thành người thừa luôn. Cứ hết uống nước xong lại quay ngang quay ngửa nghe cả hai nói chuyện. Đứng dậy đi đái 2 lần rồi mà chị với mẹ cứ thao thao bất tuyệt. Nhưng vừa định rút bao thuốc ra hút thì chị đổi chủ đề
– Tuấn nó hút thuốc lâu chưa hả cô?
– Ai biết. Đi làm sớm đua đòi với lũ bạn đấy. Nói không nghe nên cô kệ bố nó…
– Cháu có đứa em hút thuốc lá nhiều nên giờ phổi sắp thành cái rổ rồi. Hôm trước mới bị tràn dịch phổi xong. Chữa bao nhiêu mà cũng không ăn thua – chị không nhìn gã vẫn nói
– Thế à – quay sang gã – Đấy. Mày nghe chị nói đấy. Hút cho lắm vào mà chết… Con cái gì mẹ nói bao nhiêu mà cứ trơ trơ ra.
– Vầng Vầng… Con biết rồi mà… À chị qua đây có chuyện gì thế? – thấy tình hình không khả quan nên gã đổi chủ đề.
– À… Qua rủ em ra đây với chị một lúc… Đi một mình hơi ngại…
– không được rồi. Em bận mất rồi. – gã lắc đầu
– cái thằng. mày thì bận cái gì. Chị nhờ thì đi với chị đi – mẹ thấy gã từ chối thì chen luôn vào.
Lằng nhằng một lúc thì gã cũng phải đi cùng chị. Chị chỉ gã đi vòng vòng đến chóng cả mặt tí thì lạc. Mãi thì mới đến nơi. Hóa ra là quán ốc
– chị nói luôn là quán ốc có phải dễ hiểu hơn không? Cứ giấu giấu diếm diếm… – gã cằn nhằn
– Hihi. Kệ tôi
Thấy chị cười là gã lại dịu xuống. Người đâu mà cười đẹp dã man thế chứ.
– mà có mỗi chị với em thôi à?
– Ừm – chị tròn mắt nhìn gã
– Thế cái việc chị nói là gì? – gã cũng ngạc nhiên
– ăn đã. Tí khác biết. Nghe nói quán ốc này ngon lắm. Giá cả cũng hợp lý – chị vừa nói vừa chống tay nhìn ra chỗ người đang xào ốc rồi quay lại nhìn gã cười…
Ăn uống chán chê thì cũng tầm gần 10h kém. Chị nói gã đèo chị về quán lấy đồ. Đợi gần nửa tiếng chị mới ra. tay xách mấy cái túi
– chúc mừng sinh nhật…
Gã ngạc nhiên nhìn chị. Đến mẹ còn không nhớ mà chị lại nhớ.
– là gì vậy? – gã nhấc cái túi xoay xoay ngắm nghía. Lôi bên trong ra là hai chiếc hộp được gói ghém cẩn thận. Gái bóc cái hộp nhỏ ra thì thấy có hình chiếc điện thoại và một hộp dẹt còn lại Có lẽ là một cái áo. Gã chững lại.
– em không thể nhận được
– Tại sao? – chị tròn mắt nhìn gã
– Em không biết nữa… Em không muốn nhận một món quà đắt tiền… Nhất là từ chị…
– Sao lại thế? Chị không hiểu? – chị tròn mắt nhìn gã
– Em không muốn mang tiếng lợi dụng chị… Nhà em thì chị thấy đó… Chả có gì cả… Mà chị tặng em những thứ này… Sẽ có người nói này kia – gã ngắt ngứ trả lời
– Chỉ là quà sinh nhật thôi mà? Nghĩ nhiều làm gì?
– dù có là vậy nhưng em không nhận được đâu. Những thứ này em không biết dùng và cũng chưa muốn dùng – gã chìa cái điện thoại về phía chị – Cảm ơn chị… Những đến một lúc nào đó. Em sẽ tự mua…
– …. – chị im lặng nhìn gã bằng đôi mắt buồn. Gã có thể cảm nhận được nỗi buồn ấy.
Treo cái túi vào xe. Gã lẳng lặng quay đi. Ranh giới của chị và gã nó rộng như vậy đấy. Thật khó để bước qua… Gã là một thằng đàn ông. Dù không thể nói là tốt đẹp gì nhưng gã vẫn còn lòng tự trọng.
– nếu đi thì đừng bao giờ quay trở lại nữa – chị nói khi gã vừa đi được vài ba bước.
– …. – gã quay lại nhìn chị khó hiểu
– Đừng bao giờ quay lại đây để tôi phải thấy nữa. Cũng đừng đứng dưới đường nhìn lên phòng tôi nữa.
– ….. – gã ngạc nhiên. Trong đầu hiện lên bao nhiêu câu hỏi. Sao chị lại biết gã nhìn chị nhỉ? Gã đâu có nói cho ai biết? Thế chắc chắn hôm đó chị vẫn thức.
Mọi thứ cứ im lặng như thế. Không gian lúc ấy như đang khuếch đại những âm thanh dư thừa. Tiếng lá xào xạc vì gió thổi. Tiếng còi xe ô tô vọng lại từ xa. Gã cứ đứng nhìn chị khó hiểu. Chẳng biết là bao lâu. Nhưng khuôn mặt ấy làm Gã không thể rời mắt được. Chẳng lẽ…
– Đúng rồi đấy. Chắc anh không nghĩ tới phải không? Anh chỉ biết trốn tránh mọi thứ thôi phải không? – chị nghiêm giọng
– …. – lại im lặng cùng sự ngạc nhiên cao độ hơn. Gã như đang nhìn vào đôi mắt của medusa. Đẹp. Bí ẩn nhưng cũng đầy rủi ro.